Anh, chính là như vậy.
Không mong giàu có, chỉ cần có tình yêu, hạnh phúc của anh.
Anh vốn không giống cô, cô vô cảm, nhưng anh cũng không vô tình.
Cuộc sống của anh, luôn chỉ có bóng tối.
Nhưng mỗi khi có cô, thế giới của anh, lại tràn ngập ánh sáng.Đó, có lẽ là tình yêu, cảm xúc mãnh liệt mà anh dành cho cô.Cô luôn không nhận ra, cũng không động lòng, cũng chẳng nói lên gì từ hành động để thể hiện cảm xúc của mình.Anh nói, chỉ cần cô ngoảnh đầu lại, cho dù chỉ là một cái, anh cũng sẽ hiểu, sẽ mãn nguyện rồi...Bởi vì...!ngắn gọn bốn chữ thôi,...Anh, vẫn sẽ đợi."Nó chợt như, là một câu nói vô vọng…“Về nhà thôi, tôi mệt rồi.”“Đi từ từ, cầu này đang sửa phía dưới.”“Tôi biết rồi, bớt phí lời chút.”“Em đói không? Về anh làm vài món.”“Không ăn.
Tôi không đói.”Nghĩ một đằng nói một nẻo, bụng cô nàng bỗng kêu.“Bụng em kêu cứu rồi kìa.
Sườn xào chua ngọt nhé? Hay canh gà hầm?“C..Cái gì cũng được.
Sườn xào đi…”Băng Băng gượng gạo.
Cô ngại ngùng mà chạy nhanh thẳng về nhà.______Dạ Phong Thần về cũng quả thật có khác trước.
Nấu ăn vừa nhanh, cũng ngon miệng, coi như vừa lòng dạ dày Lãnh Hàn Băng.
“Tấn công” qua đường dạ dày thật có hiệu quả.“Ngon không?”“Ngon.”“Thơm không?”“Thơm.”“Ngọt không?”“Ngọt.”“Ngọt bằng anh không?”“Tên khốn này! Anh có ăn hay không đây? Không ăn thì bớt nói nhảm đi, muốn bị đuổi ra khỏi nhà thật hả?! Học mấy câu sến súa đó ở đâu ra không biết.”Dạ Phong Thần cười, gắp thêm miếng thịt cho cô, tiện miệng hỏi thêm chuyện.“Dạo này… ở công ty có chuyện sao?”“Ừm, bị người ta vu oan giáng họa cho rằng tôi cài đặt máy theo dõi trong phần mềm, còn nói tôi dùng IP giả lừa khách hàng.
Tức chết đi mà.”Cô vừa ăn vừa nói bực mình ra mặt.
Còn gắp thêm miếng mướp đắng vào bát của anh.“Em gắp gì anh ăn cũng được thôi.
...Có phải liên quan tới một người tên là… Thẩm Nhược không?”“Hả? Anh làm sao biết?”“Thực ra khi anh hồi sáng ở bên ngoài có điều tra chút.
Nữ đồng nghiệp đó của em… có chút vấn đề.”“Vậy sao? Khoan, vấn đề gì? Cô ấy không phải thần kinh đi trêu ngươi tôi đấy chứ?”{Tác giả sẽ sớm ra chương mới, đợi nhé}.