Về tính phóng đãng, nhìn toàn bộ Bạch Thành, nếu Chu Dịch đứng ở vị trí thứ hai thì tuyệt đối không ai dám đứng đầu.
Khóe mắt Khương Nghênh không tự chủ mà giật giật, nhếch môi, "Tôi không muốn thử.
"
Chu Dịch nghiêng đầu nhìn cô, "Không có hứng thú?"
Khương Nghênh Thừa nhận "Không hứng thú.
"
Chu Dịch nheo lại đôi mắt đào xinh đẹp: "Không thử thì làm sao biết không có hứng thú?"
Khương Nghênh vốn quen lạnh lùng trước mặt người Chu gia, bây giờ bị Chu Dịch ép hỏi mạnh như vậy, liền sinh ra chút phản nghịch tâm lý, quay đầu đối mặt cùng với anh, đôi môi đỏ khẽ mở:"Kỹ thuật của anh quá kém, tôi vẫn còn nhớ rất rõ.
"
Khương Nghênh vừa nói xong, Chu Dịch nheo mắt lại dâng lên cảm xúc nào đó.
Khương Nghênh tim đập thình thịch, bỗng nhiên có chút hối hận.
Tại sao không có ý chí như vậy!
Hai người nhìn nhau, đang lúc Khương Nghênh cho rằng Chu Dịch sẽ tức giận, Chu Dịch đứng thẳng lên, nhếch mép cười, nhẹ nhàng xắn tay áo lên, cố ý hiểu sai lời cô nói: "Đã ba tháng trôi qua, tôi còn tưởng rằng em sớm đã quên rồi, không ngờ rằng em vậy lại nhớ rất rõ ràng.
"
Khương Nghênh, "! "
Lớn lên ở Chu gia, Khương Nghênh hiểu được một đạo lý, không nên nói quá nhanh.
Vừa rồi mất bình tĩnh, Khương Nghênh sẽ không bao giờ cho phép mình phạm sai lầm thứ hai, hít một hơi thật sâu và lựa chọn cách im lặng.
Dù sao bọn họ cũng lớn lên cùng nhau, Chu Dịch liếc nhìn cô một cái liền biết cô sẽ không nói thêm gì nữa, chân thon dài đi thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống, uể oải nói: "Làm cho tôi một bát mì, trong tủ lạnh có nguyên liệu đó.
"
Khương Nghênh nghe vậy, đứng dậy đi tới tủ lạnh.
Phòng bếp của nhà Chu Dịch được bố trí là bếp mở, vậy nên hai người chỉ cần ngẩng đầu là có thể chạm mắt nhau.
Khương Nghênh đang bận làm mì sốt, trong khi chờ nước trong nồi sôi, cô ngẩng đầu nhìn về phía Chu Dịch đang ngồi trên ghế sofa: "Chu Dịch.
"
Chu Dịch đang cầm máy tính bảng đọc tin nhắn trợ lý gửi tới, nghe tiếng gọi, hướng ánh mắt nhìn sang: "Muốn nói chuyện của Khúc Tích à?"
Khương Nghênh: "Ừm.
"
Chu Dịch thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: "Yên tâm, dù sao em cũng là vợ tôi, chút mặt mũi này tôi vẫn có thể cho em được.
"
Nghe Chu Dịch nói, Khương Nghênh thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu bắt đầu nấu mì.
Bát mì sốt đã làm xong, Khương Nghênh bưng bát mì ra bàn.
Chu Dịch nghe vậy liền đứng dậy, đi tới bàn ăn: "Chỉ làm một bát thôi à?"
Khương Nghênh đáp: "Trong nồi vẫn còn.
"
Chu Dịch kéo ghế ra ngồi xuống, rũ mày xuống, "Em đi làm thêm một bát, lại ngồi đây ăn cùng tôi.
"
Khương Nghênh đêm nay đúng là chưa ăn cơm tối, suy nghĩ mấy giây, cũng không phản bác lại yêu cầu của anh.
Thời gian sau đó, hai người yên lặng ăn cơm, không ai nói với ai lời nào.
Chu Dịch rất biết giữ thể diện cho người khác, bình thường phải là đầu bếp nấu mới ăn nhưng bây giờ lại ăn sạch một bát mì do Khương Nghênh làm.
Ăn xong Chu Dịch lấy khăn giấy trên bàn chậm rãi lau miệng, tựa người vào ghế nhìn Khương Nghênh: "Em còn thích Chu Duyên không?"
Khương Nghênh không ngờ anh lại hỏi loại chuyện này, khiến cô bị sặc với sợi mì trong miệng, ho hai tiếng rồi vội vàng dùng khăn giấy che miệng lại.
Chu Dịch thấy vậy nhíu mày, trên mặt mang một nụ cười tùy ý: "Phản ứng lớn như vậy à?"
Khương Nghênh nói: "Không thích.
"
Chu Dịch cười như không cười, hiển nhiên không tin: "Ồ?"
Khương Nghênh cầm thật chặt tờ giấy đã lau khóe miệng trong tay, ngước mắt nhìn Chu Dịch, "Mấy năm ở Chu gia, tôi đều tự nhủ trong lòng, tôi sẽ không trêu chọc làm anh không vui, tôi biết là chuyện hôn nhân giữa hai chúng ta khiến anh không thoải mái, cho nên anh cứ chơi của anh, tôi sẽ coi như không nhìn thấy.
"
Chu Dịch không chút do dự lấy hộp thuốc lá trong túi ra, rút điếu thuốc ra cắn vào giữa môi, xì khẽ: "Em vậy mà lại rất hiểu tôi.
".