“Anh đây không chỉ động tay động chân.”
Chu Dao tranh thủ hất anh ra, thật sự sợ tên sắc lang này sẽ không quan tâm gì, làm cô ngay trong tiệm.
Trình Nghị càng cười vui vẻ hơn, kéo đầu cô phủ lên, hôn lấy cái miệng nhỏ anh đã nhớ nhung cả ngày nay.
Chu Dao tay chân rụng rời ghé vào người anh, mặc anh ngậm lấy môi cô trêu đùa.
Giữa răng môi anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, cũng không khó ngửi.
Vừa rồi lúc anh kéo cô thứ đồ vật kia vừa vặn kẹt giữa bắp đùi cô.
Chu Dao bị anh hôn đến mơ màng, không khỏi kẹp chân cọ xát.
Tay Trình Nghị luồn từ vạt áo cô lên, sờ đến phía sau, cởi bỏ nội y của cô.
Hai khối ngọc trắng không bị trói buộc nảy lên.
Tay anh trùm lên một bên dùng sức nhào nặn, bầu vú này sao lại nuột nà êm ái như vậy, giống như đậu hũ vậy.
Một cái tay khác chạm vào bên dưới, dọc theo khe mông di động.
Hai cánh mông đẫy đà kẹp chặt ngón tay anh.
Đang lúc đi xuống sắp đụng tới đóa hoa cúc xinh đẹp e sợ, cô gái trên đùi bỗng run lên, kẹp chân càng chặt hơn.
Dương vật cương cứng của anh bị cô dùng lực ép đột ngột thiếu chút nữa bắn ra.
“A… đừng sờ chỗ đó…”
Anh ôm cô đứng dậy, chuyển vào trong phòng thay đồ.
Một tay ôm cô đẩy lên tường, anh vội vàng cởi quần của mình rồi quần của cô, lại bị cô kéo lấy không cho động.
Anh thở phì phò, tay kéo quần cô, ở bên tai cô nói, “Vợ ngoan, đại điểu em thích nhất cũng nhớ em.”
Mặt Chu Dao đỏ lên, cô dùng sức giữ quần thật chặt không cho anh đạt mục đích.
Mặc dù cô mới bị anh hôn đến ướt át, huyệt nhỏ tê dại cũng có chút thèm khát, nhưng địa điểm này không phù hợp.
“Về nhà lại làm không được sao?”
Anh đè bên cổ cô, như dã thú dùng sức đẩy cô, “Dương vật anh đây sắp nổ tung rồi!”
Sức lực nam nữ cách xa, anh dùng sức một chút đã kéo được quần cô xuống, duỗi tay sờ lên giữa hai chân cô mới phát hiện quần lót của cô đã ướt cả, chậc, huyệt dâm nhỏ luôn khẩu thị tâm phi.
Quét qua hai mảnh thịt trai ướt dầm dề, huyệt nhỏ run rẩy phun ra một đợt dâm dịch, làm ướt hết ngón tay anh.
Anh cắm một ngón vào trong, khuấy đảo vách tường.
“Rõ ràng huyệt dâm nhỏ cũng rất thèm khát dương vật lớn của anh đây.”
Huyệt nhỏ bị ngón tay thô cứng của anh cọ xát với vách tường mềm mại bên trong, từng đợt dâm thủy chảy theo ngón tay anh xuống.
Người đàn ông thô bạo cắm vào cả ngón tay, “phụt phụt” hung ác thọc vào rút ra.
Chu Dao chôn trong ngực anh không chịu lộ mặt, ở trong phòng thử đồ của cửa hàng mình, mơ hồ có thể nghe được tiếng nói chuyện vui cười bên ngoài, mà cô thì bị một người đàn ông cường tráng ôm vào ngực tấn công.
“Đừng, đừng ở chỗ này…”
Nhưng tiếng nước mờ ám trong phòng thử đồ vắng và dâm thủy gấp gáp chảy ra từ dâm huyệt của cô lại đối lập với lời cự tuyệt ấy, giống như nghiện mà còn ngại.
Trình Nghị xoay người hướng mặt cô về phía gương, động tác tay không ngừng lại, nâng thân thể cô lên để cô có thể thấy dâm huyệt của mình phóng đãng thế nào, bị ngón tay anh cắm chảy nhiều nước ra sao.
“Dâm nữ, em xem em dâm thế nào! Tiện huyệt! Không muốn à? Thật sự không muốn chứ!”
Chu Dao nhìn về phía gương, người đàn ông cao ráo cường tráng ôm một cô gái nhỏ nhắn trong ngực.
Tư thế hai người triền miên, hạ thân trần truồng.
Hai chân cô gái quấn lấy hông người đàn ông dáng vẻ ỷ lại, ngón tay người đàn ông còn đang nhanh chóng ra vào ở huyệt nhỏ sũng nước của cô gái, dâm dịch nhỏ giọt trên sàn nhà.