Truyền thuyết về Bunnyman, La Mala Hora, hay chuyến tàu bất tận,...!là những truyền thuyết đô thị trải rộng khắp nước Mỹ, và mỗi khi đêm xuống, con người chúng ta lại phải đối mặt với những thứ ta cho là "thế lực đáng sợ."Nhưng sự thực những thứ ấy có đáng sợ như ta tưởng tượng? Theo tôi, con người chỉ sợ những thứ họ không hiểu được và những thứ họ không lý giải được.
Và với tôi, thứ đáng sợ hơn cả, là lòng người.Tôi có một người bạn, và anh ta nói với tôi rằng: "Mỗi một người đều có thời hạn trưởng thành của riêng mình, và nếu anh không 'trưởng thành' đúng độ tuổi của mình, thì ngoài kia phải có một người khác gánh chịu trách nhiệm của anh." Và câu nói ấy ảnh hưởng rất nhiều đến tư tưởng tôi: Tôi đặt trách nhiệm lên hàng đầu, và nếu con người không có sự kính sợ với những nghĩa vụ mình đang đối mặt hàng ngày, người ấy, dù xuất chúng đến đâu, cũng không phải là thứ tốt lành gì.Bạn từng nghe truyền thuyết "vòng lặp tháng bảy" của thành phố X chưa? Đó là một truyền thuyết đô thị mà trong sở cảnh sát XUPD truyền miệng nhau.
Rằng cứ mỗi tháng 7 thì tỉ lệ phạm tội của thành phố này sẽ tăng cao, dù cho số người và học sinh giảm mạnh.
Kỳ nghỉ hè là khi thành phố này trở nên vắng vẻ nhất: học sinh rời khỏi để về quê hoặc du lịch nơi khác, những cửa hàng đóng cửa sớm hơn các mùa khác trong năm, và thậm chí những người đi làm sẽ dành thời gian cho gia đình nhiều hơn và thành phố X giảm mạnh dân số.Thành phố X trở nên yên tĩnh lạ thường, nó như một con quái vật đói khát đang há sẵn mồm để chực chờ nuốt chửng những kẻ ở lại vào bóng tối.Ngày 21 tháng 7 năm 2022,Tôi ngồi trong phòng làm việc của mình.
Sáng sớm hôm ấy đưa tin, vào tối ngày 20 tháng 7, một người phụ nữ đã bị đâm chết tại trước cổng nhà vệ sinh công viên P.
Đây là vụ thứ 5 trong 3 tháng, và theo như tôi nghiên cứu, thì tần suất vụ án xảy ra ngày một gần nhau.Đa số những người bị đâm chết đều là người phụ nữ lớn tuổi và vô gia cư, thi thể bị phát hiện ở những nơi đông người, nhưng hung thủ đã vô cùng tinh vi khi "để thi thể bị phát hiện" ở thời điểm vắng vẻ nhất trong ngày, vào khoảng từ hai giờ sáng đến ba giờ sáng.
Cảnh sát đã gộp chung lại để điều tra, và tôi không có thẩm quyền để hiểu thêm về các thông tin mật của sở cảnh sát.Tính tò mò của con người luôn sẽ cuốn họ vào những rắc rối không nên có, tôi đã tìm mọi cách để có thể hiểu hơn về vụ án, nhưng không muốn vượt qua ranh giới pháp luật, và để có thể làm điều đó, tôi cần phải có sự cho phép của XUPD, mặc dù XPD mới là nơi chịu trách nhiệm cho những vụ án như thế.
Tôi đang đợi sự chấp thuận của trường về vấn đề này, và sẽ gặp gỡ Trung sĩ Vinicius vào buổi chiều hôm ấy.
Việc tôi cần làm lúc này là thu thập lại những gì tôi có trong tay, những bằng chứng mà tôi tìm hiểu được khi chưa có được các hồ sơ toàn diện của cảnh sát, và đưa cho họ thấy giá trị của bản thân, là một chuyên gia, để họ có thể tin tưởng tôi và đồng ý việc tôi tham gia vào giúp đỡ cuộc điều tra này.Bạn có thể thấy tôi là một kẻ nhàm chán và bao đồng, khi tìm đến cho bản thân những rắc rối không đáng có? Vâng, tôi của ngày ấy chính là vậy, bốc đồng, suy nghĩ không chín chắn, và hành động lập tức sau khi có một ý định gì đó lướt qua đầu.
Tôi cảm thấy cuộc sống này vô vị nếu không làm gì đó khác so với những kẻ khác, và đây có thể là hệ luyện của việc đời sống tôi quá đầy đủ và trung dung, dẫn đến việc tôi trở thành con người như thế.Sáu giờ chiều, khi trời vẫn còn rất sáng, tôi có mặt tại sở cảnh sát XUPD, dưới tầng hầm của toà Sproul Hall ngày trước cổng phía nam trường đại học.
Đây là một toà nhà diễn ra các cuộc diễu hành hàng tuần, và là nơi diễn ra nhiều sự kiện quan trọng của các câu lạc bộ trong trường học.Hành lang của XUPD cũ kĩ và không hề như trong tưởng tượng của tôi về một sở cảnh sát trong phim ảnh; màu trắng ố cũ kỹ và lối vào ẩm ướt, nhưng nó vẫn giữ được nhiều nét nghiêm trang và an toàn, ít nhất là những gì tôi cảm nhận.
Bước vào trong là sáu chiếc camera đằng sau cửa tự động được thiết kế không góc chết, bên trái là quầy lễ tân với một thanh niên cao 6ft10, và sau này tôi biết anh ta là Konrave, một sinh viên của trường và là cựu cầu thủ bóng rổ trong tuyển đại học.
Chúng tôi trao đổi với nhau qua một tấm kính dày quầy lễ tân, và anh ta yêu cầu tôi điền các thông tin cần thiết trước cuộc gặp gỡ, và tôi chú ý rằng tác phong của các sinh viên làm việc bán thời gian ở đây tương đối nghiêm khắc: giày quân đội cần được đánh bóng mỗi tối trước khi làm nhiệm vụ, một chiếc đèn pin dài và cứng cáp như dùi cui có mã số, và một bộ radio kiểu cổ.
Ở đây họ trao đổi qua các mật mã mà tôi không thể hiểu, bằng các con số (mà sau này tôi biết được đó là mã số cảnh sát của họ cũng như mã số của các trường hợp họ gặp phải, để phòng tránh người ngoài ngành gây khó dễ khi thi hành nhiệm vụ), và bộ đồng phục màu vàng mà sau này, khi đã thân thiết với họ tôi hay đùa rằng rất giống những con Minions trong Despicable Me.
Konrave rất hòa đồng và chia sẻ với tôi nhiều kinh nghiệm của cậu ta trong 4 năm làm việc bán thời gian tại đây, nhưng vẫn rất câu nệ, vì không thể để tôi biết quá nhiều những thông tin nội bộ của họ.Sau khi Trung sĩ Vinicius đến, tôi đã chào tạm biệt cậu và đến phòng họp số 236 cuối dãy hành lang, và để vào được ta phải có chìa khoá điện từ.
Trung sĩ Kelvin Vinicius, và sau này là một "đồng nghiệp" vô cùng tốt của tôi, là một người đàn ông tầm 45 tuổi với mái tóc bạch kim và cặp kính dày, với thân hình cao tầm 6ft và cân đối.
Ngoài hai chúng tôi, trong phòng họp còn hai hạ sĩ khác, và một điều phối viên (cùng người huấn luyện) của các sinh viên làm bán thời gian tại đây.-Chào cậu Trần Tín, như cậu đã biết, tôi là Trung sĩ Kelvin Vinicius- chỉnh gọng kính của mình, ông ta đưa tay ra chào tôi.
Bàn tay tôi bị kẹp như gọng kìm và ánh mắt của ông ta thể hiện sự hoài nghi lộ liễu.
Ông ta cười miễn cưỡng và chỉ vào những người bên cạnh- Tuy rằng XPD là bộ phận phụ trách vụ án này, nhưng vì một trong các vụ án đã xảy ra tại trước cổng phía Tây Sproul Hall, và đó là địa phận của chúng tôi, nên đây chính là những nhân viên phụ trách cung cấp chứng cứ cho vụ án.
Tôi biết cậu là một giáo sư trẻ và là một "chuyên gia" yêu cầu được tham gia vụ án này, nhưng tôi muốn nói một cách chân thành với cậu rằng, những chuyên gia như cậu, dù cho đã có rất nhiều đóng góp trong việc nghiên cứu suy nghĩ của tội phạm, nhưng việc bắt được hay không, không phải như trên những bộ phim trinh thám mà cậu thấy.Tôi mỉm cười nhìn ông ta, và không hề phản bác gì cả.
Ông ta hoàn toàn chính xác khi nói với tôi những điều như thế, vì khác hoàn toàn trên phim ảnh, chúng tôi, những người được đánh giá là "chuyên gia tâm lý" hoặc "nhà tội phạm học" thật ra không hề hoàn hảo như Sherlock Holmes hay Hercule Poirot.
Không hề có những phân cảnh "hung thủ chỉ có một ..." như bộ Conan của Nhật, cũng không hề có những suy luận vượt qua cả cảnh sát.
Chúng tôi cũng chỉ và con người với khả năng tư duy phản biện tốt hơn một chút nhờ luyện tập.Tôi bắt tay vào việc phân tích những suy nghĩ của mình với những viên cảnh sát trong cuộc.
Những dòng slide mà tôi chuẩn bị sẵn bắt đầu được chiếu lên:-Tôi hiểu rõ rằng cảnh sát cũng sẽ nghi ngờ về việc tôi sẽ làm vướng chân các vị trong vụ việc này.
Ngay bây giờ, tôi sẽ nói rõ trước mục đích của mình: thú thật tôi cảm thấy rất tò mò và có một mong muốn mãnh liệt tận tay bắt được tên hung thủ này và được phỏng vấn hắn, vì chuyên ngành của tôi là tội phạm học và việc tiếp xúc một cá nhân trực tiếp như thế sẽ giúp rất nhiều đến nghiên cứu của tôi sau này.
Tuy nhiên, tôi không hề biến thái và làm tất cả mục đích chỉ để hoàn thiện bài nghiên cứu của bản thân, mà làm trì trệ hành động của các vị, tôi rất mong muốn hắn dừng lại và bắt được hắn, để hắn trả giá cho những hành vi của mình, do đó, xin đừng nghi ngờ động cơ của tôi khi tham gia vào vụ án này.
Sau đây tôi sẽ tường thuật lại các nghiên cứu của bản thân về vụ án lần này.Đầu tiên ta phải nói đến nạn nhân: tổng cộng có tất cả ba nạn nhân trong vụ án, lần lượt là cô H.P, cô N.B, và cô W.Z.
Ba nạn nhân đều có đặc điểm chung như sau:Đều để tóc ngắn, đều tầm tuổi bốn mươi đến bốn mươi lăm, người da trắng, tóc ngắn, không có gia đình thân thích ở thành phố X, đã từng ly hôn, từng được chẩn đoán dương tính với chất kích thích lẫn có những vấn đề về tâm lý.Các vị trí được tìm thấy là lần lượt ở góc khuất sân ga điện ngầm, phía tây Sproul Hall, và cuối cùng là phía bắc công viên P.
Cả ba vị trí đều cách nhau 0.3 miles, và ngoại trừ Sproul Hall là trong khuôn viên trường, thì hai vị trí khác đều nằm ở các vùng đông đúc nhất của thành phố.
Dựa theo đặc tính của nơi xảy ra vụ án, tôi có những vị trí dự đoán hung thủ sẽ gây án tiếp theo như sau: phía sau sân vận động thành phố X, nhà hát Hy Lạp Cổ phía Đông khuôn viên trường, sau lưng phòng ban chuyên ngành công nghệ tin học Soda, và trang trại Oxford Tract ở phía Bắc.
Những suy đoán của tôi dựa khoảng cách của những khu vực này đều cách khuôn viên trường trong 0.5 miles, đông đúc, và dựa trên việc hung thủ đã giết người ở trung tâm trường, phía Tây, và phía Nam của khuôn viên, thì việc tiếp theo là phía Bắc và phía Đông chiếm gần 60%.Tiếp đến là khoanh vùng địa lý, hung thủ chắc chắn là rất quen thuộc với đường đi ở thành phố X, ít nhất hắn ta có thể tính toán chính xác thời gian đi tuần của cảnh sát trong từng khu vực gây án, và có thể ẩn thoát mà không mảy may bị nghi ngờ.
Hắn ta có thể là cựu sinh viên của trường, thậm chí là học sinh, nhưng hắn ta không thể là học sinh mới, vì những học sinh mới phải mất một thời gian tương đối dài mới có thể thích nghi.
Hắn cũng có thể là một nhân viên của trường học.-Khoan đã- cậu điều phối viên đã dừng tôi lại, cậu ta còn rất trẻ, gốc Ấn Độ, tầm cỡ hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, tên Mirash - Xin cho tôi được ngắt lời một chút, vì sao ông cho rằng, người này "chắc chắn" là người trong trường mà không phải là một người nào khác? Vì ngoài ra còn có rất nhiều người vô gia cư khác có thể biết được những múi giờ đi tuần của cảnh sát và hoàn toàn có thể nguỵ tạo chứng cứ rằng là người của trường học làm ra.-Đấy chính là mấu chốt của vấn đề - tôi tiếp lời- vào vụ án thứ hai, ngày 8 tháng 7, tại Sproul Hall, cậu có thể cho tôi biết có chuyện gì đã xảy ra hay không?-Ngày hôm ấy, tất cả cảnh sát đều đi trực trễ hơn một tiếng so với thường ngày - Trung sĩ Vinicius tiếp lời, suy tư tựa như ông ta đã nghĩ ra gì đó-hôm ấy có trận bóng bầu dục, và tất cả nhân viên cảnh sát XUPD đều không có mặt tại trung tâm khuôn viên trường tận 10 giờ tối, đồng thời tất cả XPD đều sẽ rải đều thành phố để hạn chế lưu lượng giao thông.
Tất cả những hệ thống đèn giao thông chuyển sang bảng Stop.
Nghĩa là nếu như tên tội phạm này là một người vô gia cư hay chỉ là một người mới đến thành phố X, sẽ không có đủ thông tin như thế để có thể thực hiện hành vi của hắn.
Ít nhất hắn cũng phải sống ở thành phố X từ trận bóng bầu dục gần nhất, là vào tháng 11 năm 2022, và hắn phải có phương tiện di chuyển để có thể hiểu hết hệ thống cảnh sát trước khi thực hiện hành vi của mình.-Đúng như thế - tôi cảm thán vì sự nhanh nhạy của những viên cảnh sát này, tôi cảm thấy các tiểu thuyết đã vô tình khiến những viên cảnh sát trở nên lu mờ trước hào nhoáng của nhân vật chính - đồng thời hắn ta thực hiện hành vi của mình tương đối "tỉnh táo," ở đây tôi không phải nói rằng hắn ta không có bệnh tâm lý, nhưng ít nhất tôi có thể nói hắn ta rất tỉnh táo khi dàn xếp lên kế hoạch giết chết những mục tiêu của mình, và những người này đều là những kẻ "được chọn trước" trong một thời gian dài, tức là trên năm tháng.
Tôi cảm thấy lạnh sống lưng khi phát hiện điều này, khi hắn có thể lên kế hoạch một cách tỉ mỉ như thế, và cả ngày-tháng của cả ba vụ án đều có thể mang một ý nghĩa trọng đại liên quan đến tên hung thủ.
Mens Rea (suy nghĩ tội lỗi, từ chuyên ngành trong luật tội phạm) của tên này được hoàn thiện từ rất hơn nửa năm trước, vì vậy nếu ta xét hắn theo những tội phạm có tổ chức thông thường thì sẽ rất khó bắt được hắn.
Nếu muốn khoanh vùng nghi phạm, tôi nghĩ các vị có thể xem xét lại các đoạn băng ghi hình giao thông của ba trận bóng bầu dục gần nhất.Vinicius và hai viên cảnh sát cười khổ và lắc đầu.
Tôi mới sực nhớ đến một điều quan trọng: Thành phố này không có camera giao thông xung quanh trường, vì mọi người muốn được "tự do tuyệt đối," nên đã bỏ phiếu bỏ hết các camera giao thông.
Tôi chợt thấy đau đầu với vấn đề này, và chúng tôi phải tìm một cách khác.Cả bốn người chúng tôi rơi vào khoảng lặng.
Một cảm giác bất đắc dĩ trỗi lên trong lòng tôi, tôi cảm thấy mình sẽ chẳng thể giải được vụ án này, trừ khi hung thủ lại tiếp tục vào ngày kế tiếp.Vâng, nhưng đó là điều tôi không mong muốn nhất.
Vì giải một vụ án mà tiếp tục có thêm một người mất mạng...!tôi thà không giải được vụ án ấy.
Đấy có thể là câu nói tàn nhẫn đối với những người đã khuất vì họ không được trả lại sự công bằng tuyệt đối, nhưng là một sự thật cay đắng.
Điều ấy tương tự như vụ án Zodiac hay Jack đồ tể, khi cả hai hung thủ như bốc hơi khỏi thế gian, không còn nạn nhân tiếp theo, nhưng không ai có thể giúp những người đã khuất lên tiếng.Mỗi lần đọc lại những vụ án ấy, tôi cảm thấy bất lực, và tôi không hề muốn vụ án này vào danh sách cold cases (những vụ án "lạnh," tức là án không tìm ra hung thủ hoặc vì duyên cớ gì chưa thể kết án và đợi thêm bằng chứng).-Ok, cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi phát hiện thêm một chi tiết quan trọng của vụ án, và chỉ ra rằng phương hướng chúng tôi đã lệch một chút so với ban đầu, vì tôi không nghĩ rằng hắn là một tội phạm có tổ chức, và danh sách nạn nhân đã được chuẩn bị trước.- Ông ta đứng lên và nói - Tôi nghĩ chúng ta cần phải có thêm thời gian để có thể tìm thêm những chi tiết quan trọng hơn, và nếu cậu không ngại, cậu có thể giả thành một thực tập sinh trong sở cảnh sát, và đi với Mirash mỗi đêm để trực.
Tôi sẽ gửi các tài liệu cần thiết cho cậu, và những đêm trực ấy có thể giúp cậu tìm ra thêm các manh mối mới.Tôi bất ngờ vì Vinicius đồng ý để tôi tham gia vào vụ án này.
Tôi không nghĩ mình có thể tham gia vụ án này dễ dàng như thế, mà mãi về sau tôi mới biết rằng, vì nhân lực cảnh sát không đủ để phân tâm vào vụ điều tra này, và mời một "chuyên gia" có thể sẽ khiến sở cảnh sát trở nên trông "đáng tin cậy" và thể hiện sự quan tâm với vụ án này hơn trước công chúng.Tôi dẹp hết những suy nghĩ ấy qua một bên, hôm ấy, trong đầu tôi chỉ có vụ án này mà thôi.
Tôi Chợt thấy sai sai trong suy luận của bản thân, vì...Vì sao trong phác hoạ tâm lý hung thủ của tôi, lại là hai người...!một người là những gì mà tôi đã nói hết ra với cảnh sát: một kẻ ngạo mạn, quyết đoán, và lạnh lùng đến cực điểm khi hành quyết con mồi của mình theo "ngày-tháng" mà hắn định sẵn.Còn một người khác, là trong...!trực giác của bản thân.
Tôi cảm thấy, hắn là một kẻ trên cao nhìn xuống, là một kẻ phán quyết, như diêm vương chốn trần gian,Hắn nói canh ba chết, thì người đó đừng hòng sống qua canh năm.Một "thẩm phán," tự cho mình có quyền sinh-sát đối với tất cả chúng sinh, và kẻ cao cao tại thượng ấy sẽ không bao giờ tự tay mình giết những con người cùng khổ dưới đáy xã hội đáng thương như ba người phụ nữ này.Hôm ấy...!tôi đã mong trực giác mình sai,...!Nhưng rất tiếc, đây chỉ là mở đầu của tất cả..