Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Thực tế, Sờ Trần củng không có để Tiền thị ờ trong mắt.

Hoàng gia đã từng là gia tộc giàu có số 1 Thiền Thành, còn có phái Thanh Dương làm chỗ dựa, kết quả còn không phải là tòa nhà bị sụp đồ, hiện giờ trở thành gia tộc dưới bậc hai ở Thiền Thành.

Bửc tường đố mọi người đẩy.

Điều này cũng chứng tỏ, những nảm gần đây, Hoàng gia ờ Thiền Thành cũng không được lòng người.

Trung tâm thương mại giống như một chiến trường.

So với Hoàng gia, thực lực cùa Tiền thị rõ ràng yếu đi rất nhiều, Tiền thị chỉ là ở lĩnh vực dược phảm Thiền Thành có địa vị bá i chủ mà thôi, hiện giờ có Bắc Trần trùng J k kích, Linh Bảo Dường^phàn chiên’, những J
ngày kế tiếp, Tiền thị sẽ khá hơn Hoàng gia.

Sờ Trần trở về biệt thự.

Bận rộn một ngày, cuối cùng cũng có thể trở về.

Sờ Trần thằn sắc hưng phấn, vui vẻ tắm rửa, sau đó chui vào chăn.


Không lâu sau, cánh cừa tổ ám nhỏ được mở ra.

Thần thái Tống Nhan có chút mệt mỏi, nhưng, giữa hai hàng lông mày không che giấu được vui mừng.

Bắc Trần một bước lên trời!
Ngày hôm nay, cô ờ Bắc Trằn phải xử lý quá nhiều chuyện, thế cho nên tảng ca dén bày giờ, dày là dau dờn cùng vui vẻ,
đương nhiên, càng nhiều là vui vẻ.

“Sở Trần sao còn chưa trờ về.” Tống Nhan nhìn thoáng qua phòng Sở Trần, không có người ở đây, theo bản năng nhíu mày một chút, nhưng, Tống Nhan cũng không nghĩ nhiều, cơn bão võ thuật cổ hôm nay bao trùm toàn thành phố, Tống Nhan đương nhiên cũng nghe nói.

Tống Nhan tắm rửa xong, đẩy cửa phòng mình ra, thẩn sắc sừng sốt, một lúc lâu sau, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, mặt đỏ tai hồng.

Tên Sở Trần kia, dĩ nhiên nằm ờ trên giường của cô!
Trong đằu Tống Nhan không tự chủ được hiện lên hình ảnh kiều diễm tối hôm qua, tim đột nhiên đập tàng.

ấm chản cho em rồi.” Sờ Trần cười tủm tỉm nháy mắt với Tống Nhan.

Thời tiết không lạnh!

Tống Nhan nhìn nụ cười xấu xa của Sở Trần, nội tâm nhịn không được hận một câu, nhưng bước chân lại không tự chù được mà đi tới.

Sở Trần ôm Tống Nhan: “Trễ như vậy mới trở về, chuyện của Bắc Trần rất nhiều.”
“ừm.” Tống Nhan nhu thuận gật gật đầu: “Nhưng, bận rộn xong mấy ngày nay phỏng chừng có thể thoải mái một chút.”
“Vất vả rồi.” Sở Trần hôn lên cái trán trắng nõn của Tống Nhan một cái, Tống Nhan trong nháy mắt có loại cảm giác bị điện giật, thân thể nhẹ nhàng cuộn minh một chút.

_________
“Nào, ông xâ xoa bóp cho em.” Sở Trần xoay người, đè Tống Nhan ờ dưới thân.

Mặt trời mới lên ở hướng đông.

Trước bàn trang điểm, Tống Nhan trang điểm nhẹ nhàng, khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc, xuyên tháu qua gương nhìn Sở Trần còn đang ngủ say, khuôn mặt tuấn lãng bất phàm kia, làm cho Tống Nhan vui mừng không thôi.

Trong đầu Tống Nhan không tự chủ dược hiện lên vụ va chạm năm nảm trước.

Nhân duyên của cô, cứ như vậy không giải thích được định ra.

Tống Nhan đứng lên, nhìn mình trong gương; “Cố lèn.” _
Con ngươi Tống Nhan giương lên tự tin.

Cô biết Sở Trần rất ưu tú, từ sau khi đầu óc Sờ Trần tốt lên, Tống Nhan có loại cảm giác trên đời này bất cứ chuyện gì cũng không làm khó Được Sở Trần.

Cô cũng không muốn trở thành bình hoa bên cạnh Sở Tràn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận