Lý Vân Thượng chưa lên tiếng, đương nhiên là hắn không thấy vì mấy ngày nay Mục Tiểu Văn luôn cố tình tránh mặt hắn và hắn cũng chỉ có thể phối hợp theo.
Nếu đã lục soát cả phủ tể tướng mà vẫn không thấy thì chỉ còn mỗi hoa viên nhỏ kia thôi. Sắc trời đã tối, khi tới gần hoa viên thì có tiếng nức nở nho nhỏ truyền tới. Dực nhi vừa định lên tiếng gọi “Tiểu thư” thì Lý Vân Thượng đã ngăn
- Các ngươi lui ra trước đi.
..~~..
Gió đêm hây hẩy thổi, Mục Tiểu Văn ôm bầu rượu, ghé vào bàn đá khóc không thành tiếng. Lý Vân Thượng đau lòng đi tới gần, ngồi xuống ghế đá đối diện với nàng. Hắn rất muốn đưa tay ra ôm nàng vào lòng nhưng lại sợ nàng cự tuyệt. Cứ theo kinh nghiệm đã trải qua thì lúc này ý thức của nàng còn rất thanh tỉnh, nhưng cơ hội này dễ như trở bàn tay, tâm hắn tư đột nhiên luống cuống, nôn nóng hơn.
Bầu rượu bị nàng dùng hai tay giữ chặt lấy, mặt áp vào mặt bàn đá, cũng không quan tâm có lạnh hay bẩn không. Giống như gặp phải cơn ác mộng, nàng không kiêng nể mà khóc òa lên y hệt một tiểu hài tử. Nhất thời Lý Vân Thượng không biết là nên đau lòng hay là nên cười nữa. Trong trí nhớ của hắn thì nàng là một người cho dù có bị ai khi dễ, bắt nạt thì cũng ẩn nhẫn không lên tiếng, lén tìm cơ hội báo thù. Năm nối năm, ngày qua ngày, hành động kia từ từ đã chuyển biến thành cố chấp. Cũng chỉ có mỗi nàng mới thích hợp với kiểu khóc váng lên không chút giả tạo thế này.
Không biết là có chuyện gì thương tâm đến vậy.
Mục Tiểu Văn giương đôi mắt sưng đỏ, lờ mờ nhận ra trước mắt mình là Lý Vân Thượng thì nước mắt thoáng cái bừng lên:
- Tiểu Lý tử…
Lý Vân Thượng không biết có nên thụ sủng nhược kinh hay không, thì ra bình thường nàng lại gọi mình thân thiết như vậy sao? Trên mặt đột nhiên nhiễm một tầng mây đỏ ửng, do dự vươn tay ra để cho nàng cầm. Mục Tiểu Văn nắm chặt lấy bàn tay của hắn không chịu buông lơi, đem cánh tay kéo lại gần chút rồi áp mặt mình vào lòng bàn tay của hắn, tiếng khóc càng lớn hơn. Không biết nói cái gì, chỉ biết một lần lại một lần lặp lại “Tiểu Lý tử”. Trong lúc say khướt thì nàng ý thức được rằng ánh mắt người này rất dịu dàng.
Mọi người ai cũng cần có một người bạn, những lúc yếu đuối thì có thể nương tựa vào bờ vai. Nhưng mà người nào chấp nhận để nàng tựa vai đây?!
Lý Vân Thượng cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng trút hết nỗi niềm. Nhưng tầng mây đỏ trên mặt vẫn không hề suy suyễn. Xa cách lâu như vậy song hôm nay lại có thể thân mật tới gần nàng, hắn cảm thấy kích động không thể kiềm chế được. Hắn phải dùng hết mọi lực khống chế mới có thể nhẫn nại không kéo nàng ôm chặt vào trong lòng. Bây giờ ý thức của nàng cũng không còn thanh tỉnh, rốt cuộc hắn có nên làm như vậy hay không…
Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận thì Mục Tiểu Văn đột nhiên cầm lấy cái tay kia, giơ lên hai mắt sưng đỏ, khàn khàn chỉ trích:
- Đều tại ngươi hết, nếu ngươi đối xử tốt với ta thì đã không có nhiều chuyện thế này. Nếu ngươi không bất công với ta thì sao ta có thể cùng Phương Mặc… Ngươi thật quá đáng, Mộc Tiểu Văn yêu ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà chán ghét nàng chứ? Còn khiến ta phải liên lụy chịu tội. Tại sao ngươi lại lạnh lùng, lãnh đạm như vậy? Trông xinh đẹp như thế nên làm kiêu hả? Một đại nhân nhân xinh đẹp thì có cái gì đáng để tự hào chứ?
- … Ta thật khờ, tại sao lúc ấy lại thích ngươi chứ? Một người như ngươi thì chẳng có lấy điểm nào để người ta thích cả…
Bàn tay Lý Vân Thượng run run, nhanh chóng nắm lấy tay nàng. Nàng từng thích hắn sao? Nhớ tới điều mình vừa nói có khả năng, hắn ức chế không nổi sự kích động trong lòng.
- … Ngươi đúng là đồ chết bầm, lúc nào cũng mắt lạnh. Người khác thương tổn ngươi nhưng cũng đã đền bù hết, dựa vào cái gì mà ngươi ghi hận với người khác hả?
Lý Vân Thượng cúi đầu, ôn nhu nói:
- Ta không ghi hận, ta đều bỏ qua hết.
- … Phương Mặc có tam thê tứ thiếp, ngươi cũng tam thê tứ thiếp. Ai sợ ai, cùng lắm thì ta làm một người quý tộc độc thân! Một mình ta hành tẩu giang hồ, tiêu diêu tự tại!
Giọng nói của Lý Vân Thượng mặc dù vẫn ôn nhu nhưng đã ẩn ẩn có điểm không đồng ý, rất nghiêm túc:
- Không được!
Bản thân Mục Tiểu Văn vốn đang chìm trong men say cũng không khỏi giật mình một cái. Nhưng hơi rượu lại tập kích bốc lên, nàng nhanh chóng bỏ qua, mếu mếu miệng rồi khóc òa lên. Nàng đem mặt chôn vào lòng bàn tay Lý Vân Thượng, vừa khóc vừa phát ra những tiếng oán giận rầu rĩ:
- Ngươi bại hoại!
Nàng ngẩng đầu, tiếng khóc càng lớn:
- Ngươi bại hoại! Ngươi hư đốn!
Đối phương cũng rất phối hợp, dịu dàng đáp:
- Đúng, ta rất xấu!
Mục Tiểu Văn hài lòng, nâng bầu rượu tiếp tục uống. Ai ngờ bầu rượu vừa được nhấc lên thì đã bị người đoạt mất. Mục Tiểu Văn nhíu mắt mông lung hơi say, bất mãn:
- Trả lại cho ta!
- Uống rượu có hại cho sức khỏ>- Ngươi là hoàng thượng, làm việc sao chậm chạp, cố chấp vậy chứ?! – Mục Tiểu Văn khó khăn chớp chớp hàng lông mi.
- Nàng làm sao vậy?
- Làm sao là làm sao? – Mục Tiểu Văn nhăn mày nghĩ một chút, đột nhiên lại khóc rống lên. – Ta chia tay với Phương Mặc rồi!
- Chia tay?
- Chúng ta kết thúc rồi, chúng ta sẽ không ở bên nhau nữa!
Lý Vân Thượng bỗng dưng kích động đứng bật lên, khó có thể tin:
- Nàng … nàng nói cái gì? – nhưng Mục Tiểu Văn vẫn chôn mặt trong lòng bàn tay hắn không chịu nói thêm lời nào. Lý Vân Thượng đành phải cúi sát người xuống, lấy tay nâng mặt nàng lên, ngăn trụ lại nỗi lo lắng trong lòng, tận lực kiên nhẫn hỏi:
- Lần trước ta thấy hai người, chẳng phải vẫn còn tốt sao?
Mục Tiểu Văn nhắm chặt mắt lại, cười hắc hắc, đưa tay điểm vài giữa trán hắn:
- Phụ nữ dễ thay lòng đổi dạ! – nói xong những lời này nàng lại khóc.
Lý Vân Thượng nắm ngón tay nàng trong lòng bàn tay, hỏi dồn:
- Tại sao?
- Bởi vì Sanh nhi!
Lý Vân Thượng hiểu. Xem ra chuyện này Đức công công nói rất đúng. Lần trước nhìn thấy chỉ là vẻ bề ngoài, trên thực tế thì một người nữ tử không dễ dàng gì tha thứ cho loại chuyện kia. Dạo này hắn đi đi lại lại, mỗi ngày đều nhìn thấy nàng và Phương Mặc thân mật bên nhau, bên ngoài làm như không có chuyện gì nhưng bên trong thì chồng chất lo lắng. Hắn sợ Phương Mặc sẽ mang nàng đi, hoặc là làm ra thứ chuyện ngoài ý muốn nào đó. Rốt cuộc thì bây giờ có thể thở phào một hơi rồi. Cũng tốt, sau này hắn không cần phải kiêng dè, khách khí nữa, tất nhiên sẽ dùng đủ cách, đủ thủ đoạn để theo đuổi nàng.
Cúi đầu cẩn thận quan sát nàng một phen, sau khi chắc chắn nàng không còn tỉnh thì hắn ôm nàng vào lòng. Lần ôm này không muốn buông ra! Chiếc bàn đá bên cạnh không tiện mấy, hắn bế nàng lên, tìm tới một bãi cỏ mềm dưới tán cây rộng trong hoa viên, dựa lưng vào thân cây rồi để nàng nằm tựa vào ngực mình.
Đêm nay thật dài, cơ hội lần này không thể bỏ qua được. Lý Vân Thượng ôm lấy nàng, vừa nghe nàng khóc lóc vừa kiên nhẫn an ủi. Tâm tình hắn rất tốt, bất giác trên mặt hiện lên một nụ cười mãn nguyện.
Mục Tiểu Văn nhéo vạt áo trước ngực mông lung ngẩng đầu, thấy hắn cười thì lập tức sẵng giọng bắt bẻ:
-Chuyện biến thành thế này đều tại ngươi làm hại, ngươi lại còn cười được!
- Đúng vậy, là do ta hại! – mỗi một câu chỉ trích của nàng thì Lý Vân Thượng đều dịu dàng đáp lại một câu. Hắn vẫn luôn ngưỡng mộ những khi nàng và Phương Mặc giận dỗi, chỉ trích, chỉ là lúc đó hắn cứ tưởng nàng là nam tử. Hôm nay, cuối cùng thì hắn cũng có được. Những câu nói dễ thương, đáng yêu trong cơn say dành cho hắn, sau này tất cả đều là của hắn…
~*~ ~*~!
Khi Mục Tiểu Văn tỉnh lại thì không khỏi kinh hãi, vì chính mình cư nhiên dựa vào ngực Lý Vân Thượng ngủ thiếp đi. May mà đây không phải trong phòng bằng không thì không biết xấu hổ tới mức nào.
Dưới bàn tay có thể cảm nhận được trái tim hắn đang đập, trên đỉnh đầu đều là tiếng thở đều đặn của hắn. Mục Tiểu Văn nhịn xuống nỗi kinh hãi, tận lực nhẹ nhàng, lanh lẹ đứng lên từ trong lòng hắn. Sau đó rón ra rón rén bước đi vài bước. Ngó nghiêng xung quanh một hồi phát hiện có bầu rượu cách đó không xa thì nàng đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng mà, hắn tới đây lúc nào chứ?
Trong lúc nàng còn đang ngẩn ngơ thì Lý Vân Thượng đã tỉnh lại. Đôi mắt mơ màng dường như phát sáng mà nhìn nàng, đơn thuần, chân tình khiến cho người ta động tâm. Tuy nhiên, giây lát sau lập tức khôi phục lại rõ ràng.
Mục Tiểu Văn muốn nói gì đó, miệng hấp háy nhưng lại nói không nên lời. Rõ ràng là nàng không biết được chuyện trước khi tỉnh lại nhưng nàng cũng không biết nên xin lỗi hay là chất vấn.
Lý Vân Thượng bỉnh thản lên tiếng trước:
- Hôm qua ta tình cờ đi qua nơi này, gặp nàng tâm trạng không tốt cho nên mới kéo ta ngồi lại thổ lộ hết. Sau đó ta muốn gọi người tới đưa nàng về phòng nhưng nàng không chịu quay về. Bởi vậy ta nhân tiện cùng nàng ở đây qua một đêm.
Mục Tiểu Văn hiểu rõ. Lời cảm ơn nói ra cũng tràn đầy sự xin lỗi:
- Tửu lượng của ta không tốt, làm phiền người chiếu cố ta một đêm rồi.
- Không sao.
- Ta … có nói thêm gì không?
Lý Vân Thượng nhìn nàng một cái, chậm rãi kể:
- Nàng nói nàng và Phương Mặc đã kết thúc, còn nói.. thích ta.
- Không thể nào! – Mục Tiểu Văn không hề nghĩ ngợi mà lên tiếng phản bác. Sao nàng có thể nói ra những lời này chứ? Mặt nàng càng đỏ bừng hơn nhưng vẻ mặt hắn vẫn tỉnh bơ, vân đạm phong thanh. Hắn không phải là người nói dối. Đột nhiên ngữ khí Mục Tiểu Văn lúng túng:
- Mà … cho dù có vậy thì cũng đã là chuyện trước kia. Người cũng biết đó, trước kia…
- … Ta … ta .. ta xin cáo từ trước. – nói xong, Mục Tiểu Văn xoay người né tránh.
Phía sau, Lý Vân Thượng lộ ra một nụ cười tươi hài lòng. Đương nhiên hắn cũng có thể giống như trước kia, giấu nàng, không cho nàng biết nhưng mà đó là trước kia.
Mục Tiểu Văn trở về phòng lại đau đầu với một loạt chuyện mới phát sinh, Dực nhi cũng đã chạy tới.