“A…”
Tinh dịch mạnh mẽ cọ rửa vách tường tử cung, nóng đến mức huyệt nhỏ còn đang trong dư vị cao trào lại bắn ra một dòng nước, lần này là trong suốt, nước sướng của đàn bà.
Cả người Chu Dao như có dòng điện chạy qua, đầu óc choáng váng, thân thể tê dại, chỉ có thể nhếch miệng âm ư rên rỉ.
Trình Nghị rút dương vật lớn ra, miệng huyệt nhỏ bị đâm còn chưa khép lại được, không có đồ vật lấp kín, bạch trọc bên trong ùn ùn chảy xuống, hòa làm một với nước tiểu trên mặt đất.
Anh mặt đối mặt ôm cô vào ngực, lại lần nữa cắm con chim lớn vừa bắn một lần vẫn cứng rắn vào huyệt nhỏ đầy nước của cô.
Chu Dao đã trải qua vài lần cao trào mãnh liệt, thân thể bủn rủn vô lực, chỉ có thể mặc anh bày bố.
Huyệt nhỏ nuốt vào thật nhiều tinh dịch, cuối cùng bụng dưới cũng trướng phồng lên.
10 rưỡi, ca khúc đóng cửa trung tâm thương mại vang lên, Trình Nghị mới thỏa mãn bắn ra lần cuối.
Anh giúp cô mặc xong quần áo, lại cố ý không mặc nội y và quần lót cho cô.
Anh ôm cô ngồi xuống ghế sô pha trong tiệm, để cô nghỉ ngơi còn mình đi quét dọn vệ sinh, vừa quét còn vừa nhìn cô chằm chằm.
Trên khuôn mặt rắn rỏi thô kệch còn mang theo nụ cười thỏa mãn, là vẻ mặt no nê sướng bụng.
Chu Dao tức giận không muốn nhìn khuôn mặt xấu xa kia, gã lưu manh này đúng là một tên cầm thú háo sắc! Hại cô mất khống chế còn bắn đầy bụng tinh dịch cho cô, động một chút sẽ chảy ra, anh còn không cho cô mặc đồ lót.
Chờ đến lúc ra khỏi trung tâm thương mại, Chu Dao không dám bước chân quá lớn, kẹp chặt hai đùi phòng khi tinh dịch chảy ra.
Những người đi qua đều nghi ngờ nhìn cô, có khi bọn họ cũng biết bên trong quần áo cô trần truồng không mặc nội y, huyệt nhỏ còn nuốt lượng lớn tinh dịch đàn ông.
Trình Dịch ôm cô, sờ mó dưới mông cô một hồi, chế nhạo hỏi, “Vợ, sao quần em lại ướt rồi? Lại tiểu ra à?”
Chu Dao tránh khỏi tay anh, hung dữ liếc mắt một cái.
Cái đồ lưu manh vô sỉ hạ lưu này! Cô tức giận không muốn quan tâm đến anh, tự mình đi trước.
Đáng tiếc khuôn mặt phúng phính cùng với đôi mắt khóc đến sưng đỏ của cô tựa như một con thỏ trắng đáng yêu, chọc người muốn yêu thương.
Trình Nghị cười ha hả, chạy lên vài bước chụp cô vào ngực.
Ngày hôm sau cô không dám tới tiệm, sợ Tiền San sẽ phát hiện điều gì dị thường.
Hiện giờ căn phòng thử đồ kia chính là bóng ma lớn nhất trong cuộc đời cô.
Trình Nghị cố ý trêu, “Vợ à, hôm qua anh quên mất không đóng cửa phòng thay đồ.”
Đầu Chu Dao ong lên một tiếng, “Vậy phải làm sao đây? Bị Tiền San thấy phải làm sao?”
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang sợ hãi, cười to, “Vợ ngốc, đùa em đấy.”
Chu Dao thật sự bị dọa choáng váng, cuống đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra.
Cô âm thầm cắn môi, tức giận không nói chuyện với anh nữa.
Anh lái xe tải đưa cô đến cửa, suốt dọc đường cô không hề liếc mắt đến anh một cái.
Trình Nghị xoa mũi, lần này chơi hơi quá, chọc con bướm nhỏ nổi nóng rồi.
Sau khi cùng cô xuống xe, anh muốn nói chuyện dụ dỗ cô một chút, nhưng cô sống chết không chịu.
“Khụ khụ, sau này sẽ không làm em ở phòng thay đồ nữa.”
Lời ra khỏi miệng lại là những thứ thô tục, không đứng đắn.
Chu Dao đi trước, không quan tâm đến anh.
Tới cửa hàng, Tiền San thấy đi bên cạnh cô là một người đàn ông cường tráng cao lớn, “Chị Dao Dao, người này là bạn trai chị à?”