Cô hô đau thét lên “A…”, đau đến mức nước mắt chảy ra.
Gã lưu manh này thật sự muốn cắm hỏng cô mới vui đây.
Trình Nghị nhìn cô nhắm mắt, giọt lệ từ từ chảy xuống trên gương mặt, bộ dánh mảnh mai đáng thương đó kích động tâm tình anh, thú tính bại lộ.
“Mở mắt ra mà xem em dâm thế nào!”
Chu Dao nhắm chặt mắt lắc đầu.
Anh nhấn mạnh, hù cô, “Còn không mở mắt thì tôi sẽ ôm em ra ngoài để người ta nhìn xem độ dâm của em đấy.”
Nói xong thật sự muốn quay người ra ngoài.
Chu Dao bị dọa, vội vàng mở mắt.
Cô tin gã lưu manh này nói không chừng sẽ dùng tư thế này ôm cô ra thật.
“Hu hu… em nhìn…”
Cô run rẩy nhìn về phía gương.
Người phụ nữ bên trong là mình sao? Toàn thân trần trụi bị một người đàn ông ôm trước ngực, hai chân mở rộng lộ ra huyệt nhỏ ngập nước, bên trong còn ngậm một cây dương vật tím đen kích thước kinh người.
Trình Nghị nhìn đôi mắt cô gái trong gương, cười dâm tà.
“Ha ha, vợ cứ như vậy là ngoan.”
Ánh mắt kia cực thâm sâu và nóng bỏng, như miệng hố đen ăn thịt người muốn hút cô vào.
Chu Dao càng run mạnh hơn.
Lúc thẳng hông đỉnh lên trên, anh liền buông người cô đón lấy đại điểu của mình, sau đó cắm ngập đến miệng tử cung.
Lực cánh tay của người đàn ông này thật là đáng sợ, tốc độ nhanh đến mức muốn quẳng cô ra ngoài.
Chu Dao sợ hãi quấn chặt lấy anh, trong nỗi sợ lại càng nhiều khoái cảm ập đến.
“Trình Nghị… Trình Nghị… Hu hu… Anh chậm một chút… ưm ưm… em sợ…”
Sợ cơn khoái cảm đang lan tràn khắp người cô, càng sợ người đàn ông mang đến loại khoái cảm dọa người này.
Cô dần dần không khống chế được tình cảm và dục vọng của chính mình, chỉ có thể bất lực rúc vào trong ngực người đàn ông này trầm luân, trái tim cũng theo anh phập phồng phiêu đãng.
Không chỉ thân bất do kỷ, trái tim cũng không còn là của mình.
Trình Nghị nghe con bướm nhỏ lần đầu gọi tên mình, tâm tình bạo ngược hòa hoãn lại, lý trí dần quay lại.
Anh hiện giờ vui như sắp bay lên, chỉ muốn dùng đại dương vật và hai túi trứng nhét vào trong thân thể cô.
Không, như thế vẫn chưa đủ, anh muốn đem cả người mình nhét vào trong thân thể người phụ nữ đang mềm nhũn trước ngực, hòa với cô thành một thể.
Anh trầm giọng dỗ cô, “Vợ ngoan, gọi tên anh vài tiếng xem.”
Chu Dao nức nở mềm mại kêu, “Trình Nghị, hu hu… Trình Nghị, Trình Nghị.”
Lần đầu tiên anh phát hiện hóa ra tên của mình phát ra từ miệng cô lại dễ nghe như vậy.
Cô gái trong lòng anh nhẹ nhàng gọi tên anh, tựa như một liều thuốc mạnh trấn an con sói nóng nảy.
Động tác của con sói gian ác dịu dàng hơn rất nhiều, không còn tàn nhẫn cắm rút mà là thong thả đặt cô ngồi lên đại điểu của anh, quy đầu ở bên trong tinh tế cọ xát, đụng phải chỗ nhô lên còn khẽ khàng nhấn vài cái, vách tường mẫn cảm hút lấy dương vật lớn của anh càng chặt.
Niềm vui trong lòng như muốn tràn ra ngoài, anh chỉ biết liên tục nói, “Ngoan quá ngoan quá, vợ anh thật ngoan.”
Hai viên tinh hoàn có khi sẽ chui vào khe mông cô, thân mật tiếp xúc với cúc hoa nhút nhát của cô.
Tinh hoàn ấm áp chạm đến cúc hoa lành lạnh khiến nó có chút run rẩy.
Đã làm với anh mấy lần nhưng đây là lần dịu dàng nhất, gã lưu manh quan tâm đến cảm giác của cô, không chỉ thân thể mà trái tim cũng nhận ra được sự ôn nhu hiếm hoi của anh.