Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh FULL


Tác giả: Khương Chi Ngư
Editor: Thịt sườn nướng
Văn Kiến Sinh qua đời sau đó không lâu.

Lúc biết được tin tức này, Thẩm Nguyên Gia đang chụp ảnh bìa cho một tạp chí, đây là ảnh bìa tạp chí tốt nhất mà cô được nhận từ trước tới nay.

Bối cảnh và trang phục đều vô cùng tinh xảo.

Là người Châu Á, ngũ quan của cô xem như khá tốt, lại có show thời trang phía trước trải đường nên mới có cái thông cáo này.

Lưu Lị rất vui mừng: "Người mẫu vươn ra quốc tế mới được coi là trụ cột."
Giới thời trang trong nước căn bản không chiếm nhiều địa bàn, chân chính vẫn là quốc tế, show thời trang chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng, nhiều người mẫu như vậy nếu muốn dẫn đầu vẫn phải dựa vào sự nỗ lực.

Sau khi kết thúc buổi chụp, cô nhìn thấy tin này trong mục tin tức.

Văn Tùng Diễn cũng gửi tin cho cô: "Ông qua đời rồi."
Là người thừa kế đời sau của Văn gia, tất nhiên cậu phải đảm đương càng nhiều trách nhiệm, nhất là trong thời kỳ cổ phiếu giảm xuống nhanh chóng, áp lực đè lên cậu cũng không hề nhỏ, tuy rằng trước mắt đã có bậc cha chú thay cậu gánh vác một ít.

Đối với hết thảy ngọn nguồn Thẩm Nguyên Gia, cậu vẫn mang thái độ yêu thích như trước, còn thường xuyên tặng đồ.

Trong lúc cô đang quay chụp còn thường xuyên đem đồ ăn thức uống đến cùng các loại vật dụng khác, để bụng hơn cả bảo mẫu.

Thẩm Nguyên Gia quơ quơ điện thoại, lẩm bẩm: "Nếu như vậy ngày Văn Tùng Tuệ thú nhận hẳn cũng không còn xa."
Quả nhiên, sau khi về nước lập tức có tin tốt.

Ngày hôm sau, cô được gọi đến cục cảnh sát.

Nhậm Lộ Lộ vừa thấy cô tới, vui vẻ múa may mấy món đồ trong tay, "Văn Tùng Tuệ xem như đã nhận tội."
Cô đã theo vụ án này một năm, cho tới bây giờ cũng xem như phá được án, người của gia tộc lớn thật đúng là nhiều việc.

Theo cô nghĩ, vốn dĩ Văn Tùng Tuệ đã có thể được chia một phần tài sản, một hai cứ phải tham, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, bây giờ tự mình chuốc lấy tù tội.

Mặc dù giết người không thành, nhưng chứng cứ và chứng nhân đều đầy đủ, tội của chị ta cũng sẽ không nhẹ hơn chút nào.

Ông cụ Văn vừa rời khỏi nhân thế, không ai ở Văn gia muốn chăm sóc một tiểu bối khiến cho cổ phiếu của công ty tụt dốc, chờ sau này tìm đại một tên công tử gả đi là được, còn có thể mang lại chút giá trị cho Văn gia.

Phỏng chừng Văn Tùng Tuệ cũng hiểu được điểm này mới không chống cự.

Chứng cứ vô cùng xác thực, lại chống đối cũng chỉ làm tăng thêm rắc rối mà thôi.

Tuy rằng hiện tại Thẩm Nguyên Gia không còn thân phận như trước kia, nhưng cũng ở chung với bọn họ lâu như vậy, lại vô cùng thoải mái, "Như vậy là tốt nhất, tôi cũng chờ không kịp rồi."
Nhậm Lộ Lộ vỗ vỗ vai cô, "Tất cả đã kết thúc."
Không cần phải lo lắng đề phòng, cũng không cần nảy sinh bất kỳ nghi vấn nào nữa.

Khóe môi Thẩm Nguyên Gia hơi cong lên, "Đúng vậy."
Hai người đang nói chuyện, Giang Bạn từ phía sau đi tới, rút hồ sơ trong tay Nhậm Lộ Lộ ra, "Làm việc."
Nhậm Lộ Lộ vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình.

Vừa ngẩng đầu nhìn, tên đội trưởng vừa kêu cô làm việc lại đang nói chuyện phiếm với người ta khí thế ngất trời kìa trời ạ.

Giang Bạn gõ gõ hồ sơ, hạ thấp giọng: "Bởi vì chuyện của Văn gia, bây giờ trên mạng lại có những lời không hay về em."
"Hả?" Thẩm Nguyên Gia có hơi giật mình, khóe miệng khẽ mở.

Giang Bạn chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của cô, ngắm thêm một lát rồi dời tầm mắt.

Văn gia không phải người thường, chuyện lớn như vậy tất nhiên sẽ bị người chú ý đăng lên mạng, người không có bối cảnh bị liên lụy dính vào đương nhiên là bên yếu thế hơn.

Thẩm Nguyên Gia lập tức nghĩ tới.

Cô cúi đầu lấy ra điện thoại ra, lướt qua Weibo và vài trình duyệt, quả nhiên dù là tiêu đề hay tin tức gì cũng đứng đầu.

"Gả vào hào môn không được thì vu oan!"
"Vì tài sản hãm hại chị gái."
"......"
Gần như trong một đêm những tin tức như vậy liền xuất hiện, cho dù là Hoa Nghệ cũng không biết được nội tình, giật mình một chút.

Giang cư mận ai cũng thích xem những chuyện thâm cung bí sử ở hào môn.

Mặc dù đã kịp thời xử lý nhưng luôn có cá lọt lưới, một truyền mười mười truyền trăm, rất nhanh đã lọt ra bên ngoài.

Thân phận của Thẩm Nguyên Gia cứ như vậy mà bị phơi bày ra ánh sáng.

"Đây là tiểu thuyết sao? Còn có chuyện như vậy? Nữ chính khổ vì tình đều như thế này sao, sau khi nhận tổ quy tông lại bắt đầu cuộc sống vả mặt hằng ngày."
"Quả nhiên là gia tộc nhan sắc, chẳng trách Thẩm Nguyên Gia lại đẹp như vậy."
"Tiền nhiều việc nhiều, chia cho mị một chút bảo đảm sẽ không nhiều chuyện như vậy."
......!
Một số người trước đó không ưa thích nữ mình tinh đều thầm giật mình.

Làm thế nào mà một cô người mẫu nhỏ đột nhiên biến thành thiên kim nhà giàu, phim truyền hình chắc cũng không dám diễn như vậy đâu nhỉ?
Xem xong, Hoa Nghệ còn gọi cho cô mấy cuộc điện thoại, do cô đang ngủ để chế độ im lặng nên không để ý.

Tổ quan hệ công chúng của Hoa Nghệ xử lý thật sự kịp thời, lời ít ý nhiều lên tiếng thanh minh, thân phận nghệ sĩ bọn họ đã hỏi qua, nhưng vì trước đó có liên quan đến an toàn cá nhân, hiện tại nghi phạm đã thừa nhận.

Chuyện này vừa tung ra, cổ phiếu Văn gia lại giảm xuống một chút.

Giang Bạn nói: "Đã xử lý, rất nhanh sẽ được giải quyết."
Thẩm Nguyên Gia chỉ gật đầu, cũng không lo lắng chuyện như vậy, dù sao chuyện này cũng không có gì quá phiền phức, chỉ là bôi đen mà thôi, cô cũng từng bị không ít.

So với các minh tinh khác, bôi đen cô cũng chỉ như mấy chuyện vặt cỏn con.

"Vậy phiền anh." Cô quay đầu, "Nếu không còn việc gì vậy tôi đi trước đây."
Giang Bạn gật đầu.

Nào ngờ, Thẩm Nguyên Gia vừa về tới chung cư, Giang Bạn bên kia đã điện thoại tới: "Người kia đã bị bắt."
"Bôi đen?"
"Ừm."
"Tôi tới ngay."
Hiện tại đã là giờ tan tầm, người trong đội cơ bản đều đã về hết, lúc Thẩm Nguyên Gia đi vào bên trong không còn ai.

Giang Bạn xuất hiện ở cuối hành lang, "Bên này."
Cô đi theo sau, hỏi: "Sao tìm ra nhanh thế? Không có bắt nhầm người chứ?"
"Trong nhà có người chuyên về khoản này." Giang Bạn dừng một chút giải thích cho cô.

Thẩm Nguyên Gia bỗng dưng nhớ tới hình ảnh trước kia nhìn thấy, người cùng Giang Bạn trò chuyện với nhau trông rất vui vẻ thường xuyên xuất hiện trên tin tức, có thể tra được chuyện nhỏ như này thật sự rất dễ dàng.

Hơn nữa tướng mạo của anh ta cũng ổn áp vô cùng.

Cô mở miệng nói: "Cảm ơn."
Giang Bạn nhìn cô một cái, trầm giọng nói: "Em không cần cảm ơn."
Sau khi vào phòng, bên trong là một chàng trai nhìn qua trông chỉ như mới mười mấy tuổi, cả người mặc hàng hiệu, có thể thấy gia cảnh không tồi.

Chẳng lẽ do cậu ta làm?
Thẩm Nguyên Gia có chút nghi ngờ, ánh mắt nhìn về phía Giang Bạn.

Giang Bạn chạm phải ánh mắt của cô, kể lại những gì đã xảy ra.

Thì ra người này là em họ phía bên ngoại của Văn Tùng Tuệ, trước kia được chị ta cứu một lần, cho nên sùng bái chị ta vô cùng mù quáng.

Vốn dĩ đang ở độ tuổi thanh thiếu niên lại biết được chuyện như vậy, lập tức bị kích động mới làm ra chuyện không hay ho như kia.

Thẩm Nguyên Gia ngồi đối diện cậu ta, "Cậu cảm thấy chị họ của cậu là người tốt ư?"
Cậu chàng lời lẽ chính đáng nói: "Đương nhiên tốt!"
Thẩm Nguyên Gia không nhanh không chậm nói: "Cũng chính là người chị họ tốt của cậu thuê người giết tôi, chính chị ta cũng đã thừa nhận, tôi là người bị hại, cậu cảm thấy làm như vậy với tôi là đúng sao?"
Cậu nhóc bị cô nói như vậy có hơi điên tiết, nhưng nghĩ đến những gì mình nghe được trước khi bị bắt, chị họ thật sự đã làm ra chuyện này, cậu lại lúng túng.

Cậu sợ hãi mà nhìn thoáng qua, "Rất xin lỗi."
Thấy cậu thành khẩn nhận lỗi, Thẩm Nguyên Gia cũng không muốn truy cứu quá nhiều, huống hồ vốn dĩ đây chỉ là hành động theo cảm tính, biết sai là được.

Giang Bạn lạnh mặt nói: "Lần sau lại có chuyện như vậy, sẽ không chỉ cảnh cáo bình thường thôi đâu."
Vốn dĩ anh đã xụ mặt, bộ dáng lại càng có vẻ là người không hợp ở chung.

Người đối diện chẳng qua chỉ là một cậu bé tính tình nóng nảy, vốn dĩ trước đó còn kiêu ngạo bất tuân, kết quả bị người Văn gia cảnh cáo, bây giờ lại bị anh dọa sợ cái gì cũng không dám hó hé, ngoan ngoãn ngồi đó gật đầu.

Thẩm Nguyên Gia đối với người ra mặt vì Văn Tùng Tuệ không có cảm tình gì mấy, sau khi Giang Bạn cảnh cáo thì không hỏi gì nữa.

Người của Văn Tùng Diễn đang ở bên ngoài.

Cậu ta vừa ra khỏi cửa đã bị đưa thẳng lên xe, làm ra chuyện như vậy, có lẽ sẽ bị cấm túc một khoảng thời gian.

Đã như vậy, Thẩm Nguyên Gia cũng nên rời khỏi.

Trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, Giang Bạn mở cửa, hai người ra khỏi phòng, xung quanh một mảnh yên tĩnh.

"Giang Bạn." Thẩm Nguyên Gia gọi.

Người phía trước dừng lại, hơi nghiêng người, một nửa ở ngoài cửa một nửa ở bên trong cửa, hoàng hôn bên ngoài chiếu lên người anh, ngăn ra một khoảng không gian sáng tối rõ ràng.

Giang Bạn nghi ngờ nhìn cô.

Thẩm Nguyên Gia hắng giọng hỏi: "Cảnh sát Giang, nếu như không phải tự mình đa tình mà nói, em phát hiện hình như anh rất để ý đến em."
Một câu nói không đầu không đuôi, ánh mắt Giang Bạn thậm chí có hơi nhăn lại, không biết cô có ý gì.

Thẩm Nguyên Gia tiến lên một bước: "Vì sao vậy? Chẳng lẽ là vì năng lực của em?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui