-Alo, ai vậy?_ Vân Du nhấc điện thoại lên.
- Ân nhân của cô._ Vương Nguyên ngồi trên giường ôm lấy con gấu bông.
- Ân nhân? Ân nhân nào?_ Cô tò mò.
- Xí, cô quên rồi sao. Ân nhân của cô là Vương Nguyên đấy._ Anh gắt lên.
-À, hoá ra là anh... Sao anh lại có số của tôi._ Vân Du nằm xuống giường rồi lại ngồi dậy.
- Hứ, cô nghĩ tôi là ai?_ Vương Nguyên cười nhẹ .
- Là Tiên Dung hả?_ Cô hỏi.
- Ừ._Anh đứng ra ban công.
- Mà gọi tôi có chuyện gì không?
- Gọi để cho cô biết số tôi.
- Tôi biết số anh làm cái gì?
- Để sau này tôi gọi cô còn biết số này của ai.
- Xí, tôi không them lưu đâu.
- Ya, phải lưu đấy. Thôi tôi ngủ đây, bye nhé._ Nói xong anh tắt máy đi rồi ngồi suy nghĩ cái tên để lưu vào điện thoại.
- Lưu như thế nào nhỉ?_ Anh lẩm bẩm.
- Mà sao mình phải suy nghĩ cái này nhỉ? Lưu đại đi._ Anh đứng phắt dậy.
- Aish, Du khùng. Lưu tạm vậy._ Anh thở dài.
*******
- Lưu là gì nhỉ?_ Vân Du lăn đi lăn lại trên giường.
- Ưm... Tên đáng ghét. Hé hé, lưu thế này cũng được. Thôi đi ngủ đã._ Cô để điện thoại sang một bên rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
***********
_ Tuấn Khải, đừng đi... anh đừng đi._ Tiên Dung bật dậy, nước mắt giàn dụa, miệng không ngừng lẩm bẩm. Ba đêm nay cô đều mơ thấy cảnh Tú ly và Tuấn Khải tay trong tay trước mặt cô. Mặc cho cô gào khóc, anh vẫn không quay lại. Tại sao đêm nào cô cũng mơ như vậy. Chẳng lẽ đây là điềm báo trước. Có khi nào Tú Ly sẽ quay về thật không? Cô vò đầu bứt tóc như điên loạn, cô sợ điều đó sẽ thành sự thật. Phải làm thhế nào đây?
********
- Cô chủ ngủ đi, mai còn phải lên đường sớm._ Uy phòng mở cửa phòng nhìn cô gái.
- Uy phong, tôi không ngủ được. Có lẽ là tôi vui quá, hì, tại tôi sắp được gặp anh. Ngày mai nhất định tôi sẽ mặc thật đẹp để gặp anh._ Cô gái ấy cứ đi đi đi lại, cười rõ tươi.
- Cô ngủ sẽ thấy ngày mai đến nhanh hơn._ Anh đến gần đưa cô vào giường.
- Ừm, anh nói đúng, Tôi sẽ ngủ ngay._ Cô nhanh chóng leo lên giường rồi nhắm mắt lại.
- Nhưng tôi không ngủ được._ Cô cứ nhiễu như đứa trẻ con,
- Nhắm mắt lại chắc chắn sẽ ngủ được._ Anh đắp chăn cho cô rồi nở một nụ cười.
- ừ, tôi biết rồi._ Cô cứ nhắm mắt lại mặc kệ có ngủ được hay không. Uy phong khép cửa phòng lại rồi khẽ thở dài:
- Em mong ngày mai đến thật nhanh nhưng tôi lại không mong thế...
*** Ngày hôm sau***
- Tuấn Khải, báo với mọi người là tối nay em không ăn cơm ở nhà._ Vương Nguyên vừa nhắn tin vừa nói.
- Sao lại không ăn?
- Chẹp, có việc ấy mà. Anh nhớ đấy._ Vương Nguyên cứ nói đi nói lại.
- Ừ, biết rồi._ Anh gật đầu.
- Sao chưa thấy Tiên Dung nhỉ? Tầm giờ là pahỉ có mặt rồi chứ?_ Vương Nguyên chêu Khải.
- ơ, em nói anh mới để ý. Tiên Dung đâu ta?
- Đây, thưa hai ngài._ Tiên Dung từ đâu xuất hiện, hai tay cầm hai túi thức ăn.
- Hí, tôi chỉ đợi cậu để lấy cái này thôi._ Vương Nguyên chạy đến.
- Tôi biết ngay mà._ Cô lườm Nguyên.
*** Tại phòng giám đốc***
- Bây giờ tôi đủ tư cách rồi chứ._ Cô gái khoanh tay trước ngực.
- Đủ rồi. À không phải nói là thừa chứ._ Anh giám đốc cười nhẹ.
- Tôi không thể ngờ rằng giám đốc TF lại là người ham mê danh vọng như vậy.
- Cô đừng nghĩ lên cao rồi mà muốn nói gì thì nói nhé, Lục Tú Ly._ Anh giám đốc nhìn cô có chút hằn học
- Xin lỗi vì đã chạm phải lòng tự ái của anh. Bây giờ tôi đi tìm Tuấn Khải, tạm biệt anh._ Tú Ly đứng phắt dậy đi thẳng đến phòng tập.
********
- Cái này của tôi, ai cho cậu ăn._ Thiên Tỉ tranh thức ăn với Vương Nguyên.
- Cái gì mà của cậu, phắn đi._ Nói xong Vương Nguyên đưa thẳng miếng pizza vào miệng.
- Cậu...
- Hai đứa không tranhh nhau không chịu được à?
- Đúng là bó tay.com với hai cậu._ Tiên Dung ngao ngán nhìn cả hai.
- TUẤN KHẢI, EM VỀ RỒI ĐÂY._ Cô gái đó chạy tới ôm chầm lấy Tuấn Khải mặc kệ ánh mắt của 3 người xung quanh. Vương Nguyên và Thiên Tỉ đã sớm nhận ra cô gái đó là ai. Còn Tiên Dung thì vẫn ngơ ngác, mãi một lúc sau cô mới nhớ ra. Hình như cô gái này là... bạn gái cũ của Tuấn Khải... Lục Tú Ly......