When he was wicked

Chương 03
… Em yêu anh ấy phát điên. Phát điên! Thật sự, em sẽ chết mất nếu không có anh ấy.
— của Nữ bá tước Kilmartin gửi cho chị gái Eloise Bridgerton, một tuần sau lễ cưới của Francesca
“Mẹ tuyên bố, Francesca, con là bà mẹ tương lai khỏe mạnh nhất mà mẹ từng thấy.”
Francesca mỉm cười với mẹ chồng, người vừa bước vào khu vườn thuộc tòa nhà tại St. James họ đang ở. Qua một đêm, có vẻ như Ngôi nhà Kilmartin đã thành một ngôi nhà của phụ nữ. Đầu tiên Janet đến ở, và rồi Helen, mẹ của Michael. Đó là một căn nhà toàn những bà Stirling, hoặc ít nhất những người đã có cái tên đó nhờ hôn nhân.
Và cảm giác thật khác biệt.
Thật lạ lùng. Cô từng nghĩ cô sẽ cảm thấy sự có mặt của John, cảm thấy anh đâu đây, nhìn thấy anh trong những khung cảnh họ đã chia sẻ với nhau hai năm qua. Nhưng thay vào đó, chỉ đơn giản là anh đã đi mất, và cơn ngập lụt phụ nữ đã làm thay đổi hoàn toàn màu sắc của căn nhà. Francesca đoán thời điểm này thật thích hợp; cô cần sự hỗ trợ của những người đàn bà ngay lúc này.
Nhưng cũng thật lạ, việc sống giữa những người đàn bà. Giờ có nhiều hoa hơn—lọ hoa ở khắp nơi, dường như thế. Và không còn cái mùi xì gà của John vương vất nữa, hay mùi xà phòng bạch đàn mà anh thích.
Ngôi nhà Kilmartin giờ toàn mùi hoa oải hương và nước hoa hồng, và mỗi thoáng hương đó lại làm tim Francesca như vỡ ra.
Ngay cả Michael cũng có vẻ xa cách lạ lùng. Ồ, anh ấy vẫn đến thăm— vài lần một tuần, nếu ai đó để ý đếm, mà Francesca phải thú nhận là cô có đếm. Nhưng anh ấy không ở đó, không theo cái cách mà anh ấy vẫn thường như thế trước cái chết của John. Anh ấy không còn như xưa, và cô nghĩ cô không nên trách anh vì điều đó, dù chỉ trong ý thức.
Anh ấy cũng đang đau đớn.
Cô biết thế. Cô tự nhắc mình như vậy khi cô thấy anh, và đôi mắt anh xa xăm. Cô nhắc mình như vậy khi cô không biết phải nói gì với anh, và khi anh không trêu cô.
Và cô tự nhắc mình khi họ ngồi với nhau trong phòng khách và chẳng biết nói gì.
Cô đã mất John, và có vẻ giờ cô đã mất cả Michael. Và ngay cả với hai bà mẹ luôn xúm xít xung quanh—ba, nếu tính cả mẹ cô nữa, người đến thăm mỗi ngày—cô cảm thấy thật cô đơn.
Và buồn.
Không ai từng nói với cô rằng cô sẽ buồn đến thế nào. Ai mà nghĩ đến việc phải nói cho cô biết chứ? Và ngay cả nếu ai đó nói, ngay cả nếu mẹ cô, người cũng từng phải góa chồng khi còn trẻ, giải thích về nỗi đau đó, sao cô có thể hiểu được chứ?
Đó là một chuyện người ta phải trải qua rồi mới hiểu được. Và ồ, Francesca ước mình không là thành viên cái câu lạc bộ buồn thảm này biết bao.
Và Michael thì ở đâu? Sao anh không thể an ủi cô? Sao anh không nhận ra cô cần anh đến mức nào? Anh, chứ không phải mẹ cô. Không phải mẹ ai hết.
Cô cần Michael, người duy nhất hiểu về John theo cách cô hiểu anh ấy, người duy nhất cũng yêu anh ấy đầy đủ như cô. Michael là gạch nối duy nhất với người chồng cô đã mất, và cô ghét anh vì anh đã xa cách.
Ngay cả khi anh ở đây tại Ngôi nhà Kilmartin, trong cùng một căn phòng buồn tẻ với cô, nó không còn như trước nữa. Họ không đùa, họ không trêu chọc. Họ chỉ ngồi đó với vẻ buồn bã và đau đớn, và khi họ nói, có một sự gượng gạo mà trước đây chưa từng có.
Liệu có bất cứ cái gì có thể còn như trước lúc John chết? Cô chưa bao giờ nghĩ rằng tình bạn của cô và Michael cũng bị giết chết theo.
“Con cảm thấy thế nào, con yêu?”
Francesca ngước nhìn Janet, nhận ra hơi muộn rằng mẹ chồng cô vừa hỏi cô một câu hỏi. Vài câu, có thể thế, và cô đã quên không trả lời, chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Cô rất hay như vậy dạo gần đây.
“Con ổn,” cô nói. “Không khác mấy so với mọi khi.”
Janet lắc đầu vẻ ngạc nhiên. “Thật khác thường. Mẹ chưa bao giờ nghe một chuyện như thế này.”
Francesca nhún vai. “Nếu không phải vì con không còn thấy tháng nữa, con sẽ không thể biết có gì đó khác biệt.”
Và điều đó đúng. Cô không buồn nôn, không đói, không gì cả. Mệt mỏi hơn bình thường một chút, cô nghĩ thế, nhưng đó cũng có thể là do sầu muộn. Mẹ cô từng nói với cô rằng bà đã cảm thấy mệt mỏi cả năm trời sau khi cha cô mất.
Tất nhiên mẹ cô có tới tám đứa con để chăm sóc. Francesca chỉ có mình thân cô, với cả một đạo quân người hầu phục vụ cô như một bà hoàng tàn tật.
“Con thật may mắn,” Janet nói, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Francesca. “Khi mẹ có mang John, mẹ nôn mửa mỗi sáng. Và gần như cả tất cả các buổi chiều nữa.”
Francesca gật đầu và mỉm cười. Janet đã kể với cô chuyện này, vài lần rồi. Cái chết của John đã biến mẹ anh thành một người nói nhiều, luôn luôn tán chuyện, cố lấp đi sự im lặng trong nỗi buồn đau của Francesca. Francesca ngưỡng mộ bà vì việc đó, vì đã cố, nhưng cô nghĩ thứ duy nhất có thể làm dịu đi sự đau đớn của cô là thời gian.
“Mẹ thật mừng vì con có mang,” Janet nói, nghiêng về phía trước và xiết tay Francesca một cách tự nhiên. “Điều đó làm chuyện này dễ chịu đựng hơn một chút. Hoặc mẹ nghĩ là đỡ không thể chịu đựng hơn một chút,” bà thêm, không thực sự mỉm cười, nhưng có vẻ bà đang cố.
Francesca chỉ gật đầu, sợ rằng chỉ cần nói thôi cũng sẽ làm nước mắt cô trào ra.
“Mẹ từng luôn muốn có thêm con,” Janet thú thật. “Nhưng điều đó không đến. Và khi John mất, mẹ— Ừm, thôi hãy nói rằng sẽ không có đứa cháu nào có thể được yêu thương hơn đứa bé con đang mang.” Bà ngừng lại, giả vờ lấy khăn tay lau mũi mà thực ra là hướng nó về đôi mắt. “Đừng kể cho ai nhé, nhưng mẹ không quan tâm đó là bé trai hay gái. Đứa bé là một phần của nó. Đó là tất cả những gì quan trọng.”
“Con biết,” Francesca khẽ nói, đặt bàn tay lên bụng mình. Cô ước có một dấu hiệu nào đó của em bé bên trong. Cô biết rằng còn quá sớm để có thể cảm thấy sự cử động; thậm chí còn chưa được ba tháng, theo như sự ước tính cẩn thận của cô. Nhưng những chiếc váy của cô vẫn hoàn toàn vừa vặn, và thức ăn cô vẫn có vị như chúng luôn thế, và đơn giản là cô hoàng toàn không cảm thấy sự thay đổi thói quen bất thường hoặc những chứng bệnh mà những phụ nữ khác thường kể với cô.
Cô sẽ rất vui lòng tống hết các thứ trong dạ dày ra mỗi sáng, như thế cô có thể tưởng tượng rằng em bé đang vẫy vẫy tay với một câu nói vui vẻ, “Con ở đây!”
“Gần đây con có gặp Michael không?” Janet hỏi.
“Không, từ Thứ hai,” Francesca nói. “Anh ấy không đến thăm thường xuyên nữa.”
“Nó nhớ John,” Janet khẽ nói.
“Con cũng thế,” Francesca trả lời, và cô phát hoảng vì giọng nói hơi sẵng của mình.
“Chuyện này hẳn rất khó khăn đối với nó,” Janet nói lơ đãng.
Francesca chỉ nhìn bà chằm chằm, môi cô mở ra vì ngạc nhiên.
“Mẹ không có ‎ý nói chuyện này không khó khăn với cả con nữa,” Janet nói thật nhanh, “nhưng thử nghĩ đến vị trí lỏng lẻo của nó mà xem. Nó sẽ không biết chắc mình có phải bá tước không cho đến sáu tháng nữa.”
“Con chẳng thể làm gì được về chuyện đó.”
“Không, tất nhiên là không rồi,” Janet khẳng định với cô, “nhưng chuyện đó đặt nó vào tình thế rất kỳ quặc. Mẹ đã nghe thấy không ít hơn một bà mẹ nói họ không thể coi nó là người cầu hôn tiềm năng cho con gái họ, cho đến khi và chỉ khi con đẻ một bé gái. Lấy bá tước là một chuyện. Lấy ông em họ nghèo khó của anh ta là một chuyện hoàn toàn khác. Và không ai biết rằng nó sẽ là ai.”
“Michael không nghèo,” Francesca nói vẻ bực bội, “và hơn nữa, anh ấy sẽ không bao giờ lấy vợ trong khi còn để tang John.”
“Không, mẹ cũng nghĩ vậy, nhưng mẹ thực sự hy vọng nó bắt đầu tìm kiếm,” Janet nói. “Mẹ thật mong nó được hạnh phúc. Và tất nhiên nếu nó thành bá tước, nó sẽ phải sinh một đứa con nối dõi. Nếu không tước vị sẽ về bên cái nhánh Debenham tệ hại của gia tộc.” Janet rùng mình vì ý nghĩ đó.
“Michael sẽ làm những gì anh ấy phải làm,” Francesca nói, mặc dù cô cũng không biết chắc. Thật khó tưởng tượng anh ấy lấy vợ. Lúc nào cũng khó vậy thôi—Michael không phải kiểu người có thể hết mình với một người đàn bà trong thời gian dài— nhưng giờ chuyện đó còn có vẻ kỳ cục. Đã bao năm, cô có John, và Michael đã là bạn đồng hành của họ. Liệu cô có thể chịu được nếu anh ấy cưới vợ, và rồi cô trở thành người ngoài cuộc? Liệu trái tim cô có đủ bao dung để có thể hạnh phúc vì anh ấy trong khi cô cô đơn?
Cô dụi dụi mắt. Cô cảm thấy rất mệt, và thực ra còn thấy hơi yếu người nữa. Một dấu hiệu tốt; cô từng nghe phụ nữ có thai đáng ra phải mệt hơn cô thường cảm thấy. Cô nhìn sang Janet. “Con nghĩ con sẽ lên lầu và chợp mắt một chút.”
“Một ý kiến tuyệt vời,” Janet nói đầy tán thưởng. “Con cần phải nghỉ ngơi.”
Francesca gật đầu và đứng dậy, rồi bám lấy tay ghế để đứng vững khi cô lảo đảo. “Con không biết có chuyện gì với mình,” cô nói, cố nở nụ cười gượng gạo. “Con cảm thấy rất chuếnh choáng. Con—“
Cô im bặt khi Janet há hốc miệng.
“Janet?” Francesca nhìn mẹ chồng cô vẻ lo lắng. Bà đã tái nhợt đi, và một bàn tay run rẩy đưa lên chặn môi.
“Chuyện gì vậy?” Francesca hỏi, và rồi cô nhận ra Janet không nhìn cô. Bà đang nhìn cái ghế của cô.
Với sự khiếp sợ bắt đầu dậy lên, Francesca nhìn xuống, cố bắt mình nhìn vào chỗ cô vừa ngồi.
Ở đó, ngay giữa tấm đệm, một vệt nhỏ màu đỏ.
Máu.
Cuộc đời có thể đã dễ dàng hơn, Michael nghĩ một cách cay đắng, nếu như anh thả mình chìm vào rượu. Nếu có lúc nào đó để mà uống say, để nhận chìm nỗi buồn của người ta vào trong chiếc chai, thì giờ là lúc đó.
Nhưng không, anh bị nguyền rủa với một cơ thể cường tráng và khả năng tuyệt vời để uống mà vẫn có thể ngay ngắn, sáng suốt. Nghĩa là nếu anh muốn đạt đến trạng thái đầu óc tê dại và quên sạch mọi thứ, anh sẽ phải nốc cạn cả chai whiskey kia đang nằm trên bàn anh, và thậm chí còn phải thêm chút nữa.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn còn chưa tối. Ngay cả anh, một tay chơi thối chí đúng như anh đã cố để trở nên như vậy, cũng không thể cho phép mình uống sạch một chai whiskey trước lúc mặt trời lặn.
Michael gõ ngón tay lên mặt bàn, hy vọng anh biết mình phải làm gì. John đã mất được sáu tuần, nhưng anh vẫn đang sống trong căn hộ khiêm tốn của mình ở khu Albany. Anh không thể cho phép mình đến sống ở Ngôi nhà Kilmartin. Đó là nơi ở của bá tước, và người đó không phải là anh ít nhất sáu tháng nữa.
Hoặc có thể là không bao giờ.
Theo như Ngài Winston, người mà Michael cuối cùng cũng phải chịu đựng những bài giảng của ông ta, tước vị sẽ được treo cho đến khi Francesca sinh nở. Và nếu cô sinh một bé trai, Michael sẽ giữ nguyên vị trí mà anh vẫn nắm lâu nay—em họ bá tước.
Nhưng không phải tình thế oái oăm của Michael khiến anh phải tránh xa. Anh sẽ vẫn do dự về việc chuyển vào Ngôi nhà Kilmartin ngay cả nếu Francesca không có mang. Cô vẫn ở đó.
Cô vẫn ở đó, và cô vẫn là Nữ bá tước Kilmartin, và ngay cả nếu anh là bá tước, không có nghi ngờ tranh chấp tước vị gì hết, thì cô vẫn không phải là nữ bá tước của anh, và anh không biết anh có thể chịu đựng được sự thật trêu ngươi đó không.
Anh đã nghĩ rằng nỗi đau đớn của anh có thể cuối cùng cũng sẽ mạnh hơn sự khao khát đối với cô, rằng cuối cùng anh cũng có thể ở bên cô và không thèm muốn cô, nhưng không, hơi thở của anh vẫn đứt quãng mỗi khi cô bước vào phòng, và cơ thể anh vẫn căng ra khi cô đi lướt qua anh, và trái tim anh vẫn quặn lên vì nỗi đau yêu cô.
Ngoại trừ việc là bây giờ nó còn được phủ thêm một lớp tội lỗi nữa — cứ như là anh chưa có đủ cái đó lúc John còn sống. Cô đang đau đớn, và cô đang nhớ nhung, và anh cần phải an ủi cô, chứ không phải ham muốn cô. Chúa ơi, John thậm chí còn chưa lạnh ở trong mồ. Anh là loại quỷ dữ gì khi cừ thèm khát vợ anh ấy vậy?
Người vợ có mang của anh ấy.
Anh đã thay thế vị trí của John ở rất nhiều mặt. Anh sẽ không hoàn tất sự phản bội bằng cách thay thế vị trí của anh ấy đối với cả Francesca.
Và thế là anh tránh xa. Không hoàn toàn; như thế thì lộ liễu quá, và hơn nữa, anh không thể làm thế, không thể khi mẹ anh và mẹ John đang ở Ngôi nhà Kilmartin. Thêm nữa, tất cả mọi người đều trông vào anh để quản lý các công việc của bá tước, mặc dù tước vị không thể trở thành của anh trong ít nhất sáu tháng nữa.
Anh đã làm việc đó, dù vậy. Anh không để ý đến tiểu tiết, không bận tâm khi dùng vài giờ mỗi ngày coi sóc cái tài sản có thể sẽ thuộc về người khác. Đó là việc nhỏ nhất anh có thể làm cho John.
Còn với Francesca. Anh không thể buộc mình làm bạn với cô, không thể theo cái cách mà anh nên làm, nhưng anh có thể đảm bảo các vấn đề tài chính của cô luôn ổn thỏa.
Nhưng anh biết là cô không hiểu. Cô thường đến gặp anh trong khi anh làm việc trong phòng làm việc của John ở Ngôi nhà Kilmartin, cắm cúi với những báo cáo đến từ những người quản lý đất đai và luật sư. Và anh có thể chắc rằng cô đang tìm lại sự thân thiết ngày xưa của họ, nhưng đơn giản anh không thể làm thế được.
Cứ gọi anh yếu đuối, gọi anh là nông cạn. Nhưng anh không thể làm bạn của cô. Chưa thể, dù sao đi nữa.
“Ông Stirling?”
Michael nhìn lên. Người hầu của anh đang ở cửa, đi cùng là một người chạy việc mặc đồng phục xanh lục và vàng không lẫn vào đâu được của Ngôi nhà Kilmartin.
“Có tin cho ngài,” người chạy việc nói. “Từ mẹ ngài.”
Michael đưa tay ra khi người chạy việc bước qua phòng, tự hỏi không biết lần này là việc gì. Dường như mẹ anh vẫn gọi anh đến Ngôi nhà Martin hai ngày một lần.
“Bà nói việc rất gấp,” người chạy việc nói thêm khi anh ta đặt chiếc phong bì vào tay Michael.
Gấp, hử? Cái này mới. Michael liếc nhìn người chạy việc và người hầu, ánh mắt nghiêm nghị của anh rõ ràng có ý bảo họ lui, và rồi, khi căn phòng đã vắng người, anh liếc con dao mở thư vào phong bì.
Đến nhanh, là tất cả những gì ghi ở đó. Francesca đã mất đứa bé.
Michael suýt chết khi anh lao đến Ngôi nhà Kilmartin, phi trên lưng ngựa với tốc độ chóng mặt, mặc kệ những tiếng quát của những người đi đường giận dữ khi anh suýt làm họ mất đầu trong lúc vội vã.
Nhưng giờ anh đã ở đây, đứng trong sảnh, và hoàn toàn không biết phải làm gì.
Sẩy thai? Chuyện này thực sự là chuyện của đàn bà. Anh phải làm gì chứ? Đó là một bi kịch, và anh cảm thấy thật tệ cho Francesca, nhưng họ nghĩ anh có thể nói gì? Tại sao họ muốn anh ở đây?
Và rồi anh ngỡ ra. Anh giờ đã là bá tước. Thế là xong. Chậm mà chắc, anh sắp sống cuộc sống của John, lấp đầy tất cả các ngóc ngách cái thế giới từng thuộc về anh họ anh.
“Ôi, Michael,” mẹ anh nói, bước vội ra sảnh. “Mẹ rất mừng con ở đây.”
Anh ôm bà, hay tay anh vòng quanh bà gượng gạo. Và anh nói cái gì đó hoàn toàn vô nghĩa kiểu như, “Thật là một bi kịch,” nhưng gần như là anh chỉ đứng đó, cảm thấy mình ngốc nghếch và chẳng hợp nơi hợp lúc chút nào.
“Cô ấy thế nào?” cuối cùng anh hỏi, khi mẹ anh đã lui lại.
“Bị sốc,” bà trả lời. “Nó khóc suốt.”
Anh nuốt khan, muốn được nới lỏng cái cà vạt của mình vô cùng. “Ừm, cái đó có thể đoán được,” anh nói. “Con—con—“
“Nó dường như không thể ngừng được,” Helen chen vào.
“Khóc?” Michael hỏi.
Helen gật đầu. “Mẹ không biết phải làm thế nào.”
Michael nghe hơi thở của mình. Đều đặn. Chậm. Vào và ra.
“Michael?” Mẹ anh đang nhìn anh chờ đợi câu trả lời. Có thể là chờ đợi một chỉ dẫn.
Làm như anh biết phải làm gì vậy.
“Mẹ nó đã qua đây,” Helen nói, khi mà rõ ràng Michael sẽ không nói gì. “Bà ấy muốn Francesca quay về Nhà Bridgerton.”
“Francesca có muốn không?”
Helen nhún vai buồn bã. “Mẹ không nghĩ là nó biết. Thật là một cú shock.”
“Đúng vậy,” Michael nói, lại nuốt khan. Anh không muốn ở đây. Anh muốn đi khỏi.
“Bác sĩ đã nói chúng ta không được di chuyển nó vài ngày, trong bất cứ trường hợp nào,” Helen thêm.
Anh gật đầu.
“Và tất nhiên, bọn mẹ đã gọi con.”
Tất nhiên? Chẳng có gì là tất nhiên trong chuyện này cả. Anh chưa bao giờ cảm thấy lạ lẫm hơn, hoàn toàn không biết phải nói gì hay làm gì.
“Giờ con là Kilmartin,” mẹ anh nói khẽ.
Anh gật đầu lần nữa. Chỉ một cái. Đó là tất cả những gì anh có thể làm để xác nhận.
“Mẹ phải nói là mẹ—“ Helen ngừng lại, môi bà cong lên theo một kiểu kỳ lạ, đột ngột. “Ừm, một người mẹ thì luôn muốn cả thế giới cho con mình, nhưng mẹ không— mẹ sẽ không bao giờ—“
“Mẹ đừng nói,” Michael nói giọng khàn đặc. Anh chưa sẵn sàng để nghe bất cứ ai nói đây là một chuyện tốt. Và có Chúa, nếu ai đó chúc mừng anh...
Ừm, anh sẽ không chịu trách nhiệm vì đã thô bạo.
“Nó đòi gọi con,” mẹ anh nói.
“Francesca?” anh hỏi, đôi mắt anh mở lớn vì ngạc nhiên.
Helen gật đầu. “Nó nói nó muốn gặp con.”
“Con không thể,” anh nói.
“Con phải.”
“Con không thể.” Anh lắc đầu, sự hoảng hốt làm cho cử động của anh nhanh quá mức. “Con không thể vào đó.”
“Con không thể bỏ nó,” mẹ anh nói.
“Cô ấy chưa bao giờ là của con để mà bỏ.”
“Michael!” Helen há mồm. “Sao con có thể nói điều như thế?”
“Mẹ,” anh nói, cố gắng một cách tuyệt vọng hướng câu chuyện sang hướng khác, “cô ấy cần một phụ nữ. Con thì làm gì được?”
“Con có thể làm bạn nó,” Helen nói thật nhẹ, và anh cảm thấy mình lại như mới tám tuổi, bị mắng vì một sai sót nông nổi.
“Không,” anh nói, và giọng anh làm anh phát khiếp. Giọng anh như một con thú bị thương, đau đớn và hoảng loạn. Nhưng có một điều mà anh chắc chắn. Anh không thể gặp cô. Không phải bây giờ. Chưa được.
“Michael,” mẹ anh nói.
“Không,” anh lại nói. “Con sẽ... Ngày mai, con sẽ...” Và anh bước ra cửa với duy nhất câu “Hỏi thăm cô ấy hộ con.”
Và anh chuồn, thằng nhát gan là anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui