Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Tầng hầm yên tĩnh.

Từng khuôn mặt tuyệt vọng sợ hãi, nhìn Ninh Quân Ttếu.

Đây là một kẻ điên, một con quỷ.

“Tán tận lương tâm.” Thanh âm Hoàng Tú Tú phát run: “Các người làm ra loại chuyện này, nhất định sẽ gặp báo ứng.”
Ninh Quân Tiếu khuôn mặt mỉm cười, nhỉn Hoàng Tú Tú, chậm rãi cất bước đi tới: ‘Ta không nhớ lầm, ngươi là người tiếp theo dũng cảm chịu chết.”
Hoàng Tú Tú sắc mặt tái nhợt, nhìn Ninh Quân Tiếu từng bước từng bước đến gần…
Nội tâm tuyệt vọng.

Hoàng Tú Tú biết mình không cách nào chống cự, hai mắt chỉ có thể tuyệt vọng nhắm lại, cô không cách nào đối mặt với ánh mắt ác ma này.

Ảm!
Chợt, một tiếng nổ lớn, kinh thiên động địa.

Trong lòng mọi người đều chấn động.

Hoàng Tú Tú cũng mở mắt ra.

Âm thanh gì?
Ninh Quân Tiếu bước chân cũng ngừng lại, quay đầu nhìn lại.

Tiếu Âm Kỳ nhướng mày, nhìn phương hướng cửa vào tầng hầm.

*
Thanh âm bước chân đột ngột vang lên, tới gần lối vào tầng hầm…
Ánh mắt Tiếu Âm Kỳ hiện lên một đạo sát khí, theo bản năng áp sát.

Bụp!
Cửa lớn tầng hầm bị đẩy ra.

Một chùm ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, đồng thời, một đạo
thốn ảnh đứng ở cừa, cao lớn cao ngất.

Bên ngoài ánh đèn rất sáng, trong lúc nhất thời nhìn khong thấy dung mạo của thân ảnh này, chỉ cố thể nhln thấy đại khái hình dáng.

Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú tới.

Đạo thân ảnh này đi vào bên trong đi vài bưởc.

Con ngươi Hoàng Tú Tú đột nhiên phóng đại, mở to đến cực hạn, không thề tin nhìn người tới.

Cô nhận ra.

Hoàng Tú Tú môi phảt run, kinh hô thanh tiếng, mang theo kích động.

Sở Trần!”
Tầng hầm tuyệt vọng và khủng khiếp đột nhiên xuất hiện một chùm ánh sáng.

Hoàng Tú Tú không cách nào hình dung cảm giác khi nhìn thấy Sở Trằn, cô chỉ có liều mạng gọi tên Sở Trần, phóng thích sợ hãi trong lòng.

Sở Trần tới rồi.

Tuy rằng mình gọi điện thoại cho Sờ Trần, nhưng Hoàng Tú Tú căn bản không dám tưởng tưựng, Sở Trần thật sự có thể nhanh như vậy chạy tới.

Khó trách anh trai trước khi rời khỏi nhà, quyết đoán dặn dò cô cùng cha, mặc kệ lập trường bất luận kẻ nào của Hoàng gia, bọn họ tuyệt đối không cùng Sở Trần là địch.

Cũng may mình vẫn luôn tỏ ra thiện ý với Sở Trần, mới cỏ thể có một màn lúc này.

“Cứu mạng!”
“Cứu chúng tôi!”
Mọi người ở Hắc Diệu Đường Hoàng gia thấy có người tiến vào, giống như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, một đám hô to.

“Là Sở Trần!”
“Sở Trần, cứu mạng a, Ninh Quân Tiếu là một cuồng ma giết người!”
Tầng hầm của cả biệt thự là nơi có mùi máu tươi nồng nặc nhất, sau khi tới gần biệt thự, không cần Nam Cung Quân nhắc nhở, Sở Trần cũng đã nhận ra.

Nhưng mà, hình ảnh bên trong tầng hầm, vẫn nằm ngoài dự liệu của Sở Trần.

Mùi máu đỏ tươi nồng đậm vô cùng, đây là nguồn gốc của mùi máu tươi mà Quân tỷ tỷ nói, ánh mắt Sờ Trần nhìn lại, dưới ánh đèn tầng hầm chiếu rọi, từng cỗ thi thể nhuộm đầy máu tươi, ngồn ngang nằm trên mặt đất, nam nữ già trẻ, chết không nhắm mắt.

Thoạt nhìn, đây là địa ngục trần gian.

Bên tai không ngừng truyền đến tiếng kêu cứu.

Tầm mắt Sờ Trần rơi vào trên người một người, đồng tử đột nhiên chấn động.

Hoàng Ngọc Hằng!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui