Con người là một sinh vật kỳ lạ vì mỗi người có một "cái tôi" riêng của mình, và nực cười ở chỗ: mỗi người đều có "cái tôi" lớn riêng nhưng không hề chấp nhận sự tồn tại của "cái tôi" người khác.
Hãy tưởng tượng bạn ở trong một xã hội đầy rẫy kẻ tinh anh, và không ai muốn mình thua thiệt dưới người khác.
Có hai kiểu người, một người sẽ thấy bản thân mình không đủ giỏi và phấn đấu hơn người khác, và dần dần họ mất đi cái tôi riêng của mình, rồi họ dần sa vào ước mơ của kẻ khác hoặc cảm thấy bất bình với cái xã hội này.
Họ thu mình, tuy bề ngoài vô cùng vui vẻ nhưng phần "con" của họ đang cảm thấy khinh thường những kẻ xung quanh vì không hiểu họ.
Còn một loại người khác thì tìm lỗi của kẻ khác để làm niềm vui, và trở thành những con người ấu trĩ, không suy nghĩ kĩ trước những hành động của bản thân.Tôi không khác họ là mấy, vì tôi vẫn cảm thấy mình rất ưu tú.
Tôi có sự kiêu ngạo riêng của mình, và khi một ai thách thức tôi với những gì tôi giỏi, tôi đầu tiên sẽ khinh thường họ, và sẽ có những suy nghĩ nghiền nát họ bằng thứ tôi giỏi nhất.Tuy nhiên, đó là suy nghĩ, còn hành động tôi sẽ không thế, tôi sẽ cho họ thắng, trừ những việc đụng chạm đến lợi ích của bản thân, và tôi cảm thấy tự hào khi mình "thua," vì bản thân người thắng họ không hề biết vị trí của họ nằm ở đâu.
Có thể nói tôi đã thành công giấu sự ác ý của bản thân mình.
Con người là thế, họ có vô vàn chiếc mặt nạ, và mỗi khi gặp một mối quan hệ xã hội nào, họ sẽ thay mặt nạ tương ứng*.*: đây là một tính cách cảm hứng dựa trên một học thuyết nổi tiếng nhưng tác giả đã quên mất từ đâu, sẽ bổ sung thông tin khi cần.Sự chai lì trong tâm lý của con người có giới hạn.
Biên giới "bùng nổ" tâm trạng của con người cũng khác nhau, tuỳ thuộc vào tính cách, suy nghĩ, môi trường họ lớn lên.
Tuy nhiên có một điểm chung của tất cả mọi người là: ai cũng có sự "điên" của cá nhân mình.Ta đều có một thứ gì đó méo mó trong tâm lý, mà bản thân ta là một diễn viên giỏi không để lộ nó ra ánh sáng.
Vì khi để lộ ra ánh sáng, xã hội sẽ thay đổi hoàn toàn cách nhìn về bản thân chúng ta.Và dần rồi, chúng ta đang sống dưới lớp mặt nạ của chính mình tạo ra, và nực cười là, sống quá lâu dưới lớp mặt nạ cũng chính là đường nhanh nhất để chạm đến "biên độ bùng nổ" của riêng ta.Đêm hôm ấy gió thổi rất rát, vâng, là rát.
Thứ cắt vào da mặt tôi không biết là cát hay gió, nhưng nó làm tôi cảm thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Thứ cảm giác ấy tựa như đang giúp tôi biết rằng mình còn sống, và mình còn những mục tiêu trong cuộc đời, không thể liều lĩnh trước những nguy hiểm không cần thiết.
Tôi đi ra khỏi sở cảnh sát cùng bộ đồng phục học việc, và người tôi đi chung đêm hôm ấy là một sinh viên mà tôi rất ấn tượng mãi về sau, Shin Han, sinh viên ngành luật học và triết học, cùng chuyên ngành của tôi trong những năm bậc học cử nhân.
Chúng tôi xuất phát từ Sproul Hall và sau đó di chuyển về phía đông của khuôn viên trường, học khu khảo cổ và mỹ thuật.
Trên đoạn đường ấy tôi đã giải thích cho Shin Han những thông tin vừa đủ để cậu có thể dẫn tôi đi đến những nơi tôi muốn, vì tôi biết rằng không ai có thể nhớ bản đồ được như những học viên này.
Trong lúc tập huấn họ đều phải thuộc hết tất cả tên con đường và mọi ngóc ngách của thành phố, và họ tương tự những Baker's Street Irregular.
Họ là những người "tọc mạch," "thích chen vào chuyện kẻ khác",...!và tuy rằng không phải người nào cũng có những ưu thế nổi trội, nhưng họ có một tính cách chung: vô cùng liều mạng.Shin Han dẫn tôi đi những nơi cậu ta nghĩ rằng cảnh sát thường sẽ tạm thời bỏ qua khi đi tuần, và chỉ xem xét kỹ lưỡng hơn sau bảy giờ tối.
Chúng tôi đã cùng nhau đánh dấu gần mười một chỗ trước khi đến, và những chỗ ấy đều cho thấy không phải nơi có thể gây án.Việc của chúng tôi đang làm là đánh giá lại những vị trí trong khuôn viên trường, để xem có nơi nào có thể trở thành hiện trường gây án "đầu tiên" hay không.
Vâng, là hiện trường đầu tiên vì đến tận giờ chúng tôi vẫn không phán đoán được liệu những nơi chúng tôi phát hiện thi thể là hiện trường đầu tiên hay chỉ là nơi để xác của hung thủ.
Chúng tôi đi tiếp và đi tiếp cho đến khi hai chân tôi mỏi nhừ, đồng hồ khi ấy điểm mười giờ rưỡi, nghĩ là hai chúng tôi đã đi khắp khuôn viên trường suốt tận ba tiếng rưỡi.-Không quen à?- Shin Han hỏi tôi và đưa tôi bình nước, cậu ta tuy nhìn có vẻ thiếu tinh thần vô cùng, hai bọng mắt dày và vùng xung quanh mắt trũng sâu thể hiện rất ít khi ngủ, và đôi mắt ấy tuy không sáng tựa sao trời, và cũng không đục và vô hồn, nhưng có một cái gì đó khiến tôi nhìn không thấu cậu ta, nhưng có vẻ cậu ta không hề mệt mỏi- Nếu như anh ngày nào cũng làm công việc này, thì anh sẽ dần quen với nhịp độ và sẽ không cảm thấy mệt mỏi, ít nhất về mặt thể chất.-Cảm ơn- tôi đáp và nhận bình nước, và ngồi xuống băng ghế đá gần bộ phận Cao học Luật.
Tôi chú ý đến Shin Han, trong ánh mắt cậu ta có gì rất cố chấp đối với học khu này: sự cố chấp, bất nhất, hoang mang,...!và nhiều cảm xúc khác được cậu ta thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt.Ai chẳng muốn vào một trường luật sư danh giá hàng đầu thế giới? Và mấy ai có thể thực hiện điều đó thành sự thật? Tôi đã từng thấy nhiều người với ánh mắt ấy nên sự cố chấp của cậu ta không khiến tôi cảm thấy cậu ta tầm thường, mà chỉ có sự đồng cảm.Trước khi bắt đầu chuyến đi này, lý lịch của người hướng dẫn đồng thời thành phụ tá cho tôi trong vụ án này đã được sắp xếp kỹ lưỡng, từ việc cậu ta có những lý lịch giống tôi đến kì lạ, đến tâm lý ổn định của cậu ta.
Khi giao tiếp và bàn luận về vụ án với cậu ta, tôi tưởng tượng đang nói chuyện với chính bản thân mình.
Sherlock Holmes từng nói, "Khuyết điểm duy nhất của các thiên tài là họ luôn cần khán giả," và tôi không hề có cảm giác đó cho đến khi gặp cậu ta, điều khiến tôi cảm thấy ấn tượng nhất là sự chính xác đến từng con số mà cậu ta có thể thống kê được qua những gì mà cậu ta quan sát: cậu ta có sự ám ảnh nhất định với số học và cậu ta cho rằng mọi sự thật trên thế giới này đều có nguồn gốc từ số học.
Cậu ta có sự thấu hiểu nhất định đối với tội phạm học và cậu ta đã đặt mình vào hung thủ để có thể tìm cách phá giải, nhưng không hề lún sâu vào nó, vì cậu ta giống như tôi, đều có sự kính sợ nhất định đối với việc đặt bản thân mình vào tâm trạng kẻ khác.Chúng tôi, cùng là một loại người, và khi cậu ta phân tích, đã có lúc, tôi nghi ngờ cậu ta chính là hung thủ trong vụ án này, nhưng ánh mắt hứng thú muốn phá giải vụ án của cậu ta làm tôi phải nuốt những suy nghĩ ấy lại vào cổ họng.
Nó khiến tôi cảm thấy như đang mắc nghẹn vậy, bởi vì bỗng dưng những gì tôi phác hoạ về hung thủ lại dần trùng khớp với cậu ta, nhưng trực giác cho tôi thấy đây không phải hung thủ.
Cậu ta có sự non nớt, ẩn sâu trong con người có vẻ nghiêm túc trong công việc là sự bốc đồng và thích thể hiện, và một tâm lý tương đối vững chắc và khó lòng phá vỡ.
Về lối tư duy, cậu ta hoàn toàn phù hợp, nhưng về tính cách thì không.Những gì mà đêm đấy chúng tôi thu thập chỉ là những "phỏng đoán," và điều đó không giúp gì nhiều cho giải quyết vụ án, nó chỉ có thể thu hẹp phần nào phỏng đoán của tôi về hung thủ.
Shin Han đồng thời cũng đã giúp tôi về bản phân tích báo cáo pháp y: hung thủ không cao quá 5ft 9, vì nếu quá cao thì hung thủ rất khó để đâm trúng các vị trí ngực vào xương sườn của nạn nhân và hướng dao nằm ngang, và từ vết cán đâm cho thấy hắn ta có sự hận thù sâu sắc với phái nữ, đặc biệt là những người phụ nữ đứng tuổi, từng sử dụng các chất kích thích và có quá khứ không mấy sạch sẽ.Shin Han chỉ cho tôi một chi tiết quan trọng trong các bức ảnh pháp y mà chúng tôi vô tình bỏ sót: một ký tự bằng phấn được vẽ gần thi thể, không xa nhưng không gần.
Hình vẽ ấy là một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào người đối diện, nhưng nó cũng như...!hình ảnh tục tĩu nào đó mà tôi không muốn nghĩ đến.
Pháp y cho rằng, những dấu vết ấy đã có từ vài tháng trước, và vì thiếu nhân lực dọn dẹp cùng hình ảnh ấy cứ trải dài khắp thành phố X nên không ai chú ý đến nó nữa.-Lập tức gọi cho Vinicius và báo cáo việc này lại, tôi nghĩ rằng đây là một trong các manh mối.
Tôi nhớ icon này đã được xuất hiện nhiều lần và một viên cảnh sát đã vẽ một sơ đồ đăng tải lên Reddit, tôi nghĩ nó vẫn còn trên mạng.
Đồng thời bắt đầu phân tích từ ngày nào những hình ảnh ấy xuất hiện tại thành phố X, và những địa điểm chúng ta từng phân tích sẽ xảy ra án mạng, tôi nghĩ chúng ta sẽ tìm được thứ gì đó có ích.
- Shin Han lập tức dùng radio gọi về trụ sở, và ngay lập tức cảnh sát vào làm việc.
Chúng tôi bắt đầu đi bộ đến những khu vực mà chúng tôi từng thấy những icon hình đôi mắt ấy, nếu có gì diễn tả đôi mắt ấy thì đấy chính là đôi mắt cú vọ, màu tím, nhưng những người tâm lý học sẽ dễ liên tưởng đến bộ phận ngực, vì hình thức vẽ của hắn dựa trên kiểu mẫu vẽ ngực phụ nữ.
Não tôi bắt đầu hoạt động, giả sử đấy là "lời nhắn" của hung thủ, thì tôi lại có thể giới hạn độ tuổi của hắn ta tầm 23 đến 33 tuổi, vì ở độ tuổi này tính dục của con người là mạnh nhất, và việc thể hiện nó qua một "nhân cách" khác là điều dễ hiểu: hắn ta không muốn bị bắt nhưng muốn bộc lộ cảm xúc của bản thân.
Hiện trường không hề có dấu vân tay, cũng không hề có bất cứ dấu vết cho thấy hắn đang thoả mãn thú tính con người hắn, nên tôi phân vân không biết hắn là kẻ bị vấn đề lớn với khả năng giao phối hoặc vì lý do gì khác hắn ta khinh thường và không chạm đến những nạn nhân hay không.
Tôi cầm tờ note lên và ghi hết tất cả lại để giao cho Vinicius sau giờ làm.Chúng tôi lang thang tận hai giờ sáng, đâu phải chỉ London mới có sương mù? Thành phố X hôm nay sương mù dày đặc không thấy rõ đường đi, nhưng màn đêm của thành phố không hề yên ắng.
Tiếng piano ở Lower Sproul vang vọng, lúc thì dữ dội, lúc thì ai oán, tựa như đang thương cảm với số phận của những con người dưới tầng chót xã hội đang quằn quại và đấu tranh từng ngày với cuộc sống của họ.
Shin Han giải thích tôi rằng đó là tiếng đàn của ông Joe, một người vô gia cư da màu không ai biết họ của ông là gì, không tranh chấp hay gây hấn với ai cả, ông ta chỉ lặng lẽ sống ở một góc hẻm cạnh tiệm thuốc gần trường và thường đến để đánh đàn vào lúc này.Hình ảnh ông ta khiến tôi đứng lặng vài giây.
Thành phố này, là nơi tự do nhất, cũng là nơi giam cầm những ước mơ sâu thẳm trong con người.
Ông Joe chẳng hạn, tâm tư ông ta đặt vào tiếng đàn, thể hiện ông ta vẫn có những khát khao để sống, để phấn đấu nhưng sự vùi dập của xã hội không cho phép ông ta làm thế, một thế giới vật chất quyết định tất cả khiến ông ta không thể tiến thêm bước nào nữa, và sự tự do trong lựa chọn, vô tình gò bó ông ta, khiến ông ta vĩnh viễn không thể bước lên đỉnh cao.
Sự thật của thế giới này tương đối phũ phàng: nếu bạn chọn thứ bạn đam mê thay vì thứ bạn giỏi, bạn sẽ phải "trả giá" bằng chữ "nếu": Nếu thất bại, bạn sẽ không có đường lui và cuộc sống bạn sẽ là một tấn bi kịch.Tôi bỗng dưng cảm thấy tên hung thủ này cũng đang bộc lộ tình cảm của hắn qua từng đường vẽ và từng nhát dao vào nạn nhân.
Hắn ta đang cảm thấy hắn ta dũng cảm, dám đối mặt với thực tại, và sự thể hiện này cứu rỗi hắn cũng như dẫn lối cho những kẻ khác "bộc lộ" con người mình.-Hắn nghĩ hắn là người đi đầu, người dẫn dắt, đấng cứu thế.- Shin Han nói, cậu ta phá vỡ không khí im lặng giữa tôi và cậu.
-Nhưng hắn ta không biết hắn ta hèn nhát đến cỡ nào, sự can đảm thể hiện không phải thể hiện theo cách làm hại người xung quanh, nếu hắn muốn thể hiện, thành phố này, xin lỗi không thể chứa chấp hắn.Ánh mắt cậu ta nhìn chăm chăm vào làn sương như muốn xé toạc nó ra, khi tôi nhìn vào cậu, tôi đã im lặng.
Có lẽ, chúng tôi là cùng loại người,...Nhưng chúng tôi không thể nào trở thành giống nhau về mặt tư tưởng được.
Sự giống nhau này giống hai quân tượng của hai bên bàn cờ vua, một bên chỉ có thể đi ô trắng, một bên chỉ có thể đi ô đen, hai bên đều giống về chất, nhưng đường sẽ chẳng thể chung lối.
Tư duy của tôi là một nhà nghiên cứu, còn cậu ta, có gì đó "máu anh hùng," một sự liều mạng vì lý tưởng, một sự ghét cay ghét đắng tội ác chứ không nhìn theo một cách khách quan nhất.
Tôi, là người chỉ đường, là người khám phá và nghiên cứu.
Còn cậu ta, là kẻ chấp pháp và phán quyết.Chỉ một điều có thể nói tôi và cậu ta có một điểm chung, chúng tôi đều là những con người sống vì lý tưởng, chết vì tư tưởng, và sống giữa lằn ranh thiện và ác.P/S: Chương ba này tả rất nhiều về nhân vật Shin Han, dù đây là nhân vật phụ trong truyện này, vì đây là tiền đề để tạo ra nhân vật chính trong quyển 2 của bộ truyện này.
Theo cấu trúc truyện thì phần một "When...!The Abyss Gaze You Back!," sẽ kể về nhân vật Trần Tín, một người có vẻ không quá nổi bật, tuy là chuyên gia nhưng có những sai sót trong suy luận, sống một cách "trung dung," và đặt cho ta câu hỏi về sự khác biệt giữa sống một cách "trung dung" và "tầm thường" khác nhau ở chỗ nào? Cậu ta có nhiểu lúc thể hiện mình rất đồng cảm với người khác, nhưng nhiều lúc vô tâm và thậm chí lạnh nhạt với sinh mạng con người, liệu rằng đấy có phải là xu hướng của xã hội? Phần này sẽ có tầm 4-5 vụ án, và vụ án đầu tiên dự đoán sẽ tầm hết chương 5:.
Sau đó sẽ là dự án phần 2, "Kẻ Phán Xử," với nhân vật chính là Shin Han, cũng là người sống giữa lằn ranh thiện và ác, nhưng theo hướng cực đoan hơn, "con người" hơn, và câu hỏi đặt ra là liệu rằng sự tồn tại của ngục tù và trừng phạt có ích hay không? Bao nhiêu trừng phạt là "đủ" để trả hết tội lỗi của một con người? Do mình chỉ mới có ý tưởng cốt truyện, chứ chưa nghĩ đến các tình tiết và làm sao để mọi người hiểu hết ý của mình nên chương có thể sẽ ra chậm, nhưng đây là một project dài hạn, nên mình sẽ cố gắng không drop nó..