Khi chiếc xe bắt đầu chạy vào đường cao tốc, Nguyệt Oản Oản cố gắng tập trung cao độ, không để tâm trí lơ đãng dù chỉ một giây.
Mọi chuyện vẫn rất suôn sẻ cho đến khi đến gần một nhà thờ.
Càng đến gần nhà thờ, Nguyệt Oản Oản càng cảm thấy mệt mỏi, mi mắt nặng trĩu.
Thấy Oản Oản có vẻ không ổn, Lưu Ly quay sang ân cần hỏi thăm cô, tay không ngừng sờ vào mặt Oản Oản
“Chị Oản Oản, chị không khoẻ sao? Nhìn chị cứ như sắp ngất đến nơi á.
Chị còn lái xe được không vậy?”
Nguyệt Oản Oản gạt tay của Lưu Ly ra
“Cô không cần phải lo”
Lưu Ly tỏ vẻ ấm ức, đôi mắt rưng rưng sắp khóc đến nơi
“Em chỉ đang lo lắng, quan tâm chị thôi mà? Em biết là chị ghét em nhưng chị đâu cần phải làm vậy?”
“Làm vậy?” Dù tình trạng hiện tại của Oản Oản không được tốt và tỉnh táo như bình thường nhưng khi nghe câu nói này của Lưu Ly cô cũng nhận ra có gì đó không ổn.
“Cô định giở trò gì à?”
Lưu Ly lập tức bật khóc, cô ta cứ không ngừng luyên thuyên
“Chị Oản Oản, em biết là chị ghét em nhưng đâu cần phải diễn một vở kịch lớn như vậy chứ? Chị đã làm gì bản thân mình rồi?”
Oản Oản thật sự không thể hiểu nổi cô ta rốt cuộc đang muốn nói cái gì.
Nhưng hiện tại điều Oản Oản lo nhất chính là tình trạng của cô đang ngày càng xấu đi, cô sợ sẽ gây ra chuyện lớn, nếu không ảnh hưởng đến người khác thì ít nhất cô cũng sẽ bị thương.
Đến lúc đó chắc chắn mẹ chồng của cô sẽ không bỏ qua.
Còn Mộ Khuynh…anh ấy sẽ rất lo lắng.
Khi không còn giữ được tỉnh táo, Oản Oản nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc vang bên tai
“Khuynh” cô thầm nghĩ
Lưu Ly ở bên cạnh không ngừng khóc lóc nói vào điện thoại
“A Khuynh cứu em! Chị Oản Oản…chị Oản Oản điên rồi!”
Ở đầu dây bên kia phát lên một giọng nói ấm áp pha lẫn chút ngọt ngào
“Tiểu thư Lưu Ly, Mộ tổng đang họp không tiện nhấc máy”
Sắc mặt Lưu Ly có chút khó chịu, cô ta nất lên vài tiếng, mềm giọng
“Vỹ Khiếu, sao anh lại nghe điện thoại của A Khuynh? Như vậy là không nên”
Vỹ Khiếu lập tức đáp lời
“Thưa cô, do cô gọi quá nhiều nên tôi mới tự tiện nhấc máy, tôi cứ nghĩ là có chuyện quan trọng”
Lưu Ly khựng lại một chút rồi tiếp tục khóc lớn
“Cứu tôi! Nguyệt Oản Oản phát điên rồi, chị ta muốn giết tôi!”
Nghe xong Vỹ Khiếu ngạc nhiên đến bất động, vài giây sau anh nghe một âm thanh rất lớn sau đó điện thoại đã ngắt kết nối.
Cảm thấy có chuyện không lành, Vỹ Khiếu mạo muội vào phòng hợp nói với Mộ Khuynh.
Anh ghé sát vào tai Mộ Khuynh, điều chỉnh âm lượng đủ để Mộ Khuynh nghe thấy
“Thưa sếp, lúc nãy tiểu thư Lưu Ly đã gọi đến.
Cô ấy nói phu nhân đã phát điên muốn giết cô ấy, không ngừng khóc và kêu cứu.
Sau đó…sau đó tôi nghe thấy một tiếng động rất lớn và đã không thể liên lạc được nữa.”
Nghe Vỹ Khiếu nói xong, sắc mặt Mộ Khuynh tái nhợt, trong đầu anh xuất hiện hàng loạt những câu hỏi.
Tại sao Oản Oản lại đi cùng Lưu Ly? Tại sao Lưu Ly lại nói như vậy? Tiếng động đó là gì?
Mộ Khuynh ngay lập tức cho dừng cuộc họp.
Anh đặt vé máy bay chuyến gần nhất để về nước.
Anh bỏ lại tất cả: hành lí, công việc… tức tốc chạy đến sân bay.
Tâm trạng của anh hiện tại vô cùng hoảng loạn, anh bất chấp luật pháp, vượt đèn đỏ, vượt tốc độ…
Về cuộc họp, đây là một cuộc họp vô cùng quan trọng với cả Kim Hoán và đối tác.
Việc Mộ Khuynh rời đi khiến đối phương vô cùng khó chịu.
“Xin lỗi, Mộ tổng làm như vậy là có ý gì?”
Vỹ Khiếu liên tục cúi người xin lỗi đối phương
“Vì gia đình Mộ tổng xảy ra chuyện lớn, anh ấy là người coi gia đình luôn là ưu tiên hàng đầu cho nên mới mất kiểm soát mà gây ra hành động thất lễ như vậy.
Xin các vị hãy tha lỗi cho Mộ tổng!”.