Wechat Của Bạn Trai Cũ Cứ Ám Lấy Tôi


Edit: Đào Yêu | Beta: Vi Yên, Ngư Nhi
Một giây trước khi bất tỉnh nhân sự, Cao Hồng không biết lấy đâu ra sức mạnh kinh người tự mình đứng dậy, nói gì mà phải về nhà, kiên quyết không ở đây làm bóng đèn cản trở hai người.

Lâm Nhiên Di không cho đi, cậu ta vẫn nhất quyết bò về phía cửa.

Cô bóp trán, đành phải đứng lên đỡ cậu ấy về nhà, cũng may là hai người ở cùng một tòa nhà, cô ở tầng 23, còn Cao Hồng ở tầng 26.

Lâm Nhiên Di đưa Cao Hồng về nhà xong, vừa mở cửa nhà thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhưng không phải là tiếng chuông báo của cô, vậy chắc chắn là của Lý Tung Dương, Lâm Nhiên Di vội vàng mở cửa chạy vọt vào phòng, thấy Lý Tung Dương cầm điện thoại chuẩn bị nghe, cách một trăm mét cô nhào về phía Lý Tung Dương, giật lấy điện thoại, nơm nớp lo sợ nhìn qua, là tổng biên Đỗ gọi.

Lâm Nhiên Di nhét lại điện thoại vào tay Lý Tung Dương, cảm giác bản thân mệt mỏi đến nỗi mất nước luôn rồi, ngồi bịch xuống ghế sô pha.

Lý Tung Dương bị Lâm Nhiên Di dọa cứng đờ cả người, sửng sốt một lúc lâu mới nhận điện thoại, tổng biên Đỗ nói hiện tại đài còn một chương trình đời sống thiếu MC nam, hỏi anh có muốn tham gia hay không.

Lý Tung Dương thong dong nói được rồi cúp máy.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, Lý Tung Dương đứng cạnh sô pha, cúi đầu nhìn Lâm Nhiên Di yên lặng mãi không nói được câu nào, sau đó lặng lẽ ngồi xuống, do dự vươn tay, ôm Lâm Nhiên Di vào lòng.

Bầu trời ngoài cửa sổ tối đen như mực, ánh trăng mờ ảo chiếu lên bờ vai căng thẳng của cô, mùi hương quen thuộc của người đàn ông bên cạnh vương vấn bên người, dịu dàng lưu luyến, Lâm Nhiên Di cẩn thận hít hà, hơi thở quen thuộc thấm dần vào cơ thể, ý chí sắt đá phải mất đến một năm mới gây dựng được, ầm ầm sụp đổ.

Lâm Nhiên Di duỗi tay ôm anh, nước mắt rơi đầy mặt từ lúc nào.

Ở một không gian xa lạ nào đó, người này phải nằm trong không gian tối tăm, mỗi tấc toàn tro bụi, cô không thể nào tưởng tượng được không gian kinh khủng đó....!
Cô đột nhiên ôm chặt lấy Lý Tung Dương, hận không thể chui luôn vào lồng ngực nóng bỏng đó.

Cả người Lý Tung Dương cứng đờ, anh nâng khuôn mặt gầy gò của cô, điên cuồng hôn lên, mặc kệ cô điên cuồng giãy dụa phản kháng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, hàng nước mắt mặn chát rơi xuống khóe môi quấn quýt mãi chưa buông của hai người, chua xót mãi không dứt.

"Xin lỗi!"
Không biết qua bao lâu, Lý Tung Dương mới buông cô ra, cúi đầu tựa lên trán cô, khàn khàn nói.


Lúc này, Lâm Nhiên Di mới có thể trốn thoát khỏi vòng tay anh, thở hổn hển lau vệt nước trên đôi môi sưng đỏ.

"Đồ khốn..."
Lâm Nhiên Di dùng hết sức đẩy anh qua một bên, mặt đỏ bừng.

Xấu hổ quá, xấu hổ quá đi mất, cô xin thề, cái ôm vừa nãy chỉ là phản xạ có điều kiện thôi, cô không hề có ý đó, có lẽ tên khốn Lý Tung Dương này hiểu sai ý mất rồi.

Lý Tung Dương bị cô đẩy ngã ra đất, dùng mắt thường cũng có thể thấy mặt cô đang đỏ lên, anh ngồi dậy, đôi môi mỏng vẫn còn vương vệt nước làm người ta đỏ mặt, "Xin lỗi, anh cứ tưởng..."
"Anh tưởng cái gì?" Lâm Nhiên Di đỏ mặt ngắt lời.

Lý Tung Dương ngậm miệng ngay lập tức.

"Lý Tung Dương, chuyện của chúng ta không phải là trò đùa đâu!"
Lâm Nhiên Di hờ hững nói.

"Anh không đồng ý!"
Lý Tung Dương bật dậy, hoang mang muốn ôm cô một lần nữa, Lâm Nhiên Di lại đứng dậy đi đến cạnh bàn ăn, thu dọn bát đĩa.

Cô lười phải vạch rõ ranh giới với anh, ngoại trừ có hứng thú với việc đào móc thông tin và thách thức số mệnh ra thì anh gần như chưa từng thật lòng quan tâm tới bất kỳ vấn đề gì.

Hiểu rõ vấn đề này, khi đó cô đã tốn quá nhiều công sức rồi, giờ không còn hơi sức đâu mà dây dưa không rõ với anh nữa.

Còn bây giờ cô chẳng qua chỉ giúp anh thoát khỏi một kiếp nạn mà chính anh cũng không biết, sau đó đường ai nấy đi, không ai quấy rầy ai thôi.

Lý Tung Dương đi đến bàn ăn, thái độ ngoan ngoãn nhận tội, hận không thể mọc ra thêm hai cái tay nữa để giúp Lâm Nhiên Di dọn dẹp bàn ăn, Lâm Nhiên Di dọn mâm, anh cướp mâm, Lâm Nhiên Di thu đũa, anh chạy ra dọn đũa, chẳng khác gì mấy chú chó nhỏ thích bám đuôi chủ nhân, kết quả là càng giúp càng vội, cuối cùng còn làm vỡ hai cái đĩa.

Lý Tung Dương hấp tấp chạy đi lấy chổi quét mấy mảnh sứ vương vãi trên mặt đất, vừa quét vừa chột dạ quan sát sắc mặt của Lâm Nhiên Di, thái độ hết sức phục tùng, bắt gặp ánh mắt một lời khó nói hết của cô, đôi mắt hồ ly vội vàng cong lên, cười một cái, chỉ thiếu nước chưa vẫy đuôi.


Lâm Nhiên Di âm thầm thở dài, nhắm mắt làm ngơ bưng một chồng đĩa vào bếp.

Hai người lộn xộn thu dọn phòng bếp xong thì đã hơn mười giờ tối, Lâm Nhiên Di ngồi trên ghế sô pha lướt điện thoại, Lý Tung Dương lúng túng đứng trước cửa, rõ ràng là không muốn đi nhưng lại không dám không đi.

Nghĩ một lúc, Lý Tung Dương đành phải tiến đến nói với Lâm Nhiên Di đang cắm đầu vào điện thoại: "Ừm...!Em nghỉ ngơi sớm đi, anh về trước nhé!"
Lâm Nhiên Di đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt rối rắm.

Lý Tung Dương không hiểu ý cô.

Cảm giác chua xót trào lên, anh bước về phía cửa, không nhịn được quay đầu lại nhìn cô.

"Chuyện chia tay, anh không đồng ý!"
Anh nhẹ nhàng nói xong, duỗi tay mở cửa.

Giọng nói còn rối rắm hơn ánh mắt vừa nãy từ sau lưng truyền đến: "Đêm nay, hay là đừng đi...."
Lý Tung Dương nghe vậy, trái tim đập lỡ nửa nhịp, trong đầu toàn là tiếng ầm ầm vù vù, đứng ngây tại chỗ một lúc lâu anh mới phản ứng được hình như cô vừa nói gì đó, trong nháy mắt huyết mạch dâng trào, trái tim vừa rồi còn trong trạng thái nơm nớp lo sợ giờ mạnh mẽ bơm máu lên đại não, tràn về các cơ quan khác nữa.

Anh mím môi, đôi chân dài bước ba bước thành hai bước, chạy như bay về phía Lâm Nhiên Di.

Đối với việc có một mỹ nam chạy về phía mình, cô vô cùng quyết đoán đứng dậy né tránh, chạy vào phòng bếp tay chân luống cuống đun ấm nước trà, cầm một quả táo vừa gọt vừa rút ra kinh nghiệm xương máu, không biết đêm nay phải trải qua thế nào đây.

Lý Tung Dương bò dậy khỏi ghế sô pha, đưa tay xoa xoa thái dương, việc tốt khó gặp, việc tốt khó gặp.

Bình tĩnh, bình tĩnh....!
Cô chủ động giữ anh ở lại qua đêm chứ...!
Cái tiến độ này phải nói là kỳ tích.


Tiền đồ sáng sủa, đường đi lại khúc khuỷu gập ghềnh, cho dù cô có bố trí 9981 chướng ngại vật trên đường, giày vò anh mất nửa cái mạng chó này thì cũng đáng lắm.

Khổ nhục kế với mỹ nam kế, nói thế nào cũng thấy vô cùng hiệu quả...!
Lý Tung Dương tỏ ra nửa đáng thương, nửa cợt nhả, suy nghĩ nhanh như chớp theo Lâm Nhiên Di đi vào phòng bếp, dựa vào thành bếp xem cô gọt táo, nhìn một hồi liền âm thầm lùi ra sau Lâm Nhiên Di, vươn đôi tay thon dài từ phía sau ôm trọn cô vào lòng, cúi người, khẽ gác cằm lên đôi vai mảnh khảnh của cô.

"Làm thế nào em mới hết giận đây..."
Anh hà hơi bên tai cô nhẹ nhàng nói.

Tai Lâm Nhiên Di đỏ lên, lưng đột nhiên căng chặt, nhưng hai chân không hiểu sao lại mềm nhũn.

"Anh sai rồi, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa, vừa rồi tổng biên Đỗ có gọi cho anh, nói có cái chuyên mục đời sống còn thiếu MC nam, hỏi anh có muốn tham gia không, anh đã đồng ý rồi.

Sau này, dù có thế nào anh cũng không đi, dù em có đuổi anh cũng không đi..."
Hơi thở ấm áp của anh nhẹ nhàng trêu chọc bên tai cô, thanh âm càng ngày càng khàn, càng ngày càng trầm, chữ cuối cùng giống như chiếc lông vũ mềm mại, dịu dàng đậu lên vành tai cô, đôi môi mỏng từ vành tai chuyển hướng sang cần cổ mảnh khảnh, những nụ hôn ngọt ngào liên tiếp rơi xuống.

Đợi đến khi Lâm Nhiên Di phản ứng lại, Lý Tung Dương đã to gan lớn mật, gặm cắn đầu vai cô.

"Đồ vô lại..."
Lý Tung Dương vẫn không chịu thành thật, khàn khàn hỏi cô: "Vậy em giữ anh lại làm gì?"
Nhục nhã vô cùng, hết đường chối cãi.

Lâm Nhiên Di bực bội đến cùng cực, giơ chân đạp về phía sau, Lý Tung Dương ôm bụng lảo đảo lùi một bước, trán xuất hiện giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.

Anh xin thề với trời, đây chắc chắn không phải khổ nhục kế mà anh nghĩ, dáng vẻ chật vật này, sợ là sẽ dọa cô mất.

Lý Tung Dương cố chịu đau, duỗi thẳng lưng, thuận tay lấy quả táo trong tay Lâm Nhiên Di cắn rộp một cái, giả vờ như không có việc gì đi ra khỏi phòng bếp.

Lâm Nhiên Di sửng sốt một hồi mới chợt nhận ra phản ứng vừa rồi của Lý Tung Dương có gì đó không đúng lắm, cú đá vừa rồi cô không sử dụng lực nhiều, cô vội vàng đuổi theo, bắt gặp Lý Tung Dương nằm cuộn tròn trên sô pha như con tôm.

"Anh sao đấy."
Lâm Nhiên Di vội vàng ngồi xổm bên cạnh anh hỏi han.

Lý Tung Dương đau đến mức mặt mũi trắng bệch, thấy ánh mắt lo lắng của Lâm Nhiên Di thì vội ngồi thẳng dậy, đôi mắt hồ ly cong cong, miệng nở nụ cười: "Em muốn mưu sát chồng à?"

Lâm Nhiên Di đã quá quen thuộc với tính cách xấu xa của người này, lười nói nhăng nói cuội với anh, dứt khoát vén vạt áo sơ mi của Lý Tung Dương lên.

"Mất lịch sự quá nha!"
Lý Tung Dương vừa kêu vừa trốn, bộ dáng muốn ăn đòn đây mà.

Nhưng Lâm Nhiên Di tay mắt nhanh nhạy đã kịp nhìn thấy rõ vết sẹo dài ghê người trên bụng Lý Tung Dương, trông mà giật mình.

Đầu gối cô mềm nhũn, hai mắt tối sầm, bụp một cái quỳ rạp xuống đất.

"Rốt cuộc anh bị làm sao vậy, nó là sao?"
Giọng cô run run, giữ chặt lấy cánh tay Lý Tung Dương, chặt đến nỗi anh phải nhe răng trợn mắt.

"Ái phi, bình thân, hà tất phải hành đại lễ như vậy!"
Tên điên Lý Tung Dương này, đùa dai thành nghiện, Lâm Nhiên Di đã quá quen thuộc với vẻ mặt lưu manh ngàn năm không đổi của anh, cô ổn định tâm trí, đứng dậy, không nói lời nào đỡ anh nằm xuống ghế sô pha, sau đó ngồi xổm quan sát miệng vết thương của anh.

"Ánh mắt kiểu này, dễ khiến người khác hiểu lầm lắm..."
"Lùi xuống ba tấc nữa mới đúng..."
Tuy Lý Tung Dương thân thể tàn tật nhưng ý chí vô cùng kiên định, tiếp tục nói giỡn.

Lâm Nhiên Di xoa xoa thái dương, muốn hỏi trời xanh, rốt cuộc kiếp trước cô tạo nghiệp gì mà kiếp này lại gặp được một cực phẩm như vậy, chỉ là yêu đương một thời gian thôi mà cứ như đang độ kiếp vậy.

"Anh có nói thật với em không?"
Lâm Nhiên Di đỏ vành mắt, lạnh lùng hỏi anh.

Lý Tung Dương nhìn đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của cô, những lời cợt nhả đầy trong đầu dần biến mất.

Đột nhiên, trong một khoảnh khắc, anh cảm nhận được rõ sự bi thương trong ánh mắt của cô, như đang đi ngược dòng nước, hữu tâm vô lực, dù cố gắng giãy dụa thế nào cũng không thể với tới bờ bên kia.

Anh chợt thấy đau lòng, tại sao lại khiến cô khổ như thế.

"Vết thương nhỏ thôi, không phải đau lòng như vậy đâu!"
Anh hạ giọng, dịu dàng an ủi cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận