Edit: Mộ Phong “Tướng quân, tất cả đều là chuyện tốt do tên Nghiêm Tam Thế kia gây ra”. Gã tiểu đồng vô cùng căm phẫn, dùng lời thô tục nhất mắng Nghiêm Tam Thế hai câu liên tục, sau đó mới nói: “Tiểu thư Vưu gia đúng là một người đáng thương, sợ phải làm thiếp của Nghiêm Tam Thế cho hắn chơi đùa, đành phải từ hôn với Thẩm Dụ Nam, gả vào Dương phủ tránh nạn. Không ngờ Nghiêm Tam Thế vẫn không buông tha cho nàng ấy, hôm nay còn mượn cơ hội đặt điều, khiến Dương đại nhân tin rằng Vưu tiểu thư và tướng quân có tình cảm với nhau, Dương đại nhân trong lúc say rượu đã viết hưu thư. Phụ thân Vưu tiểu thư bị cách chức đến Triều Châu, mất đi Dương đại nhân làm bình phong, nhất định nàng sẽ rơi vào tay Nghiêm Tam Thế mất”.
“Nghiêm Tam Thế lớn gan như vậy? Dám bịa đặt trong Phùng phủ này, kéo ta xuống nước chỉ vì muốn giành được mỹ nhân sao?”. Phùng Yến cảm thấy hơi khó tin, trừng mắt hỏi: “Ngươi nghe được tin đồn nhảm nhí này ở đâu hả?”
Gã tiểu đồng thấy Phùng Yến không tin thì không khỏi nóng vội, lập tức biện minh: “Tướng quân, người khác có thể không dám, nhưng Nghiêm Tam Thế thì khác. Trước kia, Nghiêm Tam Thế thấy Vưu tiểu thư một lần ở trong chùa, về nhà liền không màng cơm nước, hồn bay phách lạc. Mẫu thân hắn thấy không ổn nên mới đến Vưu gia cầu hôn, Vưu gia nghe nói họ muốn cho Vưu tiểu thư làm thiếp thì đương nhiên không đồng ý. Chính vì vậy, Nghiêm Tam Thế đem một vạn lượng bạc trắng đến phủ Phò mã, bắt tay cùng Phò mã gán cho Vưu lão gia một tội danh “có lẽ có”*, khiến lão gia bị cách chức đến Triều Châu làm thất phẩm Huyện lệnh. Vưu lão gia cũng cứng rắn, trước khi đi đã đưa Vưu tiểu thư lên kiệu hoa, gả nàng vào Dương phủ làm kế thất, không cho Nghiêm Tam Thế thực hiện được âm mưu”.
(*Có lẽ có: thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ)
“Vậy à!”. Phùng Yến gật đầu tán thưởng: “Vưu lão gia quả là người có khí phách”.
Gã tiểu đồng cũng ra vẻ đồng ý, nói tiếp: “Nhưng tên Nghiêm Tam Thế kia thật quá phách lối, Vưu tiểu thư gả vào Dương gia rồi mà hắn vẫn còn tìm tới Dương gia, muốn đòi Vưu tiểu thư từ tay Dương đại nhân, kháng cự hắn liền đe dọa. Dương đại nhân dù sao cũng là đại thần trải qua ba triều, đương nhiên sẽ không dễ dàng sợ hãi. Nghiêm Tam Thế không chịu bỏ qua, nói năng bừa bãi, hắn ra sức tìm cách khiến Dương đại nhân viết hưu thư, để Vưu gia buộc phải đưa nữ nhi vào Nghiêm gia”.
“Vậy nghĩa là hôm nay Nghiêm Tam Thế mượn cơ hội bịa đặt để Dương đại nhân viết hưu thư?”. Phùng Yến nhíu máy, ” Mặc dù Dương đại nhân tuổi đã cao nhưng đâu phải kẻ hồ đồ, chưa hỏi rõ ràng mà cứ viết hưu thư sao? Chuyện này có quá nhiều sơ hở”.
Gã tiểu đồng thất vọng nói: “Dương đại nhân uống say rồi! Hơn nữa đúng là Dương đại nhân đã viết hưu thư, Vưu tiểu thư cũng chạy đến hồ sen, đứng trên bờ hồ định nhảy xuống đòi chết”.
“Nghiêm Tam Thế to gan!”. Phùng Yến không nghĩ tới những điểm đáng ngờ nữa, hắn cho rằng việc này nhất định có liên quan đến Nghiêm Tam Thế, sau này phải trừng trị tên tiểu tử đó thật thích đáng mới được.
Nghiêm Tam Thế không biết hắn đã bị Phùng Yến nhắm đến, vẫn thầm vui vẻ, ai da, không ngờ lão già Dương Thượng Bảo kia uống say lại viết hưu thư, lần này Vũ Nương không trốn vào đâu được, kiểu gì cũng phải chấp nhận bước vào Dương phủ thôi! Có điều, rốt cuộc kẻ nào gan lớn như vậy, dám loan tin vịt, nói ta vì muốn có được Vũ Nương liền bịa chuyện Vũ Nương và Phùng Yến có tình cảm, khiến lão Dương viết hưu thư. Sau này nhất định phải giải thích với Phùng Yến, đắc tội với tên tiểu tử này không phải chuyện đùa đâu.
Vưu Vũ nghe đám người Quách phu nhân và Tống phu nhân nói, rất nhiều nữ nhân muốn gả cho Phùng Yến, nhưng Phùng Yến tựa hồ vô cùng chán ghét nữ nhân, chọn tới chọn lui, nữ nhân nào đến trước mặt hắn, hắn đều có thể chỉ ra khuyết điểm. Phùng thái phu nhân thấy hắn đã hai lăm tuổi rồi, thê thiếp không có, gấp đến mức đứng ngồi không yên, hôm nay chuẩn bị tiệc chúc thọ, thực ra cũng là muốn chọn cháu dâu, chỉ cần Phùng Yến vừa ý ai, bà đều chấp nhận, không quan tâm đến xuất thân hay tướng mạo của người đó.
Vưu Vũ phỏng đoán, lòng thầm nghi ngờ tâm tư Phùng Yến có vấn đề, thế nhưng so với những nam nhân tai họa khác thì Phùng Yến còn đỡ hơn nhiều! Tuy nhiên, nàng không ngờ Dương Thượng Bảo lại hành động nhanh như vậy, chưa gì lời đồn đã truyền đi khắp nơi, nói nàng là hồng nhan họa thủy, còn viết hưu thư, khiến nàng buộc phải ra vẻ muốn nhảy xuống hồ sen tìm đến cái chết, ép Phùng Yến ra mặt tỏ thái độ rõ ràng.
Đứng trên bờ hồ sen, Vưu Vũ cảm khái vạn phần. Nhớ lại trước đây đọc sách, lúc thấy nữ phụ dùng đủ mọi thủ đoạn để giành được nam chủ, mình nhất định hận không thể ra sức phỉ nhổ vào mặt cô ta, còn muốn gọi người đến đánh cô ta nữa, khiến tác giả phải ngược nữ phụ một cách tàn bạo, tuyệt đối không được nhân nhượng dù chỉ một chút. Nhưng bây giờ bản thân mình lại dùng chính thủ đoạn ấy…
Khụ, dừng lại dừng lại, chuyện đã rồi không thể lùi bước được. Cũng đâu thể ngồi chờ phá gia bại nghiệp, làm liên lụy tới Dương gia, rồi lại bị Nghiêm Tam Thế bắt làm thiếp để chơi đùa, lúc đó biết xoay sở thế nào? Bị nam nhân khác ức hiếp mình còn đối phó được, nhưng muốn lừa Phùng Yến vào tròng thì không phải chuyện dễ dàng, có điều, thứ nhất là, hắn không thê không thiếp nên sẽ không dây dưa với những nữ nhân khác, thứ hai, tức nước vỡ bờ, lẽ nào không còn kế sách nào khả thi ư?
Làm một nữ nhân vô dụng, bị nam nhân dồn tới chân tường chỉ biết khóc lóc, khoanh tay chịu chết hay là làm một nữ nhân mạnh mẽ, tam quan lệch lạc, ra sức bày mưu tính kế vì lợi ích của bản thân mình đây? Giữa lương tâm đạo đức và tình cảnh của mình hiện giờ, Vưu Vũ đấu tranh tâm lý dữ dội một hồi, cuối cùng vẫn giữ vững lập trường, quyết định làm một nữ nhân mạnh mẽ.
Cùng lúc đó, Phùng Yến gấp gáp chạy vào vườn, từ xa đã thấy một đám người vây quanh bờ hồ sen, hình như đang khuyên bảo gì đó, hắn dừng bước, đột nhiên tỉnh ngộ, mình chạy đến đây thế này, chỉ sợ là càng bôi càng đen, ồn ào không hay, lại còn rơi vào miệng lưỡi người đời. Nghĩ vậy, hắn liền xoay người định bỏ đi, không ngờ bị hai người ngăn cản, hai người kia vô cùng tức giận nói: “Bà nội, không, Vưu tiểu thư vì tường quân ngài mà muốn nhảy xuống hồ sen, vậy mà ngài lại có thể khoanh tay đứng nhìn, thật là quá bạc tình”.
Hai người Phùng Yến thấy là Dương Tư Minh và Dương Tư Nghĩa, hắn không thèm biện bạch, hừ một tiếng nói: “Loạn thất bát tao!”
Quách phu nhân ở đằng xa nhìn lại, thấy bóng dáng Phùng Yến đi vào vườn, Dương Tư Minh và Dương Tư Nghĩa đang cản hắn liền lớn tiếng nói: “Tướng quân tới rồi!”
Theo tiếng kêu này, những người đang vây quanh hồ sen lập tức tản ra hai bên, đổ dồn mắt vào Phùng Yến nói: “Tướng quân mau đến khuyên Vưu tiểu thư đi!”
Ha ha, n năm nay kinh thành chẳng có một mẩu tin hồng phấn nào, hôm nay nhờ một bữa thọ yến vô vị lại gặp được chuyện như vậy, về nhà có đề tài để bàn tán rồi. Mọi người thấy dáng người nổi bật của Vưu Vũ, lại xét đến chuyện Phùng Yến lần lữa không chịu đón dâu, bỗng thấy tin vào lời đồn đãi. Ngươi nói xem, tướng quân đang độ trai tráng, sao mãi không chịu cưới thê nạp thiếp, không ham mê nữ sắc chứ? Thì ra là thầm yêu tiểu thư Vưu gia, thế nhưng nàng đã đính ước, lại chọc phải Nghiêm Tam Thế nên phải gả cho Dương Thượng Bảo làm vợ kế, tướng quân hữu duyên vô phận rồi! Hôm nay quả là cơ hội tốt, để tác thành cho hai người có tình, Dương Thượng Bảo đã viết hưu thư trước mặt mọi người. Lần này tướng quân đi lên ngăn cản Vưu tiểu thư, bày tỏ tấm chân tình, quả thật sẽ trở thành giai thoại.
Đông Tống quốc lập nước chưa được năm mươi năm, một số nơi vẫn còn giữ phong tục cũ, mỗi khi đến tiết hoa đào, nam nữ sẽ bày tỏ với nhau, nhân dân đều rất cởi mở phóng khoáng. Những gia đình quyền quý ở kinh thành mặc dù học lễ nghi quy củ của tiền triều, nam nữ đa số là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, nhưng thỉnh thoảng cũng có đôi nam nữ mạnh dạn làm theo phong tục trước đây, tự do yêu đương. Hôm nay lời đồn Phùng Yến thầm yêu Vưu Vũ bị truyền ra, mọi người không những không thấy phản cảm mà còn rất hào hứng, có trò hay để xem á!
Phùng Yến vô cùng ảo não, nhưng không thể hiện ra mặt, thậm chí khóe miệng còn nở một nụ cười, đi thẳng về phía bờ hồ sen, nhìn Vưu Vũ đang giả vờ muốn nhảy xuống nói: “Ngươi muốn nhảy hồ?”. Hôm nay là thọ yến của bà nội ta, ngươi đã đến đây chúc thọ, không góp vui thì thôi lại còn muốn nhảy hồ ở Phùng phủ này? Nào có cái lẽ ấy?
Quách phu nhân đang đứng bên cạnh làm bộ ngăn cản Vưu Vũ, không cho nàng nhảy xuống hồ, thấy Phùng Yến đến gần, vừa kéo Vưu Vũ vừa hướng về phía Phùng Yến, nói bằng giọng bất mãn: “Sao tướng quân có thể nói như vậy?”
Phùng Yến không để ý tới Quách phu nhân, một mực nhìn Vưu Vũ, hỏi lần nữa: “Ngươi muốn nhảy hồ?”
Vưu Vũ giãy ra khỏi tay Quách phu nhân, cúi thấp đầu, muốn ép ra mấy giọt nước mắt, những ép mãi cũng không ra được giọt nào, đành lấy tay che mặt, hơi co vai, ra vẻ đang khóc.
Phùng Yến vừa thấy bộ dạng đó của Vưu Vũ, trong mắt thoáng qua sự hứng thú, cất bước đến bên bờ hồ sen, nhìn Quách phu nhân đứng cạnh Vưu Vũ nói: “Xin phu nhân hãy bước xuống, để ta tới khuyên nàng ấy”.
Quách phu nhân không chút hoài nghi, vừa mừng vừa sợ bước xuống bờ hồ.
Vưu Vũ lại hơi ngờ vực, lén nhìn Phùng Yến qua khe hở.
Phùng Yến nhìn Vưu Vũ, đột nhiên cất giọng nói: “Chẳng phải Vưu tiểu thư muốn nhảy xuống hồ sen sao? Ta không cản, ngươi nhảy đi!”
Người vây xem bên dưới không thể tin vào tai mình, nhất thời xung quanh trở nên yên tĩnh.
Nhảy thì nhảy, ai sợ ai? Vưu Vũ biết bơi, lòng thầm phấn khích, nghe vậy liền gạt sạch nước mặt, lại làm bộ chuẩn bị nhảy, bỗng một tiếng kêu vang lên: “Vưu tiểu thư, chậm đã!”
Vưu Vũ day day mắt, cố gắng biến mắt mình hồng một chút, lúc này mới nhìn về phía người nói, thì ra là trạng nguyên Vệ Chính anh tuấn, nàng nhún người chào, chờ xem đối phương nói gì.
Vệ Chính và Phùng Yến khá thân thiết, biết trước đây Phùng Yến chưa từng gặp Vưu Vũ, dựa vào tính tình của Phùng Yến, nhất định sẽ không thương hương tiếc ngọc, vì tình thế cấp bách, hắn bất giác mở miệng ngăn cản, giờ thấy Vưu Vũ nhìn mình thì lại không biết nên nói gì tiếp.
“Trạng nguyên Vệ…”, Vưu Vũ nhẹ nhàng nói, đầu hơi cúi thấp.
Gió nhẹ phất phơ, hương sen tỏa khắp mặt hồ, mỹ nhân như ngọc, Vệ Chính đột nhiên nổi máu anh hùng, cất tiếng nói: “Vưu tiểu thư xin đừng tìm đến cái chết, Vệ Chính nguyện ý đến Vưu gia cầu hôn, cưới Vưu tiểu thư về làm vợ”.
“Hả, không nghe lầm chứ?”. Mọi người cả kinh, không phải Vưu tiểu thư và Phùng tướng quân có tình ý với nhau sao? Giờ lại kéo thêm cả trạng nguyên vào là thế nào?
Nhất thời, Vưu Vũ cũng không thể tin vào tai mình, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vệ Chính.
Tai Vệ Chính đỏ ửng, bắt đầu bộc bạch: “Vưu tiểu thư không sợ cường quyền, không cam lòng làm thiếp khiến ta vô cùng kính nể”.
Vưu Vũ hơi động lòng, xem xem, trạng nguyên đây vừa tuấn tú vừa lương thiện, lại biết thương hương tiếc ngọc, đã vậy gia thế còn ngang ngửa với Nghiêm Tam Thế, bây giờ đồng ý gả cho hắn, vậy là vấn đề được giải quyết rồi!
Vưu Vũ chưa kịp đáp lại, phía khác lại có tiếng nói xen lẫn tiếng thở hổn hển vang lên: “Vũ Nương vốn là hôn thê của ta, chỉ vì ta còn đang chịu tang, không thể cưới vợ, lúc nãy…”. Người nói chính là Thẩm Dụ Nam vừa mới chạy đến.
Thẩm Dụ Nam nghe được lời đồn, biết Dương Thượng Bảo viết hưu thư, cũng sợ Vưu Vũ rơi vào tay Nghiêm Tam Thế liền vội vàng tới đây, nhìn thấy Vưu Vũ sắp nhảy xuống hồ, mọi người vây xem xung quanh, hắn liền muốn mượn số đông để chèn ép Nghiêm Tam Thế, bảo vệ Vưu Vũ.
Thẩm Dụ Nam còn chưa nói xong, Nghiêm Tam Thế đã chạy đến, không để ý ánh mắt thế tục, tiến lên phía trước nói: “Vũ Nương, ta thật lòng yêu nàng. Ta tình nguyện vì nàng mà hưu thê tái giá, đón nàng qua cửa như chính thê, cả đời này sẽ không phụ nàng”.
Oa, bốn nam tranh một nữ! Mọi người nín thở tập trung, chờ đợi màn kịch hay * sắp tới.
(* Nguyên văn: 重头戏 (trọng đầu hí). Đây là một loại kịch có giọng hát và điệu bộ rất nặng)