Tiên Dung lững thững bước ra ngoài cửa bệnh viện. Cô chẳng hiểu sao xảy ra nhiều chuyện như vậy mà Tuấn Khải vẫn chưa hiểu cô. Lúc nào anh cũng nghĩ xấu về cô? Lúc nào cũng không tin cô? Vì sao lại như vậy? Rốt cuộc là tại sao chứ?...
- Tiên Dung, lên xe đi._ Thiên Tỉ đỗ xe trước mặt cô.
- Hả?
- Cậu ngớ đấy à? Lên xe đi, mình lai cậu về._ Thiên Tỉ cau mày.
- Ờ, lên ngay._ Cô ủ rũ leo lên xe. Cả quãng đường, hai người không nói một lời nào. Về đến nhà cô nằm vật ra giường, nhắm mắt lại quên mọi sự trước mắt. Bỗng điện thoại reo lên. là Tân Vũ nhắn tin:
{ Sau buổi họp báo, chúng ta sẽ lưu diễn bên Việt 2 ngày.}
Xem xong tin nhắn, cô lại ném điện thoại sang một bên rồi ôm gối đi ngủ. Chẳng hiểu sao, khoé mắt cô cứ thấy cay cay. 1 giọt, 2 giọt rồi nhiều giọt thấm hết vào chiếc gối... Những tiếng nấc ngày càng to. Cô chẳng hiểu sao dạo này cô lại hay khóc, laị yếu đuối như vậy..........
************
"Ting ting". Điện thoại của Tuấn Khải reo lên.
- Có gì không, Thiên Tỉ?
- Làm Tiên Dung đau lòng, anh mãn nguyện chứ?_ Thiên Tỉ hơi gằn giọng.
- Anh đâu muốn._ Tuấn Khải nói như hối lỗi.
- Anh đâu muốn? Không muốn sao còn làm vậy?
-..._ Tuấn Khải im lặng không biết nói gì.
- Lúc nào cô ấy cũng đưa anh lên đầu. Còn anh thì sao? Anh có làm vậy không hay lúc nào cũng Na Na với Tú Ly là quan trọng nhất._ Thiên Tỉ gắt lên.
- Chuyện này liên quan tới em à? Em có quyền gì mà trách anh._ Tuấn Khải gắt lên.
- Em là em của anh. Em trách anh là vì lo cho hai người.
- Vậy sao? hay em có ý gì với Tiên Dung._ Tuấn Khải nghi ngờ.
-.... Muốn nghĩ sao cũng được._ Thiên Tỉ im lặng một hồi mới lên tiếng.
- Mau trả lời anh.
- Tại sao em phải trả lời?
- Đừng để anh bực.
- Phải. Em thích Mạc Tiên Dung đấy, có sao ko?
- Em dám...
- Có gì mà không dám. Em nói cho anh biết từ giờ em tuyên chiến với anh. Anh lo mà giữ cô ấy đi. Nếu anh thả lỏng tay cô ấy dù chỉ một chút em cũng sẽ cướp cô ấy về tay mình._ Nói xong Thiên Tỉ tắt máy rồi thở dài. Anh cũng không rõ là mình có thích Tiên Dung hay không? Anh chỉ nói vậy để Tuấn Khải quan tâm tới Tiên Dung một chút chứ không có ý gì xấu xa cả...
*****
- Đáng ghét._ Tuấn Khải đám vào tường rồi ngồi xuống ôm đầu. Bây giờ phải làm thế nào để có thể vẹn cả đôi đường đây....Thật là đau đầu quá....
*** sáng hôm sau***
Tú Ly tỉnh dậy thấy xung quanh chẳng có ai. Bông chốc tâm trạng trở lên lo sợ. Cô sợ Tuấn Khải đang ở bên Tiên Dung, rồi quên đi cô... Bỗng cánh cửa mở ra, Tuấn Khải bước vào, tay cầm bát cháo.
- Ăn thôi._ Anh kéo ghế ngồi cạnh cô.
- Hì. Hoá ra anh đi mua cháo._ Cô thở phào nhẹ nhõm.
- Thế em nghĩ anh đi đâu._ Anh thổi thổi thìa cháo.
- Không, không có gì._ Cô ngoan ngoãn mở miệng để anh đút cháo.
- 2 hôm nữa anh phải đi lưu diễn bên Việt rồi.
- Hả? Sao lại lưu diễn._ Cô giật mình.
- Có gì lạ ư? Cái này cũng bình thường mà.
- Nhưng..._ Cô không muốn anh lưu diễn vì có Tiên Dung bên cạnh. Cô sợ anh...
- Anh sẽ mua quà cho em. Ở Việt lắm quà đẹp lắm. Nhất là nón lá đấy._ Tuấn Khải cười. Bỗng Tú Ly nhổm dậy ôm lấy anh rồi khóc lóc.
- Anh đi, em buồn lắm.
- Ngoan nào,anh chỉ đi 2 ngày thôi._ Anh vuốt tóc cô.
- Không..._ Cô nũng nịu.
- Em hư khi nào vậy. Ngoan đi._ Anh búng mũi cô thân thiết.
- Yes, sir._ Cô lại nhổm dậy ôm anh tiếp.
- Thật quá đáng._ Vương Nguyên định chạy vào thì Tiên Dung kéo lại.
- Chuyện của họ mà._ Tiên Dung ủ rũ.
- Chị ta quá đáng như vậy từ khi nào không biết._ Vương Nguyên nhìn Tú Ly và Tuấn Khải qua cánh cửa. - Đi thôi._ Thiên Tỉ gọi cả hai đi. Trước lúc Tiên Dung quay mặt đi còn thấy cả anh mắt khinh bỉ của Tú Ly. Vừa ra đến cổng bệnh viện, Tiên Dung đã xin phép đi trước. Cô muốn đến một nơi_ Cái nơi mà anh và cô gặp nhau lần đầu.... Thấy cô lang thang một mình Thiên Tỉ không mấy an tâm cũng đành đi theo. Anh phải che kín mít khuôn mặt không thì bị fan nhận ra cũng mệt. Từ xa anh nhìn thấy cô cứ đứng trước cửa nhà hàng Bắc Kinh. 30'... 1h vẫn chưa thấy cô động đậy gì cả. Anh hơi lo lắng định tiến lại thì cô đi tẳng vào trong. Thấy Vậy anh cũng đi theo