When he was wicked

Chương 12
…hơi ngớ ngẩn khi viết cho anh, nhưng tôi nghĩ sau bấy nhiêu tháng ở Phương Đông, cái nhìn của tôi về cái chết và kiếp sau đã trở thành một thứ gì đó hoàn toàn có thể khiến Mục sư MacLeish hét toáng lên hoảng hốt. Do quá xa nước Anh, gần như tôi có thể giả bộ như anh vẫn sống và có thể nhận được lá thư này, giống như những bức thư tôi đã gửi từ Pháp. Nhưng rồi ai đó gọi tôi, và tôi lại nhớ ra rằng tôi là Kilmartin và anh đã ở một chỗ không thể liên lạc được thông qua Bưu cục hoàng gia.
—của Bá tước Kilmartin gửi người anh họ đã mất, ngài bá tước trước, một năm hai tháng sau khi anh đi Ấn Độ, được viết hoàn chỉnh rồi đốt từ từ bằng ngọn nến
Không phải là anh thích làm một thằng khốn, Michael nhớ lại khi anh đảo đảo ly brandy tại câu lạc bộ, nhưng dường như gần đây, ít nhất là khi ở gần Francesca, anh không thể tránh không xử xự giống một gã như vậy. Cô đã có mặt tại buổi tiệc sinh nhật của mẹ cô, rất vui mừng cho anh, mừng đến mức anh đã buột miệng từ yêu trước mặt cô, và rồi anh phát khùng.
Bởi vì anh biết đầu óc cô hoạt động như thế nào, và anh biết cô đã suy tính như điên cho tương lai, cố chọn cho anh người phụ nữ hoàn hảo, và sự thực thì...
Ừm, sự thực quá đáng thương để có thể nói ra.
Nhưng anh đã xin lỗi rồi, và mặc dù anh có thể thề lên thề xuống rằng anh sẽ không cư xử như một thằng ngốc nữa, anh rất có thể sẽ nhận ra mình lại đang xin lỗi vào lúc nào đó trong tương lai, và cô sẽ hầu như chỉ phẩy tay coi đó là một phần kỳ quặc trong tính cách của anh, chẳng cần quan tâm rằng anh từng là hình mẫu của sự hóm hỉnh và vô tư khi John còn sống.
Anh nốc cạn ly brandy. Kệ xác.
Ừm, anh sẽ qua được cái giai đoạn ngớ ngẩn này sớm thôi. Cô sẽ tìm được ai đó, lấy gã, và dọn ra khỏi nhà. Họ sẽ là bạn, tất nhiên—Francesca không phải là loại có thể cho phép anh làm khác—nhưng anh sẽ không nhìn thấy cô mỗi ngày bên bàn ăn sáng. Anh sẽ thậm chí không thấy cô thường xuyên như trước khi John mất nữa. Chồng mới của cô sẽ không cho phép cô dành quá nhiều thời gian ở bên anh, dù có là anh em họ hay không.
“Stirling!” anh nghe ai đó gọi, sau đó là cái ho khẽ thường thấy, “Kilmartin, ý tôi là vậy. Xin lỗi.”
Michael nhìn lên và thấy Ngài Geoffrey Fowler, một người quen của anh từ thời học ở Cambridge. “Không có gì,” anh nói, đưa tay về chiếc ghế đối diện.
“Rất tuyệt được gặp anh,” Ngài Geoffrey nói, ngồi xuống. “Tôi tin chuyến trở về của anh không có trở ngại gì.”
Hai người trao đổi những câu xã giao thông thường nhất cho đến khi Ngài Geoffrey đi vào vấn đề. “Tôi hiểu rằng Quý bà Kilmartin đang kiếm một người chồng,” anh ta nói.
Michael cảm thấy như anh bị đấm. Chưa cần nói đến cái triển lãm hoa xấu xí trong phòng khách nhà anh; chuyện này nghe vẫn thật khó chịu khi nó phát ra từ miệng một người khác.
Một ai đó trẻ, cũng hơi đẹp trai, và rõ ràng đang kiếm vợ.
“Ừm, phải,” cuồi cùng anh trả lời. “Tôi tin là cô ấy có như thế.”
“Tuyệt.” Ngài Geoffrey xoa tay vào nhau vẻ háo hức, làm cho Michael có ham muốn tột độ được tát cho anh ta một phát.
“Cô ấy sẽ rất kén chọn,” Michael nói vẻ cáu kỉnh.
Ngài Geoffrey dường như chả thèm quan tâm. “Anh sẽ cho cô ấy của hồi môn chứ?”
“Gì cơ?” Michael bật ra. Chúa ơi, giờ anh là họ hàng gần nhất của cô, phải không nhỉ? Anh có thể còn phải dắt cô vào lễ cưới của cô nữa.
Quỷ thật.
“Anh sẽ chứ?” Ngài Geoffrey lặp lại.
“Tất nhiên,” Michael gằn.
Ngài Geoffrey hít vào một hơi vẻ thích thú. “Anh của cô ấy cũng đã đề nghị được làm vậy.”
“Nhà Stirling sẽ lo cho cô ấy,” Michael nói kiên quyết.
Ngài Geoffrey nhún vai. “Có vẻ nhà Bridgerton cũng thế.”
Michael cảm thấy răng anh đang nghiến vào nhau.
“Đừng trông có vẻ như đang bị khó tiêu vậy,” Ngài Geoffrey nói. “Với của hồi môn kép, cô ấy sẽ rời khỏi bàn tay anh nhanh thôi. Tôi chắc anh rất mong được thoát khỏi cô ta.”
Michael nghiêng đầu, cố nghĩ xem bên mũi nào của Ngài Geoffrey nên nhận một cú đấm hơn.
“Cô ấy hẳn là một gánh nặng của anh,” Ngài Geoffrey tiếp tục một cách vô tư. “Quần áo thôi cũng tốn cả gia tài rồi.”
Michael băn khoăn không biết luật nào được áp dụng cho hành động bóp cổ một hiệp sĩ của quốc gia. Chắc cũng chẳng có gì anh không thể vui vẻ chấp nhận.
“Và rồi khi anh cưới,” Ngài Geoffrey tiếp tục, rõ ràng không để ý rằng Michael đang co dãn các ngón tay và ước lượng cái cổ của anh ta, “nữ bá tước mới của anh sẽ không muốn cô ấy ở trong nhà. Chẳng thể có hai con gà mái cùng quản lý gia đình, đúng không?”
“Phải,” Michael nói như rít.
“Vậy là ổn rồi,” Ngài Geoffrey nói, đứng dậy. “Rất mừng được nói chuyện với anh, Kilmartin. Tôi phải đi thôi. Cần phải nói cho Shively biết tin. Chẳng phải là tôi muốn bị cạnh tranh, tất nhiên, nhưng đằng nào tin này cũng sẽ chẳng được giữ kín lâu. Tôi thà làm người báo tin ấy ra.”

Michael muốn làm cho anh ta đông cứng bằng một cái lườm, nhưng Ngài Geoffrey quá hưng phấn để có thể nhận ra. Michael nhìn xuống ly của mình. Phải. Anh đã uống sạch mất rồi. Khỉ thật.
Anh ra hiệu cho bồi bàn mang thêm một ly nữa, rồi ngả ra định đọc tờ báo anh lấy lúc vào, nhưng trước khi anh kịp lướt qua những dòng tít, anh lại nghe tên mình được gọi. Anh chẳng cố gắng giấu sự bực bội của mình nữa và nhìn lên.
Travelstam. Anh chàng của những bông hồng vàng. Michael cảm thấy tờ báo đang nhàu lại giữa những ngón tay mình.
“Kilmartin,” tử tước nói.
Michael gật đầu. “Trevelstam.” Họ biết nhau, không thân, nhưng đủ rõ để có thể trông đợi một cuộc nói chuyện thân mật. “Ngồi đi,” anh nói, đưa tay về cái ghế đối diện.
Travelstam ngồi, đặt cái ly uống dở của anh ta xuống bàn. “Anh thế nào?” anh ta hỏi. “Không được gặp anh nhiều lắm từ khi anh về.”
“Cũng ổn,” Michael gầm gừ. Nếu xét đến việc anh bị buộc phải ngồi với một tên ngốc chỉ muốn cưới cái của hồi môn của Francesca. Không, của hồi môn kép của cô. Cứ cái cách tin đồn đang lan ra thế này, Trevelstam có thể đã nghe được từ Ngài Geoffrey.
Trevelstam có tinh tế hơn Ngài Geoffrey một chút—anh ta cũng nói chuyện phiếm được tròn ba phút, hỏi Michael về chuyến đi Ấn Độ, chuyến trở về, vân vân vân vân. Nhưng rồi, đương nhiên, anh ta trở lại mục đích chính.
“Tôi đã đến thăm Quý bà Kilmartin chiều nay,” anh ta nói.
“Vậy sao?” Michael lẩm bẩm. Anh vẫn chưa về nhà từ khi đi lúc sáng. Điều cuối cùng anh muốn là có mặt trước đám diễu hành của những người theo đuổi Francesca.
“Đúng thế. Cô ấy là một phụ nữ đáng yêu.”
“Cái đó thì đúng,” Michael nói, vui mừng vì rượu của anh đã đến.
Rồi lại không được mừng lắm vì nó đã đến từ hai phút trước và anh đã lại uống hết rồi.
Trevelstam hắng giọng. “Tôi chắc anh cũng biết tôi định theo đuổi cô ấy.”
“Giờ thì chắc chắn là tôi biết rồi.” Michael liếc ly rượu của mình, cố xem liệu còn sót giọt brandy nào không.
“Tôi đã không biết nên thông báo với anh hay anh trai cô ấy về dự định của mình.”
Michael khá chắc chắn rằng Anthony Bridgerton, anh cả của Francesca cũng đủ năng lực để dọn sạch những người cầu hôn không thích hợp, nhưng dù sao anh cũng nói, “Tôi cũng được rồi.”
“Tốt, tốt,” Trevelstam lẩm bẩm, nhấp thêm một ngụm rượu nữa. “Tôi—“
“Trevelstam!” một giọng ầm ầm vang lên. “Và Kilmartin nữa!”
Đó là Ngài Hardwick, to và béo, và nếu chưa say khướt, thì cũng không hoàn toàn tỉnh táo.
“Hardwick,” cả hai người đàn ông nói, nhận ra ông ta vừa tới.
Hardwick với lấy một cái ghế, kéo rê nó trên sàn đến khi nó làm thành một chỗ nữa ở bàn của họ. “Thật hay được gặp các anh, thật hay được gặp các anh,” ông ta lầm rầm. “Một đêm ngon lành, phải không? Tuyệt vời hết cỡ. Đúng là tuyệt vời hết cỡ.”
Michael chẳng hiểu ông ta đang nói về cái gì, nhưng dù sao anh cũng gật đầu. Thế còn hơn là hỏi ý ông ta định nói gì; Michael biết chắc anh chẳng đủ kiên nhẫn nghe ông ta giải thích.
“Tay Thislewaite đằng kia đang đặt tỉ lệ cược cho các con chó của Nữ hoàng, và ồ! Vừa nghe về Quý bà Kilmartin nữa. Tối nay thật nhiều chuyện hay,” ông ta nói, gật đầu tán thưởng. “Chuyện hay thật. Rất ghét khi ở đây quá yên tĩnh.”
“Vậy những con chó Nữ hoàng thế nào?” Michael hỏi.
“Thôi để tang rồi, theo tôi hiểu là thế.”
“Những con chó?”
“Không, Quý bà Kilmartin!” Hardwick cười khành khạch. “Hehehe. Được đấy, câu vừa rồi, Kilmartin.”
Michael ra hiệu lấy thêm một ly nữa. Anh sẽ cần nó.
“Mặc đồ xanh tối hôm trước, đúng thế,” Hardwick nói. “Ai cũng thấy.”
“Trông cô ấy thật đáng yêu,” Trevelstam thêm.
“Đúng thế, đúng thế,” Hardwick nói. “Một cô rất ổn. Chính tôi sẽ theo đuổi cô ấy nếu như chưa bị xiềng vào Bà Hardwick.”
Thật là ơn trời, Michael nghĩ.
“Cô ấy đã để tang ông bá tước cũ bao lâu?” Hardwick hỏi. “Sáu năm?”

Vì “ông bá tước cũ” mới chỉ hai mươi tám khi anh ấy chết, Michael cảm thấy câu nhận xét có hơi xúc phạm, nhưng có vẻ chẳng có ích gì lắm nếu định thay đổi nhận thức và cách cư xử kém cỏi của Ngài Hardwick khi ông ta đã lớn tuổi thế này—và với kích cỡ và sắc mặt đỏ ửng thế kia, ông ta rõ ràng sắp sửa đổ gục xuống bất cứ lúc nào. Thực tế có thể là ngay bây giờ, nếu Michael may mắn.
Anh liếc qua bàn. Vẫn sống.
Khỉ thật.
“Bốn năm,” anh nói ngắn. “Anh họ tôi mất bốn năm trước.”
“Bốn, sáu, gì cũng được,” Hardwick nói và nhún vai. “Đó vẫn là khoảng thời gian quá dài để nhuộm đen các cửa sổ.”
“Tôi tin là cô ấy chuyển sang nửa tang cũng khá lâu rồi,” Trevelstam chêm vào.
“Ế? Thật sao?” Hardwick nhấp một ngụm lớn trong ly của mình, rồi lau miệng một cách vụng về bằng khăn tay. “Giống nhau cả, đối với tất cả chúng ta, nếu xét cho cùng. Cô ấy đã không kiếm chồng cho đến bây giờ.”
“Không,” Michael nói, phần lớn là do Hardwick đã ngừng nói vài giây.
“Đàn ông sẽ theo cô ấy như ong theo mật,” Hardwick dự đoán, kéo dài từ ong cho đến khi nghe như có 4 chữ G trong đó. “Ong theo mật, tôi bảo anh. Tất cả mọi người đều biết cô ấy từng hết lòng với ông bá tước cũ. Tất cả mọi người.”
Đồ uống của Michael tới. Ơn Chúa.
“Và không hề có một chút điều tiếng scandal nào dính tới tên của cô ấy từ khi anh ta chết,” Hardwick thêm.
“Tôi có thể nói là không,” Trevelstam nói.
“Không giống như vài bà góa ngoài đó,” Harkwick tiếp, lại làm một ngụm rượu nữa. Ông ta cười dâm đãng và huých cùi chỏ vào Michael. “Nếu anh hiểu ý tôi.”
Michael chỉ uống.
“Giống như là...” Hardwick ghé lại gần, hàm ông ta khẽ rung và vẻ mặt trở nên tục tĩu. “Giống như là...”
“Vì chúa, cha nội, phun luôn ra đi,” Michael lẩm bẩm.
“Hử?” Hardwick hỏi.
Michael chỉ nhíu mày.
“Tôi sẽ nói cho anh nó giống như là sao,” Hardwick nói với một cái liếc mắt. “Giống như là anh kiếm được một cô gái trinh biết cần phải làm gì.”
Michael nhìn ông ta chằm chằm. “Ông vừa nói gì?” anh hỏi, rất khẽ.
“Tôi nói—“
“Tôi sẽ không nhắc lại nếu tôi là ông,” Trevelstam vội chen vào, đưa ánh mắt e dè về phía bộ mặt đang tối sầm lại của Michael.
“Eh? Không phải có ý xúc phạm,” Hardwick gầm gừ, nốc nốt ly rượu. “Cô ấy đã có chồng, nên anh biết là cô ấy không phải chưa bị đụng chạm gì, nhưng cô ấy đã không—“
“Dừng lại ngay,” Michael gằn.
“Hơ? Ai cũng nói vậy.”
“Không phải trước mặt tôi,” Michael rít lên. “Không nếu như họ biết quý sức khỏe của mình.”
“Ừm, thế còn hơn là nói cô ấy không giống như một trinh nữ.” Harkwick cười lớn. “Nếu anh hiểu ý tôi.”
Michael lao tới.
“Chúa ơi,” Hardwick há miệng, ngã ngửa ra sàn. “Anh bị cái quái gì thế?”
Michael không chắc làm thế nào hai bàn tay anh đã ở trên cổ Hardwick, nhưng anh nhận ra anh thích chúng ở đó. “Ông sẽ không bao giờ,” anh rít, “thốt lên tên cô ấy lần nữa. Ông có hiểu tôi không?”
Hardwick vội vã gật đầu, nhưng cử động lại càng làm nghẹt hơi thở của ông ta, và hai má ông ta bắt đầu tím lại.
Michael thả ra và đứng dậy, lau tay vào nhau như thể đang cố rũ đi cái gì đó bẩn thỉu. “Tôi sẽ không chấp nhận việc Quý bà Kilmartin bị nói tới theo những cách xúc phạm như vậy,” anh gằn. “Rõ chưa?”

Hardwick gật đầu. Và một số người chứng kiến cũng vậy.
“Tốt,” Michal gầm gừ, quyết định là đã đến lúc biến khỏi đây. Hy vọng Francesca đã đi ngủ khi anh về đến nhà. Hoặc thế hoặc là ra ngoài. Gì cũng được chỉ cần anh không phải thấy cô.
Anh bước về phía cửa, nhưng khi anh ra khỏi phòng và tới sảnh, anh nghe tên mình được gọi thêm lần nữa. Anh quay người, tự hỏi có tay nào lại ngốc đến mức định quấy rầy anh trong tình trạng như thế này.
Colin Bridgerton. Anh trai Francesca. Chết tiệt.
“Kilmartin,” Colin nói, gương mặt điển trai của anh ta được điểm bởi nụ cười nửa miệng thường thấy.
“Bridgerton.”
Colin khẽ đưa tay về phía cái bàn giờ đang chổng ngược. “Quả là một vụ ác liệt trong đó.”
Michael không nói gì. Colin Bridgerton luôn làm anh thấy không yên. Họ có cùng một kiểu tiếng tăm—tiếng tăm của những tay chơi bất cần. Nhưng trong khi Colin là cục cưng của các bà mẹ quý tộc, họ gật gù trước cách ăn nói và cử chỉ duyên dáng của anh ta, Michael đã luôn bị (hoặc ít nhất là trước khi anh lãnh tước vị) cảnh giác hơn một chút.
Nhưng Michael đã từ lâu nghi rằng bên dưới khuôn mặt vui vẻ của Colin còn có kha khá những thứ khác, và có thể là do họ giống nhau theo quá nhiều cách, nhưng Michael luôn sợ rằng nếu có ai đó có thể nhận ra được sự thật về tình cảm của anh với Francesca, người đó sẽ là ông anh này.
“Tôi đang yên tĩnh uống rượu khi nghe thấy vụ lộn xộn,” Colin nói, đưa tay về phía khoang riêng của anh ta. “Đến ngồi với tôi.”
Michael chẳng muốn gì hơn là biến ra khỏi câu lạc bộ, nhưng Colin là anh Francesca, nghĩa là họ cũng có dây dưa một chút, và cần phải ít nhất là giả vờ lịch sự. Vậy nên anh nghiến răng và bước vào khoang riêng, dự định sẽ gọi đồ uồng và rời đi trong vòng mười phút.
“Một buổi tối dễ chịu, anh nghĩ vậy không?” Colin nói, ngay khi Michael đang giả vờ ra vẻ thoải mái. “Ngoài chuyện Hardwick và ba cái vụ linh tinh đó.” Anh ta ngồi dựa vào ghế với một vẻ duyên dáng lơ đễnh. “Ông ta là đồ bá láp.”
Michael gật đầu gượng gạo, cố không nhận ra rằng anh trai Francesca đang ngắm nghía anh như anh ta vẫn làm, ánh mắt sắc sảo của anh ta được che giấu cẩn thận với một vẻ ngây thơ quyến rũ. Colin hơi nghiêng đầu về một bên, như thể, Michael nghĩ một cách lo lắng, anh ta đang ngắm nghía để có thể nhìn rõ hơn vào tâm hồn anh.
“Khỉ thật,” Michael lẩm bẩm khẽ, và anh gọi bồi bàn.
“Gì thế?” Colin hỏi.
Michael từ từ quay lại nhìn anh ta. “Anh có muốn một ly nữa không?” anh hỏi, giọng anh rõ ràng hết mức có thể, nếu xét đến việc chúng đang được phát ra qua hai hàm răng xiết chặt.
“Tôi nghĩ là tôi có,” Colin trả lời, vẫn thân thiện và vui vẻ.
Michael chẳng tin vẻ mặt của anh ta lấy một giây.
“Anh có dự định gì cho phần còn lại của buổi tối?” Colin hỏi.
“Không.”
“Tôi cũng thế, hay nhỉ,” Colin nói khẽ.
Khỉ thật. Lại nữa. Chẳng lẽ mong muốn được ở yên một giờ thôi cũng là quá nhiều sao?
“Cảm ơn anh vì đã bảo vệ danh dự cho Francesca,” Colin nói nhẹ nhàng.
Ý muốn đầu tiên của Michael là rên lên rằng anh không cần phải được cảm ơn; đó là vai trò của anh cũng như bất cứ người nhà Bridgerton nào phải bảo vệ danh dự cho Francecsa, nhưng đôi mắt của Colin dường như có vẻ sắc sảo quá mức tối hôm đó, nên anh chỉ gật đầu. “Em gái anh xứng đáng được đối xử với sự tôn trọng,” cuối cùng anh nói, đảm bảo để giọng mình trơn tru và đều đặn.
“Tất nhiên,” Colin nói, nghiêng nghiêng đầu.
Đồ uống của họ tới. Michael cố ngăn sự thôi thúc muốn nốc cạn ngay, nhưng anh cũng làm một ngụm đủ lớn để nó cháy lên trong cổ.
Colin, mặt khác, lại thở dài vẻ ưng ý và dựa ra sau. “Whisky tuyệt vời,” anh ta nói với vẻ rất tán thưởng. “Cái hay nhất ở nước Anh, thật thế. Hoặc là một trong những cái đó. Người ta không thể kiếm được thứ gì như vậy ở Cyprus.”
Michael chỉ ậm ừ trả lời. Dường như đó là tất cả những gì cần thiết.
Colin nhấp một ngụm nữa, rõ ràng đang cảm nhận thứ rượu. “Khà,” anh ta nói, đặt ly xuống. “Ngon gần bằng đàn bà.”
Michael lại ậm ừ, đưa ly lên môi.
Và rồi lúc đó Colin nói, “Anh nên lấy nó, anh biết không.”
Michael suýt sặc. “Anh nói gì cơ?”
“Cưới nó,” Colin nhún vai nói. “Cũng đơn giản đấy chứ.”
Có lẽ việc hy vọng Colin đang nói về ai đó chứ không phải Francesca là quá viển vông, nhưng Michael vẫn cố vùng vẫy tuyệt vọng, dù sao đi nữa, và nói, bằng giọng lạnh lùng nhất anh có thể, “Anh, tôi phải hỏi, đang nói về ai?”
Colin nhướng mày lên. “Chúng ta có cần phải chơi trò này không?”
“Tôi không thể cưới Francesca,” Michael lắp bắp.
“Tại sao không?”
“Bởi vì—“ Anh tự ngừng lại. Bởi vì có cả trăm lý do anh không thể cưới cô, và chẳng có lý do nào nên được đưa ra ở đây. Nên anh chỉ nói, “Cô ấy đã lấy anh họ tôi.”
“Như tôi để ý, thì chẳng có gì phạm pháp trong việc đó cả.”

Không, nhưng có đủ mọi tội lỗi trong việc đó. Anh thèm muốn Francesca đã quá lâu, yêu cô đến mức tưởng như từ bao đời nay—ngay cả khi John còn sống. Anh đã lừa dối anh họ mình theo cái cách thô thiển nhất có thể; anh sẽ không hoàn tất sự phản bội đó bằng cách đánh cắp vợ anh ấy.
Việc đó sẽ hoàn chỉnh cái vòng tròn xấu xí làm cho anh trở thành Bá tước Kilmartin, một danh hiệu lẽ ra không bao giờ là của anh. Chẳng có gì lẽ ra nên là của anh hết. Và ngoại trừ cái đôi ủng chết tiệt mà anh đã bắt Reivers quăng vào trong tủ, Francesca là thứ duy nhất còn lại của John mà anh chưa biến thành của mình.
Cái chết của John đã cho anh sự giàu có đến khó tin. Nó đã cho anh quyền lực, danh giá, và tước vị của một bá tước.
Nếu nó cho anh cả Francesca nữa, sao anh có thể còn bám lấy hy vọng mong manh rằng bằng cách nào đó, anh đã không, ngay cả trong những giấc mơ, mong chuyện này xảy ra?
Lúc đó làm sao anh có thể sống với bản thân mình?
“Nó sẽ phải lấy ai đó,” Colin nói.
Michael nhìn lên, nhận ra rằng anh đã im lặng trong sự suy nghĩ của mình mất một lúc. Và rằng Colin đã quan sát anh chăm chú suốt thời gian đó. Anh nhún vai, cố ra vẻ ung dung, mặc dù anh nghi ngờ việc anh có thể đánh lừa người đàn ông ngồi phía bên kia bàn. “Cô ấy sẽ làm những gì cô ấy muốn,” anh nói. “Cô ấy luôn như vậy.”
“Nó có thể cưới một cách vội vàng,” Colin nói khẽ. “Nó muốn có con trước khi quá già.”
“Cô ấy không hề quá già.”
“Không, nhưng nó có thể nghĩ thế. Và nó có thể sợ rằng người khác cũng nghĩ như vậy. Dù sao nó cũng đã không có mang với anh họ anh. Ừm, không thành công.”
Michael phải nắm chặt lấy cạnh bàn để khỏi đứng dậy. Anh có thể để Shakespeare đứng bên cạnh mà giải thích, và vẫn không thể hiểu tại sao lời nói của Colin lại làm anh tức giận đến thế.
“Nếu nó chọn lựa một cách vội vàng,” Colin thêm, gần như tỉnh bơ, “nó có thể chọn phải ai đó sẽ cư xử thô bạo với nó.”
“Francesca?” Michael hỏi vẻ chế giễu. Có thể có phụ nữ nào khác ngốc nghếch như vậy, nhưng không phải là Francesca của anh.
Colin nhún vai. “Có thể xảy ra.”
“Ngay cả nếu thế,” Michael đáp trả, “cô ấy sẽ không bao giờ duy trì một cuộc hôn nhân như vậy.”
“Nó có lựa chọn gì nữa chứ?”
“Đây là Francesca.” Michael nói. Cái đó có thể đủ để giải thích tất cả.
“Tôi nghĩ là anh đúng,” Colin thừa nhận, nhấp một ngụm rượu. “Nó luôn có thể lánh về nhà Bridgerton. Chúng tôi sẽ không bao giờ bắt buộc nó trở về với một người chồng thô bạo.” Anh ta đặt cái ly xuống bàn và ngả ra. “Hơn nữa, việc này cũng chẳng can hệ gì, đúng không?”
Có cái gì đó thật lạ trong giọng Colin, cái gì đó ẩn ý và khiêu khích. Michael nhìn lên thật nhanh, không thể cưỡng lại sự thôi thúc cần phải thăm dò trên gương mặt người đàn ông này những manh mối về ý đồ của anh ta. “Và tại sao thế?” anh hỏi.
Colin nhấp một ngụm nữa. Michael nhận ra lượng rượu trong ly dường như chẳng hề giảm xuống.
Colin nghịch ly rượu một lúc trước khi ngước lên, tia nhìn của anh ta gắn chặt vào gương mặt Michael. Đối với bất cứ ai khác, đó có thể chỉ là một vẻ mặt dễ chịu, nhưng có cái gì đó trong mắt Colin làm Michael muốn ngọ ngoạy trên ghế. Chúng thật sắc và như xuyên thấu, và mặc dù khác màu, chúng giống hệt mắt Francesca.
Thật là rợn hết cả người.
“Tại sao việc này lại không can hệ gì?” Colin lẩm bẩm đầy vẻ suy tư. “Ừm, bởi vì rõ ràng anh chẳng muốn lấy nó.”
Michael mở miệng để đáp trả thật nhanh, nhưng rồi ngậm chặt ngay lại khi anh nhận ra—choáng váng hơn cả anh có thể tưởng tượng—điều anh vừa định nói, “Tất nhiên tôi có muốn.”
Và anh thực sự muốn.
Anh muốn lấy cô.
Anh chỉ không nghĩ anh có thể sống với lương tâm mình nếu làm như vậy.
“Anh ổn chứ?” Colin hỏi.
Michael chớp mắt. “Hoàn toàn ổn, tại sao?”
Đầu Colin khẽ nghiêng sang một bên. “Trong một thoáng, trông anh...” Anh ta lắc đầu. “Không có gì.”
“Cái gì, Bridgerton?” Michael suýt phát khùng.
“Ngạc nhiên,” Colin nói. “Trông anh có vẻ ngạc nhiên. Hơi lạ, tôi nghĩ thế.”
Chúa ơi, chỉ một chốc nữa với Colin Bridgerton, và thằng con hoang khốn kiếp này sẽ phơi tuột mọi bí mật của của Michael ra mất. Michael đẩy ghế ra sau. “Tôi phải đi,” anh nói đột ngột.
“Tất nhiên,” Colin nói vẻ thân thiện, cứ như thể toàn bộ cuộc nói chuyện của họ là về ngựa với thời tiết.
Michael đứng dậy, rồi gật đầu lịch sự. Đó không phải cách tạm biệt thân thiện đến mức khủng khiếp, nếu xét đến việc họ cũng có dây dưa một chút, nhưng đó là cái khá nhất anh có thể làm trong hoàn cảnh này.
“Hãy suy nghĩ về việc tôi vừa nói,” Colin nói khẽ, ngay khi Michael vừa ra đến cửa.
Micheal cười gằn trong khi đẩy cánh cửa ra sảnh. Cứ như là anh có thể nghĩ về bất cứ cái gì khác.
Trong suốt phần đời còn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận