Vưu Vật

Hôm nay Khương Nghênh mặc chiếc áo vest kết hợp với váy đen, mang đôi tất màu da, chân đi một đôi giày cao gót đen.

Cách ăn mặc rất có quy củ nhưng lại được mặc vào người Khương Nghênh, liền cảm thấy trang phục mang theo cảm giác dụ hoặc rất mạnh mẽ.

Không biết người bên đầu kia của bộ đàm đang nói gì với Khương Nghênh, chỉ thấy cô khẽ cau mày, vẻ mặt có chút không vui.

Chu Dịch từ trước đến nay vẫn luôn là cá tên rất có tiếng, người đàn ông đứng đối diện nhìn thấy ánh mắt đang nhìn Khương Nghênh của anh liền thuận theo mà nhìn thoáng qua, cười trêu chọc: "Người đẹp nha, là người của truyền thông Chu thị à?"

Chu Dịch thu hồi ánh mắt, nhìn đối phương một cái, ánh mắt lạnh lùng: "Ừm."

Đối phương không nhìn thấy được sự lạnh lùng trong mắt của Chu Dịch, tiếp tục nói: "Chu Tổng có hứng thú với người đó à?".

Khóe môi Chu Dịch cong lên, "Vương tổng có à?"

Người được gọi là Vương tổng cười cười mang theo vài phần hèn mọn: "Mời Chu Tổng trước, Chu Tổng chơi chán thì tôi sẽ tiếp."

Chu Dịch mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ cánh tay đối phương.

Người đàn ông cho rằng Chu Dịch là đang ngầm thừa nhận, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, ân cần cùng chạm ly rượu với Chu Dịch.

Hôm nay là sân nhà của truyền thông Chu thị, Chu Dịch là nhân vật chính.

Ngoài việc cùng với các ông lớn trong vòng tròn giới này tạo chút tình cảm đạo đức giả, thì còn phải nâng cốc mời rượu các nghệ sĩ dưới trướng họ.


Sau vài vòng, Chu Dịch hơi có chút mất kiên nhẫn, đưa mắt ra hiệu với Trần trợ lý rồi nhẹ nhàng kéo cúc cổ áo sơ mi ra rồi hướng về phòng nghỉ trên tầng hai.

Chu Dịch vừa tới cầu thang đã nhìn thấy một chàng trai đang nói chuyện với Khương Nghênh ở trong một góc.

Chàng trai trông có vẻ ngượng ngùng, mặt và tai đều đỏ bừng, trong tay cầm một ly nước trái cây đưa cho Khương Nghênh, nhìn thấy Khương Nghênh nhận lấy, trong mắt liền hiện lên vẻ vui mừng không giấu được.

Người nói chuyện với Khương Nghênh chính là Kinh Nguyên, vì chuyện hỗ trợ lần trước mà tới đây cảm ơn cô.

"Khương quản lý, cảm ơn chị rất nhiều, nếu không có chị, e rằng em sẽ không thể tiếp tục trong giới giải trí nữa."

Khương Nghênh khẽ mỉm cười, phải theo dõi hội trường nên nói chuyện cả một đêm cũng cảm thấy khát, uống một ngụm nước trái cây rồi nói: "Không có gì, chỉ là tiện tay mà thôi."

Tuy Khương Nghênh chỉ nói là tiện tay giúp đỡ thôi, nhưng Kinh Nguyên vẫn thấy cảm kích, nhìn chằm chằm Khương Nghênh trong mắt đầy ngưỡng mộ: "Khương quản lý, em có thể mời chị ăn một bữa cơm không?"

Khương Nghênh ngước mắt lên nhìn anh ta: "Vì chuyện gì à?"

Kinh Nguyên lúng túng, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào: "Ừm, chính là em chỉ muốn bày tỏ lời cảm ơn chị thôi".

Khương Nghênh: "Khi nào có thời gian đi!"

Kinh Nguyên: "Vậy là chị đồng ý rồi ạ?"

Khương Nghênh cười đáp lại: "Bây giờ chính là thời kỳ nhạy cảm nhất của cậu, nếu như bị chụp ảnh đi ăn riêng cùng với một người khác giới sẽ không tốt cho cậu, chờ tới lúc cậu nghỉ ngơi thì hãy mang theo người đại diện đến chỗ hẹn với tôi là được."

Kinh Nguyên vui vẻ gật đầu: "Vâng ạ."

Trần trợ lý gọi người phục vụ lấy một tách trà chuẩn bị đưa lên cho Chu Dịch giải rượu, đi đến cầu thang, anh liền nhìn thấy sếp nhà mình đang gõ những ngón tay với khớp xương rõ ràng lên tay vịn cầu thang ghét bỏ nhìn về phía góc hẻo lánh.

Trần trợ lý bước tới, nhìn theo ánh mắt của Chu Dịch, thấp giọng nói: "Chàng trai đó là Kinh Nguyên, thực tập sinh trong công ty, hiện tại cậu ấy là người nổi tiếng nhất trong nhóm người mới của công ty."

Chu Dịch ghét bỏ Trần: "Anh biết cậu ta sao?"

Trần trợ lý: "Sếp, anh quên rồi sao, lần trước phu nhân chính là vì muốn giải vây cho cậu ấy mà tung chuyện xấu của anh và Quan tiểu thư lên mạng."

Chu Dịch nhớ lại, đôi mắt anh tối sầm, "A!"

Trần trợ lý, "..."

Chu Dịch nhận lấy ly trà từ Trần trợ lý rồi đi lên lầu, Trần trợ lý cũng theo sát phía.

Khoảng thời gian này Chu Dịch và Khương Nghênh đều không liên lạc với nhau, Trần trợ lý cũng biết chuyện này.


Mối quan hệ giữa hai người dường như lại quay trở lại như trước kia.

Trần trợ lý nhìn trạng thái bình tĩnh như nhau của cả hai người, nội tâm không khỏi có chút xúc động: Người trong cuộc thật biết chơi đùa ha!

Sau khi vào phòng nghỉ, Chu Dịch ngồi xuống ghế sô pha uống trà, Trần trợ lý cũng cung kính đứng ở một bên.

Uống được nửa tách trà, Chu Dịch từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá, cắn một điếu thuốc, châm lửa giữa đôi môi mỏng, hít một hơi thật sâu rồi nhả khói thuốc vào không khí: "Gần đây Chu Duyên ở bênh kia có động thái gì không?"

Trần trợ lý: "Có ạ, nghe nói lần trước cướp đi hai cái hạng mục của sếp, lão gia tử đã rất tức giận."

Chu Dịch cười lạnh: "Sau đó thì sao?"

Trần trợ lý đáp: "Đúng như những gì anh đã dự đoán lần trước, mấy ông già trong tập đoàn đứng ngồi không yên, nhao nhao yêu cầu lão gia tử trở về trụ sở quản lý."

Chu Dịch nghiêng nghiêng ngậm lấy điếu thuốc cười nói: "Lão gia tử tuổi tác đã cao rồi, làm sao có thể yêu cầu ông ấy trở về tiếp quản được chứ"

Trần trợ lý nói tiếp: "Đúng vậy, mấy cái lão cáo già đó rõ ràng là đang muốn đá Chu Duyên ra khỏi tổng bộ."

Chu Dịch nghiêng người về phía trước, tự nhiên mở rộng hai chân, đem tàn thuốc giữa đôi môi mỏng bỏ xuống, "Nếu gần đây không có việc gì làm thì giúp tôi tạo ra chút scandal, đừng để lão gia tử bên kia nghi ngờ."

Trần trợ lý gật đầu: "Ngày mai tôi sẽ làm."

Chu Dịch: "Lần sau lại tìm người nào đấy giải quyết khủng hoảng, đừng lại khiến phu nhân phải đi."

Trần trợ lý nghe xong ngẩn người, đáp ứng: "Vâng ạ."

Chu Dịch dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn, ngước mắt nhìn Trần trợ lý, "Anh xuống xem phu nhân với tên nhóc kia đã nói chuyện xong chưa, nếu đã xong thì nói với cô ấy là tôi có chuyện tìm cô ấy."

Trần trợ lý rút kinh nghiệm từ vết xe đổ lần trước, lần này thận trọng hỏi thêm: "Nếu như phu nhân không nguyện ý muốn lên thì sao ạ?"


Chu Dịch trầm giọng: "Trần Triết, hai ngày trước Chu Duyên có nói với lão gia tử là muốn cậu đi giúp hắn ta, tôi cảm thấy..."

Trần trợ lý đứng thẳng lưng nói: "Tôi nghĩ phu nhân nhất định sẽ bằng lòng đi lên, cũng không phải vấn đề gì lớn."

Trần trợ lý nói xong, cũng không đợi Chu Dịch nói thêm câu nào, liền xoay người đi ra khỏi phòng nghỉ, đi thẳng xuống lầu.

Vận may của Trần khá tốt, lúc đến dứi lầu thì Kinh Nguyên cũng đã rời đi.

Trần trợ lý hai ba bước tiến tới trước mặt Khương Nghênh: "Phu nhân, Chu tổng muốn gặp cô."

Khương Nghênh nghe vậy cau mày, Trần trợ lý sợ cô không muốn lên liền vội nói thêm: "Bàn chuyện làm ăn."

Nghe thấy hai chữ "làm ăn", Khương Nghênh cau mày, gật đầu nhẹ với Trần trợ lý, nói "cảm ơn" rồi bước lên lầu.

Chu Dịch ở đây có một phòng nghỉ riêng của anh, Khương Nghênh đương nhiên biết là phòng nào.

Đi đến cửa phòng nghỉ, Khương Nghênh giơ tay gõ lên cánh cửa hai lần, nghe thấy tiếng 'Vào' từ bên trong, đẩy cửa mở ra.

Khương Nghênh vừa vào cửa, thì thấy Chu Dịch đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Nhìn thấy Khương Nghênh, Chu Dịch giơ tay lên ngoắc ngoắc cô.

Khương Nghênh đứng yên không di chuyển, Chu Dịch lại nói với người ở đầu bên kia điện thoại: "Anh, anh vừa nói cái gì? Tôi nghe không rõ, anh nói anh có cách để Nghênh Nghênh mãi ở bên tôi à?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận