Edit: Huyết Vũ | Beta: Vi Yên, Ngư Nhi
Buổi chiều, Lâm Nhiên Di đến đài phát thanh, xử lí nốt các việc trên tay, sau đó đến chỗ Tổng biên tập xin nghỉ phép một tuần.
Từ năm ngoái đến nay cô vùi đầu vào công việc, chưa nghỉ một ngày nào.
Tuy lần này xin có hơi đột ngột nhưng Tổng biên Đỗ không nói hai lời liền đồng ý ngay.
Trước khi ra ngoài Lâm Nhiên Di đã dặn Lý Tung Dương trông chừng Tống Thanh Sương, Lý Tung Dương lĩnh mệnh, ngoan ngoãn ngồi trên sofa như chó trông nhà đến tận trưa, anh dùng ipad của Lâm Nhiên Di tìm kiếm thông tin về Bệnh viện tâm thần Tây Sơn.
Trên mạng chỉ có một ít thông tin do nhà nước đăng tải, phía bệnh viện cũng chỉ có giới thiệu vắn tắt về một vài bác sĩ đứng đầu, ngoài ra còn có truyền thuyết ma quái về ngọn núi nằm sau bệnh viện, có mấy tên thanh niên đi tìm đường chết coi thường lời đồn, đêm hôm bò sang ngọn núi hoang bên kia quay video.
Lý Tung Dương lấy điện thoại nhắn tin nhờ mấy người bạn tra giúp thông tin về bệnh viện tâm thần Tây Sơn, còn dựa vào mối quan hệ nhờ Cao Hồng lén hỏi thăm anh trai cô ấy là người của cục hình sự thành phố xem có người dân mất tích hay vụ án hình sự nào có liên quan đến bệnh viện tâm thần Tây Sơn không.
Bạn bè Lý Tung Dương làm việc hiệu suất rất cao, chỉ lát sau đã có người gửi vào mail của anh một phần tài liệu, Lý Tung Dương pha cho mình một cốc cà phê để tỉnh táo hơn, ôm ipad chăm chú xem.
Bệnh viện tâm thần Tây Sơn được xây dựng từ những năm chín mươi của thế kỉ trước, lúc ấy là bệnh viện trực thuộc bệnh viên nhân dân thành phố S số 2 nhưng cơ sở vật chất sơ sài, về sau mấy bệnh viện công trong thành phố S được đầu tư máy móc thiết bị, ba bệnh viện khác hợp nhất lại thành bệnh viện nhân dân thành phố S.
Còn bệnh viện tâm thần Tây Sơn này ở nơi vắng vẻ, thiết bị nghèo nàn; mọi nguồn đầu tư được dành hết vào bệnh viện nhân dân nên nơi chữa bệnh tâm thần này trở thành "bãi rác".
Kinh tế của thành phố S mấy năm nay phát triển nhanh chóng, các khu cao cấp mọc lên như nấm, kéo theo là sự phát triển của ngành khám chữa bệnh, chăm sóc sức khỏe.
Có vài chỗ ở vùng ngoại ô hoang tàn vắng vẻ, dựa mình vào núi, có sông nước ngăn trở được đầu tư xây dựng các khu nghỉ dưỡng, hơn nửa là theo mô hình tư nhân.
Bệnh viện tâm thần Tây Sơn cũng được xây dựng lại, ngoại trừ việc còn giữ nguyên cái tên ban đầu thì không còn là cái bệnh viện tàn lụi đầy âm khí nữa, giờ đây nó đã không còn lạc quẻ với nơi đây.
Thảm thực vật ở Tây Sơn tươi tốt, phải nói là được thiên nhiên ưu đãi, bệnh viện thấp thoáng trong rừng cây ở lưng chừng núi, phong cách thiết kế thì không đồ sộ nhưng lại pha trộn nhiều loại kiến trúc, tựa như một khu biệt thự tĩnh mịch trên núi.
Theo tư liệu Lý Tung Dương đọc được thì bây giờ bệnh viện tâm thần này đã không còn là bệnh viện công lập nữa, nó là sở hữu của công ty trách nhiệm hữu hạn sức khỏe Hằng Hân, mọi cơ sơ thiết bị, thuốc men đều được công ty này đầu tư.
Tuy thu phí rất cao nhưng chi phí cũng nhiều nên lợi nhuận của bệnh viện cũng không được đảm bảo, vẫn phải dựa vào phần lớn tiền trợ cấp hàng năm của công ty để hoạt động...
Lý Tung Dương đọc trong chốc lát mà không thấy có tin tức nào hữu dụng, anh xoa thái dương như đang muốn phình ra, tiện tay cầm lấy điện thoại.
Có lẽ là trong tiềm thức của anh còn nghi ngờ lời của Tống Thanh Sương, có lẽ bởi nghĩ người như Thôi Thành không thể nào nói chết là chết thật, anh mịt mờ nhìn một đống danh mục trong điện thoại, nhìn chằm chằm số của Thôi Thành thật lâu, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại ấn nút gọi, đợi cho đến khi anh biết được mình đang làm cái gì thì bên kia đã bắt máy...
"Alo..."
Điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
Lý Tung Dương nghe thấy giọng nói trong điện thoại thì dòng máu lưu thông trong người trong nháy mắt như ngừng lại, anh sửng sốt vài giây, ngơ ngác không thốt được tiếng nào.
"Alo, ai đấy?"
Giọng nói quen thuộc đập vào tai anh.
Ba giờ chiều, vẫn còn nắng lắm, phòng khách lấy ánh sáng rất tốt, năng lượng tỏa ra đủ để sưởi ấm cả tâm hồn nhưng không hiểu sao Lý Tung Dương lại cảm thấy có một luồng khí lạnh truyền từ gan bàn chân len lỏi khắp cả cơ thể.
Anh đứng dậy đi ra ngoài cửa, lặng lẽ đóng cửa lại.
"Alo..."
Anh thấp giọng đáp.
Trong một quán cà phê ở tiểu khu, bài hát ballad nhẹ nhàng vang lên, người phục vụ duy nhất của quán đang ngủ gà ngủ gật trên mặt quầy, khó mà có được ánh nắng rực rỡ như này trong mùa đông, chiếu ấm một vùng sau lưng cô gái.
Lý Tung Dương đẩy cửa bước vào, lập tức đi đến một bàn đôi, kéo ghế ngồi đối diện với người kia.
"Xin chào, Thôi Thành."
Anh nghiêm túc mở miệng.
Người đàn ông ngồi đối diện gật đầu với anh.
Người này cả dáng vẻ lẫn tướng mạo đều rất bình thường, nhìn qua hơi gầy yếu, cách ăn mặc cũng rất phổ thông, khó có thể liếc mắt một cái liền nhận ra khi lạc vào trong một đám người.
Người đó gật một cái với Lý Tung Dương, đôi lông mày nhíu chặt lại thành hai nếp nhăn, mặt mày ủ rũ.
"Hiện tại Sương Sương thế nào rồi?"
Không đợi Lý Tung Dương mở miệng, Thôi Thành đã lo lắng hỏi tình hình của Tống Thanh Sương.
"Đang ngủ.
Lúc tôi ra ngoài cô ấy đã ngủ say rồi, anh đừng lo lắng."
Nghe Lý Tung Dương nói xong, Thôi Thành thoáng thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Hai hàng lông mày đang nhíu chặt cũng giãn ra.
"Cảm ơn..."
Anh ta chua xót nói.
Thực ra Lý Tung Dương không thân thiết với Thôi Thành lắm, chủ yếu là do Lâm Nhiên Di chơi với Tống Thanh Sương nên lâu dần cũng tiếp xúc với nhau một ít, nhìn người đàn ông trước mặt từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ mệt mỏi âu lo, Lý Tung Dương cũng châm chước nói hai câu trấn an nhưng khi nói ra miệng lại cảm thấy chẳng ra cái quần gì, chuyện đã bày ra như thế, an ủi quái gì nữa.
"Tiểu Tống..."
Lý Tung Dương thử hỏi dò.
Thôi Thành thở dài nói: "Sau khi kết hôn, tôi mới biết nhà Tiểu Sương có tiền sử bệnh tâm thần, bố mẹ cô ấy mất cả rồi, không có anh chị em gì.
Một lần, có một người bà con xa đến bệnh viện tôi khám bệnh, tôi tìm giúp phòng nghỉ, cũng qua giúp đỡ mấy lần, trong lúc buôn chuyện bác ấy lỡ miệng nói ra tôi mới biết được chuyện này.
Lúc ấy nghĩ rằng bậc cha chú có vấn đề thì chưa chắc sẽ di truyền lên cô ấy.
Tiểu Sương là người hiền lành, dịu dàng, là một cô gái tốt, sao tôi có thể phụ lòng cô ấy được."
"Cho nên việc kia cũng chỉ là một chuyện nhỏ xen vào thôi, tôi cũng không nhắc đến trước mặt cô ấy..."
Mặt Thôi Thành ảm đạm dần...
"Nhưng sau khi người họ hàng kia xuất viện về nhà thì thần kinh cô ấy bắt đầu có dấu hiệu không bình thường.
Đầu tiên là về nhà nói với tôi là nghe thấy mọi người ở công ty mắng mỏ cô ấy, dù cô ấy có cố gắng làm việc thế nào, vui vẻ với mọi người ra sao thì vẫn luôn có người nói xấu sau lưng cô ấy, bảo rằng cô ấy nói linh tinh, còn cùng nhau viết đơn đưa lên quản lý, muốn đuổi cô ra khỏi công ty..."
Lý Tung Dương khe khẽ thở dài, tình hình hiện tại đã rõ mười mươi rồi, thần kinh của Tống Thanh Sương thực sự là vấn đề, ánh mắt bén nhọn ác liệt sáng nay của cô ấy cũng không nói lên được điều gì.
Thôi Thành trầm giọng tiếp tục nói: "Lúc đầu tôi cũng tưởng quan hệ của cô ấy trên công ty có vấn đề thật nên còn mời quản lí của cô ấy đi ăn cơm rồi hỏi thăm mọi việc đồng thời hóa giải mọi hiểu lầm.
Nhưng quản lí của cô ấy nghe tôi hỏi thăm quanh co xong thì khẳng định chắc nịch không hề có ai báo cáo cô ấy hay nói xấu gì cả."
Thôi Thành vừa cười khổ vừa nói tiếp: "Sau đó tình hình của cô ấy ngày càng nặng, đi làm cũng không dám đi, cả ngày chỉ ru rú ở nhà nghi ngờ lung tung, tôi cũng định nhờ Lâm Nhiên Di đến khuyên nhủ cô ấy nhưng không ngờ cô ấy vừa nghe thấy vậy thì nổi điên lên giật điện thoại của tôi, còn nói chắc như đinh đóng cột rằng Lâm Nhiên Di cùng với mấy người trong công ty bắt nạt cô ấy, đồng nghiệp chửi bới sau lưng cô ấy nhiều như vậy đều là do Lâm Nhiên Di xúi giục."
"Tôi nhận thấy tình hình không ổn, đưa cô ấy đến khoa tâm thần nhưng cô ấy cũng không chịu phối hợp nên kết quả cũng không chính xác lắm."
"Sau đó tôi xin cho cô ấy nghỉ dài hạn để cô ấy yên tâm điều trị, mất khoảng nửa năm nhưng hiệu quả cũng không được bao nhiêu, cô ấy ngày càng dễ cáu kỉnh, sau đấy còn dần có khuynh hướng bạo lực.
Có một hôm mãi đến nửa đêm tôi vẫn không thể chợp mắt nổi, có lẽ do ông trời sợ tôi chết đi sẽ không còn ai chăm sóc cô ấy nữa, nên trong khoảnh khắc cô ấy định cầm dao đâm tôi, tôi đã tránh thoát được."
Lý Tung Dương nghe xong thì lạnh cả người, chuyện này, trên cơ bản thì giống hệt chuyện Tống Thanh Sương kể, chỉ có vị trí hai nhân vật thay đổi mà thôi.
"Tôi thực sự không còn cách nào khác nên mới đưa cô ấy đến bệnh viện tâm thần Tây Sơn, điều kiện nơi đó tốt lắm, thái độ chăm sóc cũng nhẹ nhàng, không thô bạo như bênh viện công lập, nơi đó còn có bác sĩ chuyên ngành, có hộ lý chuyên nghiệp, cô ấy sẽ được chăm sóc và điều trị tốt hơn ở nhà."
Thôi Thành rờ hai nếp nhăn ở giữa hai lông mày, nhẹ nhàng nói: "Tôi là bác sĩ, cũng có nhận định riêng về bệnh tình của cô ấy, từ trong thâm tâm vẫn lạc quan chờ đợi, hy vọng trải qua quá trình điều trị, cô ấy có thể từ từ tốt lên, cuộc sống của chúng tôi sẽ dần dần trở lại bình thường..."
"Cô ấy ở bệnh viện tâm thần Sơn Tây hơn nửa năm, cuối tuần nào tôi cũng đến thăm cô ấy, lúc cô ấy tốt lên thì cũng không khác gì so với người bình thường.
Tôi đưa cô ấy đi dạo ở sau núi, còn dẫn cô ấy đi câu cá, cô ấy nói xin lỗi với tôi, nói nếu tôi muốn ly hôn thì sẽ tích cực phối hợp."
Vẫn là câu chuyện ấy nhưng lại được nghe ở một phiên bản khác quả thực thật quái dị.
Lý Tung Dương nhìn Thôi Thành, thực sự là cũng không biết nói gì.
"Chúng tôi đều nghĩ mọi chuyện đang phát triển theo hướng tốt đẹp, bệnh tình của cô ấy tiến triển ngày càng tốt, ngày cô ấy được về nhà không còn bao xa."
Thôi Thành thở dài, mệt mỏi nói: "Không ngờ cô ấy lại chạy trốn.
Hôm qua, tôi có một ca mổ dài sau tiếng, ra khỏi phòng mổ thì đi ngủ luôn, điện thoại vẫn tắt nguồn, sáng nay tỉnh dậy nhận được điện thoại của bệnh viện, thực ra lúc anh gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng đang chuẩn bị gọi cho anh với Lâm Nhiên Di, dù sao thì ở thành phố S này cô ấy cũng không có nhiều bạn bè.
Trốn viện xong cô ấy không dám về nhà thì chắc sẽ tìm đến hai người.
Lý Tung Dương gật đầu, không kể cho Thôi Thành nghe chuyện theo phiên bản của Tống Thanh Sương, sợ anh ta nghe xong nếp nhăn giữa hai lông mày càng sâu hơn.
"Thế bây giờ phải làm sao?"
Anh hỏi Thôi Thành.
"Cô ấy có khuynh hướng bạo lực, ở nhà hai người lâu cũng không thích hợp, tôi nghĩ vẫn nên đưa về bệnh viện tâm thần thì hơn."
Thôi Thành bình tĩnh nói..