Có một khoảng dừng hơi kỳ cục trước khi cô nói. “Trước chuyện này,” cô lẩm bẩm. “Trước bây giờ, trước tất cả mọi chuyện.”
“Tôi có cần phải hiểu câu đó không?”
Câu trả lời của cô chỉ là một cái lườm.
“Được thôi,” anh nói, “tôi nghĩ tôi nên sẵn sàng cho chuyến viếng thăm của mẹ cô. Chuyện đó không phải là vấn đề lớn lắm.”
Francesca nhìn anh nghi ngờ. “Nhưng trông anh thật kinh khủng.”
“Tôi biết có một lý do tại sao tôi lại yêu quý cô đến thế,” anh nói vẻ lạnh nhạt. “Người ta không cần phải lo sẽ bị ảo tưởng về bản thân khi có cô ở gần.”
“Michael, nghiêm túc đi.”
“Thật buồn, tôi đang nghiêm túc.”
Cô cau mặt với anh.
“Tôi có thể đứng dậy bây giờ,” anh bảo cô, “và để lộ cho cô thấy những phần trên cơ thể tôi mà tôi nghĩ cô sẽ không muốn xem, hoặc là cô có thể đi ra và đợi sự xuất hiện hoành tráng của tôi ở tầng dưới.”
Cô chuồn.
Điều đó làm anh khó hiểu. Francesca mà anh biết không chuồn khỏi bất cứ cái gì.
Hoặc là, nếu phải nói, cô sẽ không rời đi mà không cố gắng nói một câu cuối.
Nhưng trên hết, anh không thể tin là cô để cho anh tự do gọi mình là hoành tráng.
Francesca không bao giờ phải chịu đựng cuộc viếng thăm của mẹ. Chưa đầy hai mươi phút sau khi cô rời phòng ngủ của Michael, một lời nhắn từ Violet chuyển đến thông báo rằng anh trai Colin của cô—người vừa đi du lịch tại vùng Địa Trung Hải hàng tháng trời—mới trở về London, và Violet phải hoãn chuyến thăm lại. Rồi, tối đó, như Francesca đã dự đoán ny khi Michael vừa bắt đầu lên cơn, Janet và Helen tới London, giải quyết mối lo của Violet về Francesca và Michael và việc họ thiếu người giám sát.
Các bà mẹ—như Francesca và Michael đã quen gọi từ lâu—rất mừng trước sự xuất hiện bất ngờ của Michael, mặc dù chỉ một cái nhìn vào thân hình ốm yếu của Michael đã biến họ thành những bà mẹ lo lắng cuống cuồng, đến mức Michael phải kéo Francesca sang một bên và van xin cô đừng để anh lại một mình với bất cứ ai trong hai bà. Thực tế, thời gian hai bà tới thật là trùng hợp may mắn, vì Michael đã có một ngày khá khỏe trong sự có mặt của họ trước khi bị quật ngã bởi một cơn sốt hầm hập khác. Francesca đã kéo họ sang bên, trước lần lên cơn dự kiến tiếp theo và giải thích về tính chất của căn bệnh, để khi họ chứng kiến cơn sốt rét với sự huy hoàng khủng khiếp của nó, họ đã được chuẩn bị.
Và không giống như Francesca, họ dễ thuyết phục hơn—không, đúng hơn là rất sẵn sàng—giữ bí mật về căn bệnh của anh. Thật khó tưởng tượng rằng một bá tước giàu có và mạnh khỏe lại có thể không phải là một con cá to đối với những quý cô chưa chồng ở London, nhưng sốt rét sẽ không phải một lợi thế khi người ta tìm một cô vợ.
Và nếu có một điều Janet và Helen quyết tâm được thấy trước khi năm nay kết thúc, thì đó là được nhìn Michael đứng trước một nhà thờ, chiếc nhẫn của anh nằm chắc chắn trên tay một nữ bá tước mới.
Francesca thực sự nhẹ nhõm khi được ngồi xuống và nghe các bà mẹ thuyết giảng cho anh về việc lấy vợ. Ít nhất điều đó cũng hút sự chú ý của họ khỏi cô. Cô không biết họ sẽ phản ứng thế nào với kế hoạch cưới xin của riêng cô—cô tưởng tượng họ sẽ vui mừng cho cô—nhưng điều cuối cùng cô muốn là có thêm hai bà mẹ mai mối cố gắng ghép đôi cô với tất cả các anh chàng độc thân tội nghiệp.
Chúa ơi, cô đã phải chịu đủ rồi, với mẹ của chính cô, người chắc chắn sẽ không thể cưỡng lại sự hấp dẫn khi được xen vào khi Francesca đã nói rõ ý muốn tìm một người chồng trong năm nay.
Và thế là Francesca dọn về lại Ngôi nhà Kilmartin, và cả gia đình Stirling cuộn tròn lại thành một cái kén nhỏ, Michael từ chối tất cả những lời mời, với lời hứa hẹn rằng anh sẽ tham gia trở lại một khi đã ổn định sau chuyến đi dài. Ba quý bà thỉnh thoảng cũng ra ngoài giao lưu trong giới, và mặc dù Francesca đã đoán trước được những câu hỏi về ngài bá tước mới, ny cả cô cũng chưa được chuẩn bị, trước số lượng và sự thường xuyên của chúng.
Tất cả mọi người, dường như vậy, đều phát điên vì Tay chơi vui vẻ, đặc biệt khi bây giờ anh còn nhuốm vẻ huyền bí.
Ồ, và được thừa kế danh hiệu bá tước. Không được quên cái đó. Hay là hàng trăm ngàn bảng đi kèm với nó.
Francesca lắc đầu khi nghĩ về chuyện ấy. Thực sự ny cả Bà Radcliffe (Ann Radcliffe –mời các bạn tra wiki :D) cũng không thể tạo ra được một người hùng hoàn hảo hơn. Nơi đây sẽ như một nhà thương điên sau khi anh hồi phục.
Và rồi, bỗng nhiên, anh lành bệnh.
Được rồi, Francesca nghĩ chắc nó cũng không phải là bỗng nhiên; những cơn sốt đã đều đặn giảm cường độ và thời gian. Nhưng thực sự có vẻ như một hôm trông anh đang xanh xao nhợt nhạt, và ngày tiếp theo anh đã lại là người khỏe mạnh và vui vẻ, lăng xăng trong nhà, háo hức được trốn ra ngoài nắng.
“Quinine,” Michael nói với một cái nhún vai lười biếng khi cô nói về sự thay đổi vẻ ngoài của anh tại bữa sáng. “tôi sẽ uống cái thứ đó sáu lần một ngày nếu như nó không có vị tởm đến thế.”
“Làm ơn chú ý ngôn từ, Michael,” mẹ anh nói khẽ, xiên một chiếc xúc xích bằng cái nĩa.
“Mẹ đã nếm thử quinine chưa, Mẹ?” anh hỏi.
“Tất nhiên là chưa.”
“Mẹ nếm thử đi,” anh gợi ý, “và lúc đó chúng ta sẽ thử xem ngôn từ của mẹ như thế nào.”
Francesca cười khúc khích dưới tấm khăn ăn.
“Bác đã nếm rồi,” Janet thông báo.
Tất cả các con mắt đều hướng về bà. “Mẹ đã?” Francesca hỏi. Ny cả cô cũng chưa liều đến thế. Cái mùi không thôi cũng đủ để cô luôn phải đảm bảm chiếc lọ được vặn chặt kín.
“Tất nhiên,” Janet trả lời. “Mẹ tò mò.” Bà quay sang Helen. “Nó tởm thật.”
“Tệ hơn cái món thuốc tự chế Đầu bếp làm cho chúng ta năm ngoái để chữa, ờ...” Helen nhìn Janet rõ ràng với ý nói bà biết ý tôi là gì.
“Tệ hơn nhiều,” Janet khẳng định.
“Mẹ có pha nó ra với nước không?” Francesca hỏi. Thứ bột lẽ ra phải được hòa với nước tinh khiết, nhưng cô đoán Janet có thể chỉ đơn giản cho một chút lên đầu lưỡi.
“Tất nhiên. Không nên như vậy sao? làm thế
“Một số người thích hòa nó với rượu gin,” Michael nói.
Helen rùng mình.
“Nó cũng chẳng thể tệ hơn là uống không,” Janet nói.
“Dù có thế,” Helen nói, “nếu người ta định hòa nó với rượu, người ta ít ra cũng có thể chọn một loại whiskey kha khá.”
“Và làm phí chỗ whiskey?” Michael hỏi, cho vào miệng vài thìa trứng đầy.
“Nó không thể tệ đến thế,” Helen nói.
“Nó có,” Michael và Janet đồng thanh.
“Thật đấy,” Janet thêm. “Tôi không thể tưởng đến việc làm hỏng thứ rượu whiskey ngon lành theo cách đó. Gin sẽ là một thứ vừa đẹp.”
“Mẹ đã bao giờ nếm rượu gin chưa?” Francesca hỏi. Dù sao, nó cũng không được xem là một thứ rượu thích hợp cho tầng lớp trên, đặc biệt là cho phụ nữ.
“Một hay hai lần,” Janet thú nhận.
“Và con thì ở đây, tưởng là mình đã biết tất cả mọi điều về mẹ,” Francesca lẩm bẩm.
“Mẹ có bí mật của mẹ,” Janet nói tỉnh bơ.
“Thật là một câu chuyện kỳ cục cho bàn ăn sáng,” Helen nói.
“Cũng đúng,” Janet đồng ý. Bà quay sang cậu cháu. “Michael, bác rất mừng thấy cháu dậy, trông ổn và khỏe mạnh như vậy.”
Anh nghiêng đầu, cảm ơn vì lời khen.
Bà chấm khóe miệng một cách duyên dáng với chiếc khăn ăn. “Nhưng giờ cháu phải lãnh trách nhiệm của một bác tước nữa.”
Anh rên lên.
“Đừng có dỗi như thế,” Janet nói. “Chẳng ai định treo ngón tay cháu lên đâu. Tất cả những gì bác định nói là cháu phải đến hiệu may và đảm bảo kiếm được quần áo buổi tối tử tế.”
“Bác có chắc cháu không thể hiến ngón tay mình thay vào đó?”
“Chúng là những ngón tay đáng yêu,” Janet trả lời, “nhưng bác tin chúng có ích cho nhân loại hơn khi được dính vào bàn tay cháu.”
Michael nhìn vào mắt bà với cái nhìn chăm chăm. “Để xem. Cháu có trong lịch làm việc—lần đầu tiên sau khi rời khỏi giường bệnh, cháu phải nói thêm— một cuộc hẹn với ngài thủ tướng về việc cháu tiếp quản vị trí trong nghị viện, một cuộc gặp với luật sư của gia đình để cháu có thể xem xét tình trạng các cổ phần tài chính của chúng ta, và một cuộc nói chuyện với người quản lý bất động sản chính của gia đình, người mà cháu được biết sẽ xuống London với mục đích chính là thảo luận về tình hình tất cả bảy khu đất của ta. Vào lúc nào, cháu muốn hỏi, cháu có thể nhét thêm một anh thợ may vào nữa?”
Ba quý bà đều không nói nên lời.
“Có thể cháu nên báo với ngài thủ tường là cháu sẽ dời ông ấy lại đến Thứ năm?” anh hỏi thật từ tốn.
“Anh có những cuộc hẹn này từ khi nào?” Francesca hỏi, hơi xấu hổ vì cô quá ngạc nhiên trước sự chăm chỉ của anh.
“Cô nghĩ tôi đã bỏ cả tuần chỉ nhìn chăm chăm lên trần nhà thôi sao?”
“Ừm, không,” cô trả lời, mặc dù sự thật cô cũng không biết cô nghĩ anh đã làm gì. Đọc sách, cô nghĩ vậy. Đó là việc cô có thể đã làm.
Khi không ai nói gì thêm, Michael đẩy chiếc ghế của mình lùi lại. “Nếu các quý bà cho phép tôi,” anh nói, đặt khăn ăn xuống, “Tôi tin là chúng ta đã đồng ý rằng tôi có một ngày bận rộn phía trước.”
Nhưng anh còn chưa kịp đứng dậy khỏi ghế khi Janet khẽ nói, “Michael? Người thợ may.”
Anh đờ người.
Janet mỉm cười với anh thật ngọt ngào. “Ngày mai cũng hoàn toàn chấp nhận được.”
Francesca nghĩ cô đã nghe thấy răng anh nghiến vào nhau.
Janet chỉ nghiêng đầu khẽ sang một bên. “Cháu thực sự cần quần áo buổi tối. Chắc chắn cháu không dám mơ đến chuyện bỏ lỡ buổi dạ hội sinh nhật Quý bà Bridgerton chứ?”
Francesca nhanh chóng xiên một miếng trứng cho vào miệng để anh không nhận ra cô đang cười. Janet thật tinh quái khủng khiếp. Buổi tiệc sinh nhật mẹ cô là sự kiện duy nhất Michael sẽ vui lòng cảm thấy có nghĩa vụ phải tham dự. Bất cứ chỗ nào khác anh cũng sẽ nhún vai bỏ qua không thèm để tâm.
Nhưng Violet?
Francesca không nghĩ vậy.
“Là lúc nào?” anh thở dài.
“Mười một tháng tư,” Francesca trả lời ngọt ngào. “Tất cả mọi người sẽ có mặt.”
“Tất cả?” anh nhắc lại.
“Cả gia đình Bridgerton.”
Anh tươi lên trông thấy.
“Và tất cả mọi người khác,” cô nhún vai thêm vào.
Anh nhìn cô thật lâu. “Định nghĩa từ tất cả mọi người đi.”
Mắt cô nhìn lại mắt anh. “Tất cả mọi người.”
Anh ngồi phịch xuống ghế. “Tôi sẽ không có cớ gì để khước từ sao?”
“Tất nhiên là con có,” Helen nói. “Con đã có, đúng hơn là thế. Tuần trước. Chúng ta gọi nó là sốt rét.”
“Và con thì ngồi đây mong được khỏe lại,” anh lẩm bẩm.
“Đừng sợ,” Janet nói. “Cháu sẽ có một thời gian tuyệt vời, bác chắc chắn.”
“Và có thể gặp một quý cô đáng yêu,” Helen thêm vào thật có ích làm sao.
“À, phải,” Michael lẩm bẩm, “đừng quên mục đích thực sự của cuộc đời tôi.”
“Đó không phải là một mục tiêu tệ,” Francesca nói, không thể cưỡng lại cơ hội nhỏ được trêu anh.
“Ồ, thật sao?” anh hỏi, quay đầu lại để nhìn cô. Đôi mắt anh gặp mắt cô với sự chính xác đáng sợ, để lại cho Francesca một cảm giác không dễ chịu, rằng có thể cô không nên chọc tức anh.
“Ờ, thật vậy,” cô nói, bởi vì cô không thể thoái lui nữa rồi.
“Thế còn mục đích của cô là gì?” anh hỏi thật duyên dáng.
Từ bên khóe mắt, Francesca có thể thấy Janet và Helen nhìn họ nói chuyện với sự tò mò rõ rệt không che dấu.
“Ồ, cái này cái nọ,” Francesca nói với một cái phẩy tay vô tư. “Hiện tại, là chỉ kết thúc bữa sáng của tôi. Nó thật ngon, anh đồng ý không?”
“Trứng chưng với gia vị là các bà mẹ nhiều chuyện?”
“Đừng có quên cả chị họ anh nữa,” cô nói, tự đá mình dưới gầm bàn ny khi câu đó buột ra khỏi miệng. Tất cả mọi thứ trong cách cư xử của anh như gào lên là đứng có chọc tức anh, nhưng cô không thể dừng được.
Có ít việc trên đời này mà cô thích hơn việc chọc tức Michael Stirling, và những lúc như thế này thật quá ngon lành để có thể cưỡng lại.
“Và cô sẽ tham dự mùa lễ hội này thế nào?” Michael hỏi, hơi nghiêng đầu với một vẻ mặt ra vẻ kiên nhẫn phát kinh.
“Tôi nghĩ tôi sẽ bắt đầu bằng cách dự tiệc sinh nhật mẹ tôi.”
“Và cô sẽ làm gì ở đó?”
“Gửi lời chúc mừng.”
“Chỉ thế thôi?”
“Ừm, tôi sẽ không hỏi tuổi của bà, nếu đó là điều anh đang hỏi,” Francesca trả lời.
“Ồ, không,” Janet nói, theo sau là câu nói cũng chẳng kém nhiệt tình của Helen, “Đừng có làm thế.”
Cả ba quý bà đều quay sang Michael với cùng một vẻ mặt chờ đợi. Dù sao cũng đã đến lượt anh nói.
“Con đi đây,” anh nói, chiếc ghế của anh rít trên sàn nhà khi anh đứng dậy.
Francesca mở miệng để nói thêm câu gì đó chọc tức, bởi vì ý định đầu tiên của cô là muốn trêu chọc anh mỗi khi anh ở trong tâm trạng như vậy, nhưng cô chẳng biết nói gì cả.
Michael đã thay đổi.
Chẳng phải là anh từng vô trách nhiệm. Chỉ bởi vì anh đã chẳng phải gánh trách nhiệm gì hết. Và cô thực sự chưa từng nghĩ đến việc anh có thể gánh vác tốt đến mức nào khi anh trở lại Anh.
“Michael,” cô nói, giọng nói nhẹ nhàng của cô ny lập tức làm anh chú ý, “chúc may mắn với Ngài Liverpool.”
Đôi mắt anh gặp mắt cô, và có cái gì như sáng lên trong đó. Một dấu hiệu của sự cảm kích, có thể là biết ơn.
Hoặc có thể nó chẳng phải cái gì cụ thể đến vậy. Có thể đó chỉ là một khoảnh khắc không lời của sự thấu hiểu.
Giống như thứ cô từng có với John.
Francesca nuốt vào, thấy không thoải mái với nhận thức bất ngờ đó. Cô với lấy tách trà của mình bằng một động tác thật chậm rãi và khéo léo, như thể khả năng điều khiển cơ thể của cô sẽ có tác động tới cả tâm trí.
Chuyện gì vừa xảy ra thế?
Anh ấy chỉ là Michael thôi, phải không?
Chỉ là bạn cô, là người bạn tâm sự lâu năm của cô.
Vậy chưa phải là tất cả sao?
Không phải sao?