Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


“Cha, con không đồng ý.” Một đạo thanh ảm mang theo khàn khàn vang lên.

Cha của Hoàng Ngọc Hằng, Hoàng Vũ.

Hoàng Vũ chậm rãi đứng lên: “Con cảm thấy cái chết của Ngọc Hằng không chỉ vì Tiêu Âm Kỳ, mà là có người cố ý hại chết hắn.”
Ánh mắt Hoàng Vũ nhìn về phía Hoàng Dương, tức giận cười ngược lại: “Anh cả, anh thật là lòng dạ độc ác, đày chính là cháu ruột của anh.”
Nghe vậy, đồng tử Hoàng Dương chấn động, không thẻ tin ngẳng đầu lên: “Em hai, em nói là anh cố ý hại chết Ngọc Hằng? Em…” Hoàng Dương cũng đứng lên: “Em nói bậy cái gi vậy!”
“Anh chưa bao giò’ thừa nhận sự xuất sắc của Ngọc Hằng, sự hiện diện của Ngọc Hằng sè khiến anh cả đời không thể nắm giữ Hoàng gia.” Hoàng Vũ lạnh lủng nói: “Cho nên, anh tìm cách hại chết nó.”
“Mẹ kiếp!”
Hoàng Dương phẫn nộ chỉ vào Hoàng Vũ: “Ta thừa nhận, ta quả thật đã từng hâm mộ em có một đứa con trai ưu tú như Ngọc Hằng, nhưng mà, ta còn không đến mức phát điên như vậy, hại chết cháu ruột của minh, hơn nữa, sau khi Hoàng gia gặp phải đả kích liên tiếp, em đi lên phía Bắc tim kiếm chuyển biến Hoàng gia, ta xem Ngọc Hằng như con mỉnh, tắt cả đều vi nó mà suy nghĩ, ta bảo nó đl theo Tiếu Âm Kỳ đi ra ngoài, đó là muốn chữa khỏi hai chân của nó, ta…”
Khuôn mặt của Hoàng Vũ trầm thấp.

ỏng không tin!
“Đủ rồi!”
Hoàng Giang Hồng đột nhiên vỗ bàn lên, chắn thanh nói: “Các người đây là muốn làm gì? ỏ’ trước mặt lão tử diễn ra một vỏ’ kịch huynh đệ tương tàn sao?”

“Anh hai, mắy ngày nay thái độ của anh cả đối với Ngọc Hằng, người trong nhà đều thấy rõ, anh ắy thật sự không có nợ Ngọc Hằng.” Hoàng Lân trầm giọng mở miệng.

Hoàng Vũ hít sâu một hơi: “Bắt luận như thế nào, ta cũng không đồng ý Hoàng gia thoái ẩn, cái chết của Ngọc Hằng, ngọn nguồn lớn nhất chính là hai chân nó bị thương, người khởi xưởng là Sở Trằn, ta sẽ không để cho hắn sống tốt.”
Trong đầu Hoàng Giang Hồng không khỏi hiện lẽn một bộ thân ảnh kia.

Lễ kỉ niệm thành phố Kim Bãi, một bộ thân ảnh kia, danh động Thiền Thành.

Nhưng mà, cũng bắt đầu từ lúc đó, Hoàng gia, dần dần đi tới ác mộng…
Hoàng Giang Hồng vào ban đêm không biết bao nhiêu lần hối hận mình không nghe lời khuyên của Mạc lão, thế cho nên Hoàng gia đi đến tình trạng này.

“Chúng ta đắu không lại Sở Trần.” Hoàng Giang Hồng bắt đắc dĩ mở miệng: “Nhắt là hiện tại, bên người Sở Trần lại có thêm một sư phụ, mặc kệ dùng bắt kỳ thủ đoạn nào, chúng ta cũng đấu không lại hắn.”
dụng tốt cơ hội này, con có lòng tin báo thù cho Ngọc Hằng!”
Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người Hoàng gia nhao nhao rơi vào trên người Hoàng Vũ…
Bóng đêm tối dần.

Biệt thự Tống gia.


24 giờ đã trôi qua.

Trong phòng, Nam Cung Quân đang cời khăn che mặt quấn quanh mặt cho Dương Tiểu cẳn.

“Sau khi cởi ra bỏ, ta sẽ làm sạch cho cô, sau đó châm cứu, bôi thuốc lần nửa.” Thanh ảm Của Nam Cung Quân vang lên bên tai Dương Tiểu cản.

Dương Tiếu cẳn vô cùng căng thảng, nhẹ nhàng gật dáu.

Sau khi rửa sạch, Nam Cung Quân quan sát trên mặt Dương Tiểu cẳn, một lúc lâu sau, khuôn mặt toát ra tươi cười: “So với tưởng tượng của ta khôi phục nhanh hơn.”
Dương Tiểu cản theo bản năng muốn soi gương, bị Nam Cung Quân ngăn lại, nháy mẳt với Dương Tiểu cẩn: “Đến lúc đó, lại cho mình một kinh hỉ, không phải tốt hơn sao?”
Bên ngoài, Sở Trần cùng Ninh Tử Mặc
chờ.

“Sở thúc, trận chiến ngày mai với Triệu Phương Tuyền…” Ninh Từ Mặc lo lắng nhìn Sờ Trần.

Sở Trần mỉm cười: “Yên tâm.

có Quân tỷ tỳ ở đây, ta thua không được.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận