Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Đặng Anh Tài ôm một cái rương, thờ dài một tiếng: “Thất bại của Bắc Trần, tôi thân là quản lý, phải chịu trách nhiệm chủ yếu, cho nên, tôi tự nhận lỗi từ chức, thư từ chức đặt trên mặt bàn của tỏi, mọi người, tạm biệt.”
Chu Tú Nhu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không mờ miệng, dù sao, cô cũng không có lý do gì để Đặng Anh Tài ở lại.

“Quản lý Đặng đều đi rồi.”
“Giải tán giải tán.”
“Tôi cũng đi dọn dẹp.”
Lòng người tan rã.

Đặng Anh Tài đi tới cửa Bắc
Trần, đột nhiên xoay người, nói với mọi người nói: “Mọi người đều là nhân tài hiếm có, chờ tôi tìm được ông chủ mới, tôi sẽ giới thiệu mọi người qua, nếu không, mọi người hiện tại có muốn đi cùng tôi không?”
Đây là suy nghĩ của Đặng Anh Tài.


Tiền thị sắp lắy tư thái nghiền ép giết chết Bắc Trần.

Nếu như lúc này hắn còn ‘bắt cóc’ nhân viên của Bắc Trần, vậy càng thêm cho Bắc Trần một kích trí mạng.

Coi như là nước cờ đầu hắn chính thức nhập vào Tiền thị.

Mọi người hai mắt nhìn nhau.

Quản lý Đặng tự nhận lỗi từ
chức, họ có thể hiểu.

Nhưng hắn đột nhiên quay đầu lại, hỏi có ai đi cùng hắn hay không, vậy thì có chút quỷ dị.

Chu Tú Nhu nhíu mày một chút: “Quản lý Đặng, như vậy không ổn thỏa”
Đặng Anh Tài trầm giọng nói: “Dù sao Bắc Trần sắp tan rã, tôi thật sự không muốn nhìn mọi người thất nghiệp, muốn tìm cho mọi người một công việc mà thôi.

Tôi biết trong số mọi người không ít người trong nhà có già có trẻ, một sổ còn thuê nhà, mua xe, áp lực bao nhiêu a.

Hiện tại rời khỏi Bắc Trần, coi như là một bày tỏ thái độ, nếu không, ờ Thiền Thành, chúng ta chỉ sợ rất khó tìm một công việc khác.”
Không ít người thần sắc đều hơi
biến đồi.

Câu nói cuối cùng của Đặng Anh Tài, bọn họ đểu hiểu.


Tỏ thái độ!
Hai chữ Đặng Anh Tài đã được biểu đạt rắt rõ ràng.

Cà thương giới Thiền Thành đều biết hôm nay là ngày gì, thậm chí, đứng ờ vị trí bên cửa sổ công ty nhìn thoáng qua khách sạn Thụy Cẩm đối dỉện quốc lộ, đều có thể nhìn thấy biểu ngữ chúc mừng không kiêng nể gì cùa Tiền thị, chói mẳt vô cùng.

Nếu hai quân giao chiến, đó chính là khoe khoang từ quân địch.

Nhân viên Dược Phẩm Bắc Trần nếu như lúc này đều lựa chọn rời đi, vậy đối với Bắc Trần mà nói, không thể nghi ngờ là một kích trí mạng, hơn nữa còn trực tiếp đóng đinh công ty Dược Phẩm Bắc Trần vào cột si nhục.

“Đặng Anh Tải, anh có ý gì vậy?” Khuôn mặt Chu Tú Nhu trầm xuống, hôm nay là thời khắc quan trọng cùa Dược Phẩm Bắc Trần, Đặng Anh Tài vừa mới nỏi lời từ chức, lại vào lúc này lại nói ra những lời dao động ý chí chiến đấu, ý tứ rõ ràng.

Đặng Anh Tài cười ha hả: “TÔI có ý gì? Tôi ngược lại phải hỏi cô có ý gì? Biết rõ nếu kiên trì tiếp tục, sẽ triệt để đắc tội với Tiền thị, vậy có ỷ nghĩa gì? Đám người chúng ta nếu như không kịp thời tỏ thái độ, sẽ ở giới y dược Thiền Thành không có chỗ đứng, chúng ta chính là nhân vật nhỏ, trong lòng nghĩ chính là chén cơm ngày mai, cô ngàn vạn lần đừng nói với tôi cái gì trung thành với Bắc Trần.

Thật buồn cười.”
Không ít người đều toát ra vẻ dao động.


Chu Tú Nhu trầm mặt mờ miệng: “Tôi không hiểu định nghĩa về cái gọi ià trung thành và bát cơm trong miệng anh, nhưng tôi biết đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất của một nhân viên nơi làm việc là gì, nếu tôi đã lựa chọn vào Bắc Trần, thì có nghĩa vụ vả trách nhiệm làm tốt công việc của mình.

Đặng Anh Tài, anh muốn đi ai cũng không ngăn đưực anh, nhưng mà, nếu anh còn ở đây, tôi chỉ có thể để bảo vệ đến mời anh ra ngoải.”
Đặng Anh Tài cười lạnh, cầm rương, ngẩng đầu đảo qua mọi người: “Thời gian một phút, có ai đi cùng tôi không?”
Mọi người trầm mặc một hồi.

“Tôi.”
“Tôi cũng đi, xin lỗi, nhà tôi ở
Thiền Thành, tôi không thể thất nghiệp.”
“Rất xin lỗi, nhưng tôi cũng phải nuôi sống gia đình.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận