Edit: Mộ Phong
Beta: Mộc
Nến đỏ chập chờn lay động, ánh nến hắt lên khuôn mặt mỹ nhân rơi lệ, môi hồng hé mở, không nói nên lời làm xiêu lòng người, nhưng dù sao Dương Thượng Bảo tuổi đã cao, lại xem Vưu Vũ như cháu gái nên không có cảm giác gì, chỉ rút khăn tay ra đưa cho Vưu Vũ, ôn hòa nói: “Lau nước mắt đi nào”.
Vưu Vũ nhận lấy khăn tay rồi lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn, rửa sạch cả lớp hóa trang trên mặt. Lúc bà ngoại qua đời, nàng đang ở nước ngoài nên không kịp trở về gặp mặt bà lần cuối, chuyện đó là điều tiếc nuối nhất trong lòng nàng, không ngờ sau khi xuyên qua lại gặp được một người có dáng vẻ và giọng nói ấm áp giống bà ngoại đến thế.
Dương Thượng Bảo nhìn Vưu Vũ yên lặng rơi lệ, chỉ cho là nàng đang lo lắng việc gì đó liền trấn an: “Yên tâm đi, Nghiêm gia không hống hách được lâu nữa đâu. Cha cháu có thể sẽ sớm hồi kinh cũng không chừng”.
Ở cổ đại, ảnh hưởng của chính trị có thể lớn, có thể nhỏ, có kẻ bị giáng chức, có kẻ thậm chí còn bị tru di tam tộc. Điều mà Vưu Vũ đang lo lắng thật ra chính là an nguy của Dương Thượng Bảo, nhưng nghe ông nói vậy liền ngưng khóc, thấp giọng nói: “Cháu vào Dương gia sẽ không làm liên lụy đến cả gia tộc họ Dương chứ?”
Dương Thượng Bảo lắc đầu, cười híp mắt nói: “Trẻ nhỏ không cần suy nghĩ nhiều, mọi chuyện đã có ta đây!”
Nếu như Dương Thượng Bảo kinh qua ba triều mà vẫn trụ vững, tất nhiên là có sự nhạy cảm nhất định với chính trị và những thủ đoạn riêng, hẳn là phải chắc chắn thì mới dám để mình vào Dương phủ này tránh nạn! Vưu Vũ lục lọi những mảnh vụn ký ức của nguyên chủ, nhận ra rằng đối với chính sự, nguyên chủ hoàn toàn không biết gì cả thì đành thôi.
Nàng đứng dậy nói: “Để cháu hầu lão gia đi nghỉ!”.
Dương Thượng Bảo cười một tiếng, khoát tay nói: “Ta ngủ ở thư phòng, từ nay về sau đây sẽ là phòng của cháu, nghỉ sớm đi, đừng suy nghĩ nhiều quá”.
Lúc Dương Thượng Bảo nói chuyện, Vưu Vũ để ý một chút, cảm thấy ông đúng là gừng càng già càng cay, ở tuổi này mà răng vẫn còn, lại nói chuyện rõ ràng, không hề hàm hồ giống một ông già chút nào.
Đợi Dương Thương Bảo đi rồi, Lam Nguyệt đẩy cửa bước vào, đỡ lấy Vưu Vũ nói: “Tiểu thư không sao chứ?”.
Sau khi gặp mặt Thẩm Dụ Nam, tiểu thư liền chẳng màng cơm nước, gầy yếu hẳn đi khiến Lam Nguyệt cứ lo lắng mãi. Đến tận sáng hôm nay, Lam Nguyệt thấy thần thái Vưu Vũ bất thường thì không yên tâm đến tận bây giờ.
Vưu Vũ cầm tay Lam Nguyệt, kéo nàng ngồi xuống cạnh mình rồi mới nói: “Lam Nguyệt à, từ giờ trở đi, ta không còn là Vũ Nương trước kia nữa, mà là một Vũ Nương hoàn toàn mới, lời nói, cử chỉ, tính cách so với trước đây đều đã khác, ngươi đừng quá ngạc nhiên”.
Mặc dù Lam Nguyệt cảm thấy Vưu Vũ không giống hồi trước, nhưng chỉ cho rằng vì tiểu thư gặp chuyện trớ trêu nên tính cách thay đổi mà thôi, khóe mắt bỗng ươn ướt, chỉ lặng lẽ chớp chớp mắt mấy cái cho khô rồi mới nói: “Tiểu thư, xinh đẹp không phải lỗi của tiểu thư, bây giờ gả vào Dương phủ, Dương lão gia có thể bảo vệ tiểu thư mà, tiểu thư đừng lo lắng”.
Vưu Vũ gật đầu, đỡ tay Lam Nguyệt đứng lên, sau đó ngồi xuống trước bàn trang điểm tháo trang sức, đến tận lúc này nàng mới thấy rõ toàn bộ dung mạo của mình, nhất thời kinh ngạc trợn tròn mắt.
Tóc đen như mây, mày thanh như liễu, mắt biếc tựa nước hồ thu, mũi cao tinh tế, đôi môi hồng hơi hé mở, dù không lên tiếng cũng đẹp say lòng người.
Lam Nguyệt giúp Vưu Vũ cởi hỉ quan, lúc ngẩng đầu nhìn vào gương, thấy Vưu Vũ đang trợn tròn mắt liền an ủi: “Tiểu thư bệnh mấy ngày, nhan sắc hiển nhiên là không bằng trước đây, bảo dưỡng mấy hôm lại ổn ngay thôi”.
Được rồi, ta đã hiểu tại sao cái tên Nghiêm Tam Thế kia không giành được nguyên chủ thì không chịu bỏ qua rồi! Thật đúng là hồng nhan họa thủy mà! Vưu Vũ đỡ trán, dung mạo như thế này mà không có chỗ dựa vững chắc thì chắc chắn sẽ rước vào rất nhiều bông hoa đào thối nát.
Lam Nguyệt thấy Vưu Vũ không đáp lại, liền dè dặt liếc nàng một cái, muốn nói lại thôi.
Vưu Vũ thấy thế, tiện miệng nói: “Lam Nguyệt, em có chuyện gì thì cứ nói, ta chịu được mà”.
Lam Nguyệt hơi do dự, rồi thấp giọng nói: “Tiểu thư, những gì Thẩm công tử nói hôm đó chỉ là những lời lúc tức giận mà thôi, tiểu thư không nhất định phải để trong lòng. Khi nào Thẩm công tử chịu tang xong thì sẽ đến Vưu phủ chính thức cầu hôn”.
Rốt cục Thẩm Dụ Nam kia đã nói gì với nguyên chủ mà khiến nguyên chủ lưu luyến mãi đây? Vưu Vũ cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu không để lại một chút ấn tượng nào, nhất thời lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Hắn nói cái gì chứ? Ta quên cả rồi!”.
“Tiểu thư không để trong lòng là tốt nhất”. Lam Nguyệt vui vẻ ra mặt, giúp Vưu Vũ cởi hỉ phục, đỡ nàng đến bên giường, vừa tháo giày vừa nói nhỏ: “Ba năm trôi qua rất nhanh, tiểu thư đừng buồn”.
Nhìn cái nha đầu này là biết toàn tâm toàn ý với Thẩm Dụ Nam đây. Vưu Vũ đánh giá Lam Nguyệt một chút, thấy dung mạo Lam Nguyệt mặc dù không bằng mình, nhưng cũng rất thanh tú, liền hiểu ngay tâm ý của Lam Nguyệt. Xem ra nha đầu này đã thầm yêu Thẩm Dụ Nam rồi!
Thế nhưng chắc chắn nguyên chủ và Thẩm Dụ Nam không thể cởi bỏ được quan hệ. Khóe miệng Vưu Vũ nhếch lên thành một nụ cười lạnh, Thẩm Dụ Nam, ngươi thật ra chỉ là kẻ giết người bằng lời nói thôi! Có lẽ nguyên chủ cũng không đồng ý ta gả cho ngươi. Sau này gặp mặt, đương nhiên ta sẽ đòi lại công đạo cho nguyên chủ.
Dương Thượng Bảo đón dâu, khách khứa đến tất nhiên là không ít, người biết chút ít về quan hệ giữa Vưu gia và Nghiêm gia thì âm thầm lắc đầu, kẻ không hiểu nội tình thì ngưỡng mộ diễm phúc của Dương Thượng Bảo.
Dương Tư Minh và Dương Tư Nghĩa lại thầm hận, rõ ràng ta và Vưu Vũ tài mạo tương xứng, ông nội đã không nhường ta cưới Vưu Vũ thì cũng không nên cưới nàng, chẳng hiểu ông đang nghĩ gì nữa?
Dương Tư Niệm trăm vị tạp trần, nữ nhi Vưu gia người cũng như tên, quả đúng là vưu vật, ai lại không muốn cưới nàng? Chỉ cần cưới được nàng, ba năm che chở, cũng thành quen thuộc, đời nào còn viết hưu thư, để nàng lại gả cho Thẩm Dụ Nam? Ông nội cưới nàng, lại không thể hưởng thụ, rốt cục có âm mưu gì đây?
Ba huynh đệ đều có tâm sự riêng, nhất thời tụ họp một chỗ, cùng uống với nhau nhiều hơn mấy chén, nhanh chóng say khướt.
Sáng sớm hôm sau, Vưu Vũ không cần kính trà cho trưởng bối, mà là chờ vãn bỗi đến kính trà nàng.
Từ lúc vợ Dương Thượng Bảo qua đời, chưởng quản việc trong Dương phủ là con dâu trưởng Quách phu nhân, bây giờ trong phủ đột nhiên sinh ra một đứa trẻ lên làm mẹ chồng khiến bà ta không khỏi đau đầu. Sáng sớm, bà vừa mới rửa mặt chải đầu xong thì Tống nhị phu nhân, Chu tam phu nhân, Mã tứ phu nhân và La ngũ phu nhân cùng tiến vào sân nhà bà, trình bày ý kiến với bà: “Đại tẩu, chúng ta thật sự phải đi kính trà thỉnh an sao?”
Là chị em dâu nhiều năm, Quách thị sao có thể không biết tâm tư khác của tứ thiếu phu nhân, có điều Vưu Vũ gả vào Dương phủ tránh nạn, không tình nguyện gọi một tiếng mẹ chồng, càng không tình nguyện kính trà, là muốn bà làm chim đầu đàn đây mà. Chỉ cần chính phòng không đi kính trà, bọn họ tất nhiên sẽ làm theo, về sau Dương Thượng Bảo trách móc, các nàng sẽ đổ hết trách nhiệm lên người chính phòng.
Quách phu nhân có hai con gái và hai con trai, hai con gái đều đã xuất giá, cháu gái cũng đã bảy, tám tuổi, con trai cả cũng đã lấy vợ sinh con rồi, chỉ còn đứa út Dương Tư Minh là chưa đón dâu, người đã lên chức bà ngoại như bà nay lại phải gọi một tiểu cô nương mười sáu tuổi là mẹ chồng, sao có thể cam lòng cho được. Nhưng triều Đông Tống coi trọng nhất là đạo hiếu, hơn nữa Vưu Vũ và Dương Thượng Bảo đã chính thức bái đường thành thân, trên danh nghĩa, Vưu Vũ đúng là trưởng bối của các bà, nếu không kính trà mẹ chồng, đó chính là thất hiếu. Quách phu nhân không muốn nhận lấy tội danh này, liền nói: “Sao lại không đi chứ?”
Dương Thượng Bảo dậy khá sớm, cùng Vưu Vũ đi đến tiền thính, thấy hai bàn tay nhỏ bé của Vưu Vũ run nhẹ, biết nàng đang căng thẳng liền bảo: “Cháu là trưởng bối, thích thì nói mấy câu, không thích thì đừng nói gì cả, không phải e ngại bọn họ”.
Vưu Vũ nghe tiếng Dương Thượng Bảo thì cảm thấy vô cùng thân thiết, đáp lại: “Dạ, lão gia”.
Đang nói dở, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng của Quách phu nhân: “Chúng con đến thỉnh an công công bà bà!”
Dương Thượng Bảo nhìn Vưu Vũ, mỉm cười không nói lời nào.
Vưu Vũ ngầm hiểu, mở miệng đáp: “Vào đây đi!”. Từ hôm nay trở đi, phải làm quen với thân phận mẹ chồng này thôi.
Đám người Quách thị nghe thấy tiếng Vưu Vũ đều vụng trộm bĩu môi, hừ, thực sự coi mình là mẹ chồng chắc, nghe cái giọng kìa, hợp lý hợp tình làm sao!
Đám người nối đuôi nhau vào phòng, Quách thị dẫn đầu bưng trà dâng lên Dương Thượng Bảo, rồi nhận lấy đĩa đựng trà trong tay thị nữ, dâng lên trước mặt Vưu Vũ, hạ thấp mình, gượng gạo nói: “Mời dùng trà!”. Hai tiếng mẹ chồng quanh quẩn bên môi, cuối cùng cũng không thốt lên nổi.
Vưu Vũ liếc mắt nhìn Quách thị, có vẻ tuổi bà ta chừng bốn bảy, bốn tám, dung mạo đoan trang, cử chỉ có khí chất của danh gia vọng tộc, để người như vậy uốn gối gọi mình hai tiếng mẹ chồng quả là không dễ. Nhưng nếu Quách thị không gọi mình là mẹ chồng, địa vị của mình sau này ở Dương phủ sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Hơn nữa sau ba năm, có thể rời khỏi Dương phủ hay không còn chưa chắc chắn, bây giờ phải lập tức xác định địa vị của mình.
Quách thị thấy Vưu Vũ không tiếp nhận chén trà, bên kia Dương Thượng bảo đang nhíu mày nhìn bà, đành phải cắn môi, mặt không biểu cảm nói: “Mời mẹ dùng trà!”
Mấy người con dâu còn lại thấy Quách thị buộc phải gọi hai tiếng mẹ chồng, sắc mặt mỗi người không giống nhau, không nói rõ được tâm trạng hiện thời.
Vưu Vũ nghe Quách thị gọi mình hai tiếng mẹ chồng, lúc này mới gật đầu, nâng chén trà trong đĩa lên, mắt đảo qua, thấy Quách thị rũ mắt, khóe mắt giật giật, liền rụt tay về, đỡ lấy chén trà, tay trái nhẹ nhàng mở nắp trà, đuôi ngón tay lướt qua lướt lại bên thành chén, thấy chén nóng hổi thì biết mình đoán không sai, không nói thêm gì nữa, chỉ cần thận nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ rồi nhanh chóng đặt xuống, lúc này mới đưa một chiếc hà bao cho Quách thị, ôn hòa nói: “Vất vả rồi!”
Nếu Quách thị đã tiên phong kính trà như vậy, tứ phòng còn lại cũng kính trà theo, không hề giở trò.
Con gái lớn của Tống thị Dương Tư Ý đi theo người lớn đến phía sau tiền thính, nhất thời liếc mắt nhìn Vưu Vũ, rồi ghé vào người nhũ mẫu nói: “Nàng ta xứng làm bà nội của chúng ta sao? Dựa vào vài phần tư sắc liền được an vị trên cao rồi ư?”
Nhũ mẫu thấy Dương Thượng Bảo đang ngồi kia, sợ nghe thấy lời Dương Tư Ý liền nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, nàng ta và lão gia đã chính thức bái đường, tiểu thư không thể thất lễ như vậy”.
Dương Tư Ý bĩu môi, hồi lâu sau nói: “Cứ chờ xem! Muốn làm bà nội của chúng ta, dù sao cũng phải có chút bản lĩnh mới được”.
Ngũ thiếu phu nhân kính trà xong liền đến lượt tôn bối. Cháu trai lớn Dương Tư Xương cùng thê tử đến kính trà, sau đó là Dương Tư Minh. Dương Tư Minh vừa vào phòng liền bị nhan sắc của Vưu Vũ làm khuynh đảo, nhất thời hít sâu một hơi, bưng chén trà tiến lên, không cả đợi Vưu Vũ đón lấy đã nâng chén đặt lên tay Vưu Vũ, ngón trỏ khẽ lướt qua lòng bàn tay Vưu Vũ, ánh mắt dừng lại trên mặt Vưu Vũ, thấp giọng nói: “Mời bà nội dùng trà!”
Ha ha, nội à, sau này cháu trai nguyện hầu hạ bên gối người.