Vứt Đi Nương Nương


“Bịch!”
Một tiếng động khẽ vang lên, cánh tay trong tưởng tượng không có tiếp tục cử động, Mục Tiểu Văn mở tròn hai mắt.
- Ngươi vẫn còn ổn chứ? – Thôi Minh Vũ giương lên đôi mắt hoa đào nhìn về phía Mục Tiểu Văn. Dưới chân hắn là tên nam tử to béo kia đang nằm bất tỉnh nhân sự. Trên người tên nam tử có miếng ngọc bội bị vỡ thành hai miếng, có thể tưởng tượng là hắn đã ném miếng ngọc bội này dùng sức lớn thế nào.
Mục Tiểu Văn lăng lăng nhìn hắn, không nói lời nào.
- Tới hơi chậm! – Thôi Minh Vũ lại thản nhiên nói. Biết được ở Đắc Tiên viện có tiểu thư quan gia xướng khúc, lại còn xướng bài “Trắng sáng bao lâu”, hắn cảm thấy có điều không đúng nên mới chạy tới. Kỳ thật, hắn không cần phải vội vã như vậy, nhìn bộ dáng nàng thì mọi thứ vẫn còn trong tầm kiểm soát.
- Đi thôi! – hắn miễn cưỡng nói. Thừa dịp trước khi mọi người kéo tới đây thì nên mau rời khỏi nơi này, hắc y nhân không phải là một người dễ đối phó như trong tưởng tượng của hắn.
Mục Tiểu Văn vẫn không nhúc nhích.
Thôi Minh Vũ quay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng cứ mở tròn hai mắt, bộ dáng sững sờ. Bất giác hắn nhíu mày:

- Ngươi không thể xuống giường sao?
Mục Tiểu Văn bật một tiếng “Oa” thật lớn, khóc òa.
Nguy hiểm thật!
Đúng là chỉ mành treo chuông!
Nếu tối nay xảy ra chuyện đó thì nàng làm sao đối diện với Phương Mặc? Mặc dù nói là chịu nhục cũng không sao, nhất định phải sống sót nhưng cho dù Phương Mặc có đồng ý chấp nhận nàng thì những người khác thì sao? Thí dụ như cha, mẹ? Cho dù Phương Mặc gạt mọi khó khăn đi thuyết phục mọi người thì nàng cũng không thể thuyết phục được chính mình! Khiến cho người mình yêu thương phải đeo cái danh ô nhục trên lưng, sao có thể đành lòng chứ?
Mục Tiểu Văn khóc càng thảm hơn, không hề cố kỵ là có Thôi Minh Vũ ở đây.
Cảm giác đột nhiên từ hố sâu tuyệt vọng được cứu lên, thần kinh căng cứng cuối cùng cũng được buông lỏng làm cho người ta không khỏi khóc ròng. Khóc một trận, nàng mới thoáng nghẹn ngào dừng lại. Lau hai tròng mắt đầy nước, ngẩng đầu lên, Mục Tiểu Văn thấy bộ dáng kinh ngạc của Thôi Minh Vũ.
Nàng vội vàng cười cười:
- Xin lỗi, e là ta đã quá vui mừng rồi. Vừa rồi thiếu chút nữa là đã bị hắn… – nói tới đây, nhớ tới hiểm cảnh khi nãy tránh không khỏi miệng run run, nước mắt lại chảy ra. Nàng có chút quẫn bách, đưa tay xoa xoa lung tung nước mắt đi.
Tới khi nàng ngẩng đầu lên một lần nữa thì Thôi Minh Vũ đã khôi phục lại bộ dáng vân đạm phong thanh. Hắn nói:
- Đã xong thì chúng ta nhanh rời khỏi đây. Hắc y nhân rất khó đối phó.
- Ừm! – Mục Tiểu Văn gật đầu, tranh thủ mặc lại quần áo cho cẩn thận rồi bước xuống giường. Mặc kệ nàng và Thôi Minh Vũ trước kia có mâu thuẫn gì thì không thể phủ nhận hắn chính là ân nhân của nàng. Trong lòng bất giác hiện lên một tia mê hoặc (mê mang, nghi hoặc), chẳng lẽ Quý Tử Ngôn so với Thôi Minh Vũ còn lợi hại hơn?
Mặc, có gì tới đâu tính tới đó, vội nâng bước rời đi nhưng một trận đau đớn đánh úp tới làm nàng gập người xuống. Đầu gối đâu quá!
Thôi Minh Vũ quay đầu, trong mắt đào hoa hiện lên tia nghi hoặc.

Mục Tiểu Văn cười cười nói:
- Không có việc gì!
Nàng chịu đau, bước đi khập khiễng, không tới hai bước thì thấy Thôi Minh Vũ cất tới, nắm lấy thắt lưng nàng, kéo tay nàng vắt qua cổ hắn, nhanh nhanh đi ra khỏi cửa. Đảo mắt nhìn chung quanh một lát, hai người rời khỏi Đắc Tiên viện. Sau đó tìm thấy một con ngựa, hắn đỡ nàng lên rồi xoay người ngồi phía sau nàng, gấp gáp giá một tiếng, con ngựa lao nhanh về phía trước.
Khuôn mặt bình thản trước sau như một của hắn lúc này đã hơi hơi nhíu mày lộ ra thần sắc sốt ruột, thoạt nhìn có chút không nhịn được. Nhưng tâm Mục Tiểu Văn vẫn chỉ có cảm kích. Mặc kệ là hoàng thượng sai hắn tới cứu hay là chính hắn muốn cứu cũng được, tóm lại, ngay thời điểm mấu chốt thì chính hắn đã tới cứu nàng.
Bên tai ù ù tiếng gió thổi nên Mục Tiểu Văn phải hô thật lớn, lời nói đầy thành ý:
- Thôi Minh Vũ, cảm ơn ngươi!
- Hừ! – Thôi Minh Vũ ngồi phía sau phát ra một tiếng hừ đáp lễ.
Hừ cái gì mà hừ?!
Mục Tiểu Văn buồn bực. Được rồi, dù hắn không nhận thì nàng cũng đã có lời cảm ơn hắn rồi.
Chỉ là, đã rời khỏi Đắc Tiên viện rồi có cần phải cấp bách như vậy không?

Xa xa nhìn thấy một ngôi nhà tranh được thị vệ bao quanh, lúc này Thôi Minh Vũ mới ghìm cương ngựa lại, đỡ nàng xuống ngựa. Bên trong nhà tranh tuy rằng đơn sơ nhưng rất sạch sẽ, rất có không khí của một căn phòng. Thôi Minh Vũ lên tiếng giải thích:
- Chỗ phồn hoa sớm đã bị hắc y nhân an bài người nên ngươi hãy ở lại nơi này, ta đi trước giải quyết một số việc.
Sau đó hắn chỉ vào một hắc y nhân đứng bên trong phòng:
- Hắn là thị vệ thân cận của hoàng thượng, được hoàng thượng phái tới đây. Trong lúc ta không có ở đây thì hắn sẽ bảo vệ cho ngươi.
Nói xong, Thôi Minh Vũ miễn cưỡng nhảy lên ngựa thúc chạy đi.
Hắn đã có tính toán từ trước, Mục Tiểu Văn biết rốt cuộc thì mình đã được an toàn rồi. Nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, thuận tiện đánh giá hắc y nhân. Từng bị tên hắc y nhân máu lạnh Quý Tử Ngôn kia hãm hại nên nàng sinh ra ác cảm và dè chừng với cả hắc y nhân này. Hơn nữa, tên hắc y nhân này lại còn che kín mặt, không để lộ ra một tí da thịt nào.
Mục Tiểu Văn rùng mình, quay đầu đi, không để ý tới hắn nữa.
Nhưng ánh mắt hắc y nhân lại chuyển lên người nàng trong nháy mắt, thân thể ức chế không được một trận run rẩy. Khắc chế xúc động muốn ôm chặt nàng vào lòng, trong ánh mắt hiện lên sự hối hận cùng đau lòng, tia nhìn lưu luyến trên người nàng một lần lại một lần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận