Vưu Vật

Khương Nghênh cả người ướt sũng bị Chu Dịch ôm trong ngực như vậy, khiến cho quần áo của anh toàn bộ cũng đều bị ướt nhẹp.

Hai người nhìn nhau, đáy mắt Chu Dịch nóng rực như muốn đốt cháy Khương Nghênh.

Khương Nghênh chống tay lên vai Chu Dịch, cong đầu ngón tay, "Chu Dịch."

Ánh mắt Chu Dịch tối sầm lại, "Lúc này muốn nói từ chối, có phải hơi muộn không, cả hai đều đã là người trưởng thành rồi, chỉ tán tỉnh mà không làm gì thì có hợp lý không?"

Khương Nghênh mím môi, trong đôi mắt từ trước đến nay chỉ toàn một biểu cảm nhàn nhạt thì lúc này đây lại có chút cảm xúc lắc lư không rõ.

Chu Dịch liếc xuống, Khương Nghênh chưa kịp đáp lại, một bàn tay khác đã đặt phía sau cổ Khương Nghênh, ép cô ngẩng lên tiếp nhận nụ hôn cuồng nhiệt đang rơi xuống.

Vừa tiếp xúc, Khương Nghênh cũng muốn giãy giụa, nhưng không lâu sao đành từ bỏ.

Đều tại cái này, chuyện có thể phát sinh đã xảy ra từ ba tháng trước, lúc này còn muốn nói lời từ chối, đúng như Chu Dịch vừa nói... Có hợp lý hay không?

Chu Dịch quỳ một chân trên mặt đất bên cạnh bồn tắm hôn Khương Nghênh, nhìn thấy ánh mắt như động tơ tình của Khương Nghênh, anh liền đứng dậy trực tiếp ôm cô từ bồn tắm ra ngoài.

Cơ thể đang ngâm mình trong bồn tắm nước nóng đột nhiên tiếp xúc với không khí bên trên khiến Khương Nghênh theo bản năng hít một hơi, cô ý thức được Chu Dịch muốn ôm cô lên giường, hai tay liền ôm lấy cổ Chu Dịch, "Đừng làm ướt ga giường, buổi tối sẽ không thể ngủ được."

Chu Dịch khẽ nhướng mày, "Em chắc chứ?"

Khương Nghênh hơi đảo mắt giọng ghét bỏ, "Chắc."

Chu Dịch khẽ cười một tiếng, vươn tay kéo chiếc khăn tắm đang được bày gọn ở một bên để trải lên giường, sau đó ôm Khương Nghênh đặt xuống đó.

Khương Nghênh nhướng mi nhìn anh, Chu Dịch cúi người lại gần, nắm lấy tay cô kéo về phía thắt lưng anh.

Sau đó mọi chuyện cứ theo tự nhiên mà xảy ra.


Lại sau đó, Chu Dịch lại ôm Khương Nghênh trong lòng tắm rửa sạch sẽ, dùng khăn tắm quấn cô lại, bế quay trở về giường ngủ.

Khương Nghênh có chút mệt mỏi, lại càng thêm lý do đang bị cảm nên càng mệt mỏi, Chu Dịch nguyện ý làm hết mọi việc, nên cô cũng lười phải động.

Nhìn Chu Dịch dọn dẹp sạch mọi thứ cần dọn, Khương Nghênh mở miệng: "Tôi muốn uống nước."

Không nói thì không sao, đến khi nói Khương Nghênh mới phát hiện giọng mình khàn khàn.

Cũng không biết là do cảm lạnh, hay là...

Nghe được yêu cầu của Khương Nghênh, Chu Dịch cắn một điếu thuốc, khẽ cười đi về phía phòng khách, vừa lúc anh đang muốn mang cốc nước cho Khương Nghênh đang ở phòng ngủ thì cửa phòng có tiếng gõ cửa.

Chu Dịch mang theo cốc nước ra mở cửa, nhìn thấy Trần trợ lý đang đứng ngoài cửa, trầm giọng hỏi: "Mua thuốc về rồi sao?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Kẹo Ngọt
3. Tinh Cầu Cô Độc
4. Đẹp Trai Là Số 1
=====================================

Trần trợ lý nhìn Chu Dịch mặt mày hớn hở trông rất thỏa mãn, đầu lưỡi có chút thắt lại, "Mua, mua về rồi ạ."

Chu Dịch "ừm" một tiếng, làn khói giữa đôi môi mỏng phập phồng theo giọng nói của anh.

Trần trợ lý đưa mắt nhìn vết đỏ trên cổ Chu Dịch, hạ giọng nhắc nhở: "Chu tổng, ngày mai có cần mua băng cá nhân cho anh không?"

Chu Dịch, "Hả?"


Trần trợ lý giơ tay chỉ 1 cái vào cổ mình nhắc nhở Chu Dịch.

Chu Dịch dùng tay chạm vào cổ mình, dù không chạm thấy gì, nhưng anh đã biết ý tứ của Trần trợ lý, khẽ nhướng mày, "Không cần."

Trần trợ lý, "Chu tổng, Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước."

Chu Dịch vẫy tay với Trần trợ lý, trong nháy mắt đóng cửa lại, anh mang thuốc cùng cốc nước trở lại bàn trà, đem thuốc tách ra đổ vào cốc nước, bàn tay với khớp xương rõ ràng lắc nhẹ cốc nước, đi về phía phòng ngủ.

Trở lại phòng ngủ, Chu Dịch đặt cốc nước ở đầu giường, cúi người vén những sợi tóc rối trên trán Khương Nghênh, thân mật hôn một cái, "Uống thuốc không?"

Khương Nghênh ủ rũ mở mắt ra, "Trần trợ lý đã tới rồi à?"

Chu Dịch đưa tay thử nhiệt độ nước, "tới rồi, đưa thuốc xong lại đi."

Khương Nghênh nghe vậy, lông mày bất giác nhăn lại

Chu Dịch hiểu ý của cô, trong giọng nói có ý trêu chọc: "Yên tâm đi, Trần Triết không phải người lắm lời, hơn nữa chúng ta là vợ chồng, ở chung với nhau cũng là chuyện bình thường."

Chu Dịch nói bình thường, Khương Nghênh cũng không giám gật đầu bừa.

Chưa cần kể đến những vận đào hoa của anh bên ngoài, chỉ mới một Quan Lôi thôi cũng đã đủ để cô uống một bình*.

*Nguyên văn CV "Không nói trước hắn bên ngoài những cái kia vô số oanh oanh yến yến, vẻn vẹn là một cái Quan Lôi, liền đủ nàng uống một bình", bình gì tui không có biết T.T

Trong lúc suy nghĩ, Khương Nghênh ngồi dậy dựa vào thành giường, đưa tay cầm lấy cốc thuốc trên đầu giường uống một hơi, đang định nằm xuống thì Chu Dịch lại dùng ngón tay cái xoa xoa khóe miệng cô.

Khương Nghênh mở mắt nhìn, "Hả?"


Chu Dịch đưa đầu ngón tay đã cọ cọ trên khóe miệng của cô vào giữa đôi môi mỏng gợi cảm của mình mà mút, thấp giọng nói: "Dính thuốc."

Khương Nghênh, "..."

Đêm nay Khương Nghênh ngủ không ngon lắm, uống thuốc cảm xong sẽ đổ mồ hôi, lại thêm thân thể Chu Dịch giống như một cái bếp lò, nóng đến mức khiến cô có cảm giác như đang trong lò lửa đang cháy.

Có hại nhưng cũng sẽ có lợi, hại là khiến Khương Nghênh cả đêm ngủ không được thoải mái, lợi là ngày hôm sau tỉnh dậy, bệnh cảm của cô đã được chữa khỏi như một kỳ tích.

Khi Khương Nghênh tỉnh lại vào sáng ngày hôm sau, Chu Dịch đã không còn bên cạnh.

Khương Nghênh đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa, nhớ lại tối qua còn mấy lần gọi tiếng 'chồng', khiến sắc mặt cô lập tức ửng hồng từ gò má lan đến tận cổ.

Khương Nghênh từ trong phòng tắm đi ra, đang lau tóc thì có tiếng gõ cửa.

Cô đứng dậy mở cửa, Kiều Nam đang đứng bên ngoài cửa với vẻ mặt vui vẻ, "Khương quản lý, lão Lý đã đồng ý rồi ạ."

Khương Nghênh đang mặc áo choàng tắm, dừng đôi tay đang lau tóc lại, "Ông ấy đồng ý khi nào?"

Kiều Nam, "Vừa rồi Trần trợ lý gọi điện thoại cho em."

Khương Nghênh, "Ừm."

Khương Nghênh nói xong xoay người đi vào phòng, Kiều Nam đi theo nhìn trái nhìn phải xác định Chu Dịch không có ở đây, cười hỏi Khương Nghênh muốn bữa sáng nay ăn gì.

Khương Nghênh đi đến sô pha, cả cơ thể ngồi lựa lên ghê sô pha, "Chị không có khẩu vị, em muốn ăn cái gì?"

Kiều Nam, "Em ăn cái gì cũng được."

Khương Nghênh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, "Tùy theo khẩu vị của em gọi món đi, ăn xong chúng ta sẽ đặt vé bay trở về Bạch Thành."

Khương Nghênh nói xong liền dừng lại một chút, nói: "Trần trợ lý gọi điện thoại cho em có còn nói gì không?"


Kiều Nam đỏ mặt, "Không, không có nói gì ạ."

Kiều Nam không giỏi nói dối, Khương Nghênh nhìn vẻ mặt của cô liền biết được, chắc chắn còn nói thêm gì đó.

Nhưng thấy cô không muốn nói, Khương Nghênh cũng không tiếp tục hỏi nữa, dù sao tám chín phần cũng là không liên quan.

Ăn sáng xong, Khương Nghênh và Kiều Nam bắt taxi ra sân bay, lên chuyến bay trở về.

Trên máy bay, Kiều Nam lén nhìn xương quai xanh, cổ của Khương Nghiễn, mặt dần trở nên nóng bừng.

Thật ra Khương Nghênh không chỉ có vết tích trên xương quai xanh và cổ, vừa rồi lúc thay quần áo Kiều Nam đã nhìn thấy, trên lưng đầy vết cắn.

Phải làm chuyện kia kịch liệt như nào mới biến thành như vậy chứ.

Kiều Nam chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy xấu hổ.

Lúc Khương Nghênh mở mắt ra liền thấy làn da Kiều Nam đỏ bừng như phát sốt.

Khương Nghênh, "Em không sao chứ?"

Kiều Nam giơ tay vỗ vỗ mặt, dịch người đến phía Khương Nghênh đối mặt, "Khương quản lý, chị và Chu tổng bắt đầu từ khi nào vậy? Hai người là người yêu của nhau à?"

Khương Nghênh dừng một chút, nhếch môi, "Không phải người yêu."

Kiều Nam ngậm miệng, rồi lại nói: "Cái kia... là Chu tổng... dùng... quy tắc ngầm với chị à?"

Không thể trách Kiều Nam lại có thể nghĩ như vậy, một người đàn ông có tiếng tăm lừng lẫy như Chu Dịch quả thật có khả năng làm ra loại chuyện như vậy.

Kiều Nam đột nhiên cảm thấy đau lòng cho Khương Nghênh trong giây lát.

Khương Nghênh híp mắt, "Không phải, là chị thèm muốn thân thể anh ta."

P/s: Trả vote mốc 160. Hẹn gặp ở 180 nhó


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận