- Chán quá, em chẳng thích đi lưu diễn gì cả._ Vương Nguyên phụng phịu.
- Ơ, thế ai hồi trước kêu đi lưu diễn được ăn nhiều đồ ngon nhỉ?_ Văn Chính liếc đểu.
- Hồi trước là hồi trước, bây giờ là bây giờ. Xí. Chán kinh._ Vương Nguyên chán nản khiến Văn Chính chẳng hiểu sao cậu lại thay đổi nhanh như thế. Không lẽ vì nhỏ...Vân Du...
*** Tối***
- Alo, Vân Du hả?_ Vương Nguyên gọi.
- Sao?_ Cô tỏ ra lạnh lùng nhưng thực chất lại thấy vui vui khi Vương Nguyên gọi ình.
- Tôi sắp lưu diễn rồi. Chán thật._ Anh ra ngoài hành lang hóng mát.
- Liên quan tới tôi à?_ Tự dưng cô thấy buồn khi anh phải lưu diễn.
- Này cô không nói được cái gì khác ngoài đá xoáy tôi à?_ Vương Nguyên tức giận.
- Ờ thì...đi vui vẻ nhé. Nhớ mua quà cho tôi nhé. Nhớ gọi điện thường xuyên nhé._ Cô dặn dò kĩ càng.
- Ừ, thế có phải hay hơn không?_ Anh cười thoả mãn.
- Mà bao giờ anh đi?
- 3 ngày nữa.
- Ừ. Mà thôi mau đi ngủ đi, gọi gì gọi lắm thế.
- Ừ, tôi ngủ đây. Ngủ ngon nhé._ Anh cười rồi cúp máy...
****Phòng Tuấn Khải ****
- Tuấn Khải, anh ngủ chưa?_ Tú Ly gọi điện.
- Chưa._ Anh chản nản.
- Anh sắp đi lưu diễn hả? Buồn nhỉ.
- Ừ.
- Nhớ mua quà cho em nhé.
- Ừ.
- Sao cứ ừ thế, anh không nói được cái gì khác à?_ Tú Ly tức giận.
- Anh mệt rồi. Bye em nhé._ Tuấn Khải tắt máy rồi chùm chăn đi ngủ.
***3 ngày sau***
- Tí nữa phải chen qua cả nghìn người. Mệt muốn chết._ Vương Nguyên ngồi trên ô tô.
- Phải chịu thôi. Mình là "sao" mà._ Văn Chính cũng thấy mệt.
...........
- AAAAAAAAAA. TFBOYS CHÚNG EM YÊU CÁC ANH._ Những cô fan cuồng chen lấn nhau rồi hét toáng lên. Mặc dù đi lưu diễn nhiều rồi nhưng TFBoys vẫn không chịu được cảnh xô lấn, chen đẩy nhau như thế này. Trong lúc ngồi đợi đến chuyến bay của mình, Vương Nguyên ngồi nhìn khung cảnh xung quanh thì thấy từ đằng xa có một cô gái... rất quen đang ôm một chàng trai cao to. Trông cô cười hạnh phúc lắm và cả anh chàng kia cũng vậy. Hai người ấy y như một đôi. Bỗng, tim Vương Nguyên thắt lại. Sao nó lại đau vậy nhỉ? Đến anh còn không hiểu nổi. Tại sao khi thấy cô gái kia- Vân Du ôn chàng trai khác anh lại thấy đau? Chẳng lẽ anh...?
- Vương Nguyên đi thôi._ Thiên Tỉ đập vai anh.
- Ừ, đợi chút._ Anh nhanh chóng lấy vali đi lẹ lên máy bay. Anh muốn đi thật nhanh để không thấy mặt Vân Du.
Như mọi lần, Tiên Dung ngồi cạnh Tuấn Khải nhưng lần này cô chẳng nói gì với anh cả, cô cứ nhét headphone vào tai rồi giả vờ ngủ. Tuấn Khải không thể chịu được liền gọi Tiên Dung:
- Em ngủ à?_ Chẳng thấy động tĩnh gì nhưng anh vẫn lay người cô.
- Dậy đi. Anh biết là em chưa ngủ.
- Có gì không?_ Tiên Dung nhìn anh.
- Anh xin lỗi... vì mấy hôm nay không quan tâm đến em.
- Giờ anh mới biết à?_ Cô cười nhạt.
- Em đừng vậy có được không?
- Nếu anh là em thì anh có như vậy không?_ Cô chẳng thèm nhìn anh.
- Xin lỗi. Anh...
- Đừng xin lỗi nữa, em chán câu đó rồi._ Nói xong Tiên Dung đứng dậy xuống chỗ Thiên Tỉ.
- Cậu cãi nhau với anh ấy à?_ Thiên Tỉ mở mắt ra.
- Ừ.
- Đừng làm tốn thời gian. Chuyến lưu diễn này là lúc hai người làm lành mà.
- Tôi muốn lắm nhưng đâu dễ như vậy._ Cô nhắm mắt lại. Thiên Tỉ cũng chẳng nói năng gì nữa chỉ im lặng nhìn cô.
{ Em nghĩ là anh nên giải quyết đi}_ Thiên Tỉ
{ Anh không biết phải làm thế nào cả. Giúp anh với.}_ Tuấn Khải
{ Anh là người trong cuộc mà còn không biết làm thế nào. Em là người ngoài cuộc thì biết sao được.}
{ Đau đầu thật}
{ Nghe theo con tim đi, đại ca. mà chuyến này anh với cô ấy phải giải hoà đấy.}
{ Ừ, anh biết rồi. Cảm ơn em, Dương Dương}