Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Dương Thành đáp lại khiêu chiến của ta.” Triệu Phương Tuyền cười lạnh: “Nếu hắn muốn tự rước lấy nhục nhã, tối mai, vậy thi không gặp không về đi!”
Nói xong, Triệu Phương Tuyền lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Vệ Thu Cản.

“Triệu sư phụ, anh cũng thắy Sờ Trần đáp lại rồi chứ.” Vệ Thu Căn lập tức mờ miệng: “Sở Trần có chù ý gì?”
“Lôi đài ngày mai, giữa khán giả cùng lôi đài, nhất định phải cách nhau ít nhất năm mét.” Triệu Phương Tuyền trầm giọng nói: “Tôi hoài nghi là Nam Cung Quân chuán bị âm thầm trợ giúp Sờ Trần, trừ chuyện đó ra, an bài thêm mấy camera, nếu như bắt được bất kỳ dị động nào của Nam Cung Quân, chúng ta liền cổ thể làm cho thanh danh Sở Trần mất sạch.”
Ngoại trừ Nam Cung Quân ra tay, Triệu Phương Tuyền thật sự nghĩ không ra còn có ỉý do gi, có thể làm cho Sờ Trần dám ứng chiến.

Nhưng mà, Nam Cung Quân cũng không phải thần.

.
Để cho khán giả và lôi đài cách nhau năm mét trở lên, lại dùng số lượng lởn camera giám sát, chỉ cần Nam Cung Quân có bất kỳ dị động nào, nhất định sẽ bị bắt được, đến lúc đó, Sở Trần cho dù là dưới sự trợ giúp của Nam Cung Quân thắng, đó cũng là thẳng không anh hùng.


‘Tôi hiểu rồi.” Vệ Thu Càn củp diện thoại: “Vắn đề địa điềm, giao cho tôi, nhũng thử khác, do anh.”
“Anh yên tâm, 7 giờ tối mai, tôi sẽ dạy hắn làm người.” m
Thần sắc Triệu Phương Tuyền lạnh như bảng, ánh mắt lóe ra âm hàn.

Hắn được ản cả ngã về không, quyết đánh đến cùng, đây là cơ hội duy nhất của hắn, hẳn tuyệt đối không cho phép xảy ra bất kỷ chuyện xấu nào.

“Ta ngược lại hy vọng, Nam Cung Quân thật sự ra tay.” Khóe miệng Triệu Phương Tuyền nhẹ nhàng nhếch lên, tàm mắt hip lại, tràn đầy chờ mong.

“Thúc, cháu có chút lo lắng, cháu đến Uy Dương quyền quán một chuyến, tham gia bố trí.” Triệu Thiên Hạo chấn thanh mờ miệng.

Triệu Phương Tuyền gật gật đầu.

Uy Dương quyền quán.

, Vệ Thu Cán củp diện thoại, ánh mãt dừng
ở trên người Diệp Yên ngồi ở trước mặt: “Yên Nhi, cháu cảm thấy lần này, Sờ Trần còn có thể tháng?”
“Sở Trần mỗi một lần làm cho người ta có cảm giác đều phải thua, nhưng mà… hắn đều thắng cả.” Diệp Yên hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Cho nên, cháu mặc kệ kết quả trận chiến ngày mai là cái gì, cháu càng có nghiêng về… kế hoạch của Tiền thị.”
Nghe vậy, đồng tử Vệ Thu Căn đột nhiên co rụt lại, khuôn mặt cũng hiện lên một nụ cười: “Ta cũng không nghĩ tới, Tiền thị lại cho ta một kinh hỉ lớn như vậy.”
Bóng đêm dần dần sâu.


Trên mạng dư luận về Sở Trần đối chiến Triệu Phương Tuyền vẫn chưa chấm dứt, mà Thiền Thành, Hoàng gia, giờ phút này.

lụa trảng treo lo lung.

Cái chêt cùa Hoàng Ngọc Hằng đã gây ra sóng gió lớn ờ Hoàng gia.

Trong mấy ngày ngắn ngủi này, cả Hoàng gia, mỗi người đều cảm thấy bất an, không dám nhiều lời.

Bởi vì, Hoàng Ngọc Hằng là Hoàng đại gia Hoàng Dương an bài theo Tiêu Âm Kỳ đi ra ngoài sau khi xảy ra chuyện, sau khi Hoàng Ngọc Hằng qua đời, cha ruột của hắn Hoàng Vũ, ở ngoài thành lập tức trớ về.

Mấy ngày nay, Hoàng Vũ vẫn duy trì trầm mặc, nhưng tất cả mọi ngưòi đều rõ, dây là bình tĩnh trước sóng gió.

Đại sảnh Hoàng gia lạnh lẽo.


Hoàng Giang Hồng dường như đã già đi 10 tuổi, vô lực ngồi trên ghế, trước mặt hắn, bảy người con Hoàng gia, ngồi thành hai hàng ngồi.

‘Ngọc Hằng đã mồ yên mả đẹp, chuyện này là bởi vì Tiếu Àm Kỳ phái Thanh Dương gây ra, Hoàng gia chúng ta, lại không thể trêu vào.” Hoàng Giang Hồng khẽ thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Bát đầu từ hôm nay, con cháu Hoàng gia, không được ở bên ngoài gây chuyện thị phi, toàn tâm toàn ý, tu thân dưỡng tính, vì tương lai Hoàng gia một lần nữa quặt khời tích lũy sức mạnh.”
Hoàng gia, lựa chọn ản lui.

Bảy người con Hoàng gia, giờ phút này đều trằm mặc.

Trong khoảng thời gian này, Hoàng gia gặp phải đá kích hết lằn này dên lẩn khác, hoàn
toàn bị thương nặng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận