Sáng hôm sau mọi người lại đi làm bình thường nhưng có một điều bất bình thường là không thấy Tiên Dung dậy sớm như mọi ngày.
- Ô Tiên Dung đâu, sao giờ vẫn chưa thấy?_ Văn Chính đưa tay nhìn đồng hồ.
- Để em lên xem._ Tuấn Khải chạy lên gõ của phòng Tiên Dung.
“Cốc cốc”._ Tuấn Khải gõ mấy lần mà vẫn không thấy động tĩnh gì.
- Tiên Dung, em có trong phòng không?_ Tuấn Khải lo lắng.
-…..
- Tiên Dung…_ Tuấn Khải gắt lên. Chẳng thấy động tĩnh gì anh vội vàng mở cửa. Vừa mở cánh cửa ra anh đã thấy Tiên Dung nằm la liệt trên sàn.
- Tiên Dung, em sao vậy._ Anh vội vàng chạy đến đỡ cô. Sức nóng từ người cô tỏa đến cơ thể anh. Sao người cô lại nóng như vậy. Anh nhanh chóng đưa tay sờ vào chán cô rồi bất giác giật mình.
- Tiên Dung em sốt rồi….
- Nư…nước…_ Tiên Dung thều thào.
- Đợi anh chút._ Tuấn Khải nhanh chóng đặt cô lên giường rồi chạy đi lấy cốc nước.
- Nước đây._ Anh đỡ cô dậy.
- Ya…anh làm gì ở đây m…_ Vương Nguyên chạy lên phòng.
- Tiên Dung sốt rồi. Em mau bảo với Văn Chính là xin phép cho cô ấy nghỉ, cả anh nữa nhá._ Tuấn Khải đặt cô nằm xuống.
- Ồ, em biết rồi. Mà sao cô ấy lại sốt vậy?_ Vương Nguyên tò mò.
- Anh không biết. Thôi mau đi làm đi.
- Anh cũng…phải…đi chứ._ Tiên Dung nói ngắt quãng.
- Anh đi ai chăm em._ Tuấn Khải xoa đầu cô._ Ngoan mà nằm trên giường đi, anh xuống dưới nhà nấu cháo._ Tuấn Khải đặt khăn lên đầu cô rồi cùng Vương Nguyên xuống nhà.
Sau một hồi lục đục dưới bếp, Tuấn Khải bưng lên một tô cháo nóng.
- Mau dậy ăn nào.
- Không…em không muốn ăn._ Tiên Dung cự quyệt.
- Mau ăn đi. Ăn thì mới khỏe được chứ._ Tuấn Khải đỡ cô dậy.
- Aish, em không muốn ăn. Hừ._ Cô nhăn mặt.
- Haizz, Mạc Tiên Dung mà cũng chê đồ ăn ư? Em mau xem, đây là bát cháo mà anh đổ mồ hôi ra nấu cho em, bao công sức của anh đều đặt vào đây, nếu em không ăn thì anh buồn chết mất._ Tuấn Khải nịnh nọt cô.( nghe hơi ảo nhể)
- Xì, ăn thì ăn vậy._ Cô miễn cưỡng mở miệng ra đón nhận xìa cháo của anh. Tuy hơi nhạt nhưng cô vẫn ăn một cách ngon lành. Được nửa bát thì cô không thể ăn được:
- Cố ăn đi rồi còn uống thuốc._ Tuấn Khải nhìn cô.
*****************
- {Vân Du, hôm nay đi chơi được không?}_ Vương Nguyên gọi điện.
- {Không được rồi, hôm nay em bận lắm.}
- {Ya, em làm gì mà bận chứ.}_ Vương Nguyên chau mày.
- {Làm việc chứ làm gì? Hỏi hay nhỉ.}_ Vân Du cũng gắt lại.
- {Tiên Dung sốt đấy. Nặng lắm, hôm nay không đi làm được kìa.}_ Vương Nguyên hạ giọng.
- {CÁI GÌ? SỐT Á? CÓ SAO KHÔNG?}_ Vân Du hét lên.
- {Vặn bé volume lại giùm cái. Cô ấy ở nhà, anh ở công ti, ai mà thấu chứ._ Vương Nguyên bịp tai.}
- {Lát nghỉ trưa em phải đi thăm mới được.}
- {Hay nhỉ ? Gọi đi chơi cùng anh thì không đi, mà nói đến Tiên Dung cái lại đi được ngay. này, em có coi anh là người yêu không đấy.}
- {Có, có mà. Hì._ Vân Du cười nhẹ.}
- {Thế lát anh qua đón rồi ăn trưa luôn.}
- {Ừm… Thế cũng được.}
- {Bye nhé, anh tập đây.}
- {Vâng vâng, anh đi đi.}
- Kinh buôn gì mà dai thế._ Thiên Tỉ cầm chai nước.
- Buôn gì hỏi làm gì.Xí._ Vương Nguyên hất hàm.
- Để biết._ Thiên Tỉ tu chai nước.
- Chào mọi người._ Tú Ly chạy vào phòng tập.
- Chị tới đây có việc gì vậy ?_ Thiên Tỉ nhìn Tú Ly bằng ánh mắt không mấy vui vẻ.
- Thì tôi mang đồ ăn ọi người. Mà Tuấn Khải đâu, sao tôi không thấy vậy._ Tú lY ngó nghiêng.
- Anh ấy đang bận chăm sóc người khác rồi._ Vương Nguyên đá đểu.
- Người khác ? Ai, là ai vậy ?_ Tú Ly nhìn nhìn_ Không lẽ…. Là Mạc Tiên Dung._ Tú Ly chau mày.
- Vâng là thế đấy. Mà Thiên Tỉ này, không biết từ sáng đến giờ họ làm gì nhỉ ? Mà ở nhà không có ai chắc học vui vẻ lắm…. haha._ Vương Nguyên liếc xéo Tú Ly.
- Hừ, thôi tôi về trước đây._ Tú Ly đùng đùng bỏ về.
- Chị về nhá, không tiễn. Mà cảm ơn vì túi thức ăn._ Vương Nguyên vừa lấy cái bánh mì vừa nói.