Chúng tôi bắt đầu trong việc truy tìm vị trí của nghi phạm.
Chúng tôi dù không biết hắn ta có phải là kẻ thủ ác hay không, nhưng việc theo dõi hắn là vô cùng cần thiết.-Địa chỉ giả, biển số xe cũng giả nốt,...!tên này có thực sự tồn tại hay không chứ hả? - Vinicius rất bực tức, dù cho những thứ vô cùng khó làm giả như giấy chứng minh thư, thì những hạn chế như số nhà của hắn tận Massachusetts và không chịu đổi sang địa chỉ thành phố X, hay đại loại như bảng số xe đăng ký của hắn, không ngờ đã được sang tay cho người khác mà không có giấy tờ rõ ràng, và đồng thời rất may mắn cho hắn, là hắn ta không bị bất kỳ tai nạn xe cộ nào nên chẳng có ghi chép...-Chúng ta phải dùng cách khác thôi - tôi nói, và bỗng nhiên tôi nhớ đến một người - Vinicius, tôi nghĩ ông nên giúp tôi soạn một email, tốt nhất thành khẩn một chút, tôi nghĩ tôi biết người có thể giúp chúng ta, nhưng thái độ "cầu người" của ta phải đặc biệt tốt, vì tôi nghĩ cô ta rất bận và đây cũng là một người tôi vô cùng tôn trọng.
- Tôi nhớ đến một người phụ nữ trung niên với nụ cười luôn treo trên môi và ánh mắt sắc lạnh như nhìn thấu được mọi thứ trên thế gian.Vâng, đó là giáo sư dạy tôi về phân tích hình ảnh và truy tìm dấu vết tội phạm dựa trên những nguồn thông tin công cộng.
Cô ta có một câu nói khiến tôi nhớ đến hiện nay:-Để khai giải một bí mật trong vụ án, đầu tiên, ta không phải nhìn vào những tài liệu mật hay moi móc bí mật của người khác, mà phải "quan sát" và "tìm" những tài liệu công cộng mà bất cứ ai cũng có thể xem được.Giáo sư K.**: nhân vật Dựa trên hình tượng một Tiến sĩ, Luật sư, có thật và giảng dạy tại một trường đại học nổi tiếng, với những phân tích và đóng góp trong việc truy tìm tội phạm quốc tế và bằng chứng dựa trên những hình ảnh và tài liệu công cộng.
Xin được giấu tên để tỏ lòng tôn trọng.Sau khi Vinicius email cho cô ta, tôi đã đích thân mình đến văn phòng cô ta một chuyến.
Với tôi, việc đến văn phòng một giáo sư để hỏi bài là vô cùng hiếm, vì tôi dành quá nhiều thời gian của mình cho hoạt động ngoại khoá xuyên suốt thời học cử nhân, và vì vậy tôi cảm thấy tương đối tiếc nuối với những kiến thức mình bỏ lỡ, trong đó, có cả với giáo sư K.Tôi gõ cửa, và bên tiếng trả lời vọng ra:-Xin chờ một chút, tôi đang đến.Khoảng chừng 10 giây sau, một người phụ nữ đứng tuổi với bộ đầm công sở đến mở cửa.
Cô ta vẫn thể hiện phong thái tự tin và sắc bén của mình, khiến cho tôi cảm thấy gai sống lưng như thời đi học và không làm bài tập đầy đủ.-Chào giáo sư K., tôi là Tín, sinh viên tốt nghiệp sáu năm trước tại đại học B, và không ngờ một ngày chúng ta gặp nhau tại đại học X này.
- Tôi nhìn cô và cúi đầu, tôi cảm thấy có phần "tự hào" vì bản thân đã thành "đồng nghiệp" của thần tượng một thời của tôi.-Chào cậu Tín, tôi có nhớ cậu, một học sinh tuy không phải có điểm số tuyệt đối nhưng luôn có mặt trên lớp 100%.
Tôi rất tự hào khi nghe nói cậu đang làm việc với bộ phận Tội Phạm học tại trường chúng ta.
- Cô ta cười và rót cho tôi một cốc nước.Tôi nhìn xung quanh, và cảm thấy vẫn như ngày nào, xung quanh là những thiết bị nghiên cứu liên quan phân tích hình ảnh và những tài liệu liên quan đến việc điều tra thông qua những cổng thông tin mạng và công cộng, thậm chí những vùng "kém an toàn" như deep web đều được đội ngũ của cô điều tra một cách triệt để.
Tôi từng rất mong mình là một thành phần trong đấy, nhưng rất tiếc khi ấy tôi không đủ trình độ và không đủ đam mê để theo công cuộc này đến cùng.-Thưa giáo sư, tôi chắc rằng giáo sư đã nhận được tin tức về vụ việc gần đây, về một tên sát nhân hàng loạt liên quan đến một tổ chức tà giáo nào đó, vì nghi thức giết nạn nhân cuối cùng của kẻ thủ ác vô cùng tàn bạo và mang nặng sắc thái tôn giáo.
Tôi đã cùng cảnh sát XUPD và XPD truy tìm thông tin hung thủ nhưng vẫn chưa thể khoanh vùng hắn ta nằm ở đâu, và sẽ rất khó nếu chúng ta để mất dấu hắn một lần nữa.
Tôi nhớ đến giáo sư từng giúp đỡ cho nhiều vụ án và đa số các vụ án đều được khoanh vùng địa lý vô cùng cẩn thận và nhanh chóng, đặc biệt là vụ án này ở tại thành phố X, nên tôi mong cô có thể giúp đỡ.
- Chúng tôi đưa cô ta hình của nghi phạm.
Chân dung hắn lạnh như tiền không hề nhếch môi hoặc cười, tóc hắn được chải chuốt một cách gọn gàng, da trắng có đốm, ánh mắt cụp xuống, và đặc biệt hình xăm ngay cổ..."Catch me ...If you could."Giáo sư K.
nhìn và trầm tư, sau đó cô hít sâu và quay sang tôi:-Thường thì tôi chỉ phân tích những tội phạm liên quan đến hình sự quốc tế hoặc chiến tranh, cho nên tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cậu khoanh vùng nghi phạm trong vụ án này, nhưng tôi không chắc chắn lắm, vì tỉ lệ chỉ tầm 80%, cậu thông cảm.- cô ta nói và bắt tay vào làm.Tôi nhìn thủ pháp của cô ta, phóng đại hình ảnh, cắt kiểu tóc, nước da, phân tích độ tuổi, phân tích vết xăm, tìm hình phù hợp đặc điểm nhận dạng trên nhiều phương tiện truyền thông, áo của hắn ta đang mặc hãng gì và phân tích xem được bày bán năm bao nhiêu, ánh sáng hình ảnh liệu có bị chỉnh sửa, và tay hắn ta: chiếc đồng hồ chỉ vào lúc 8 giờ, là 8 giờ sáng hay 8 giờ tối, địa điểm là khi nào, và hướng mặt trời ra sao,...Tất cả mọi thứ được cô ta làm vô cùng nhanh chóng và cẩn thận, tôi cảm thấy thế giới này còn vô số thiên tài mà tôi chưa bao giờ thấy, và khả năng con người dường như vô hạn.
Chỉ với một hình ảnh chụp nửa thân trên của một người đàn ông cùng phong cảnh xung quanh mà cô ta có thể phân tích cặn kẽ như thế.Sau đó là đến việc phân tích xem gần đây xung quanh thành phố X, có ai "vô tình" chụp hình trúng một người đàn ông như thế hay không, và liệu rằng trong cách hoá đơn có "vô tình" thấy được nghi phạm đang mua đồ hay không? Liệu rằng hắn có đăng nhập vào các tài khoản ngân hàng gần thành phố X?Giáo sư đã so sánh những thông tin tài liệu của cảnh sát bao gồm các vụ án, và liên kết với hắn ta, cũng như việc phân tích gói gọn lại khu vực hắn ta ở, và liệu rằng hắn ta có liên kết gì với vụ án hay không.Chúng tôi dành cả hai ngày để giải quyết vụ việc, và càng đi sâu, tôi càng gần như đưa ra kết luận hắn chính là kẻ thủ ác.
Tuy nhiên, giáo sư rất điềm đạm nói rằng:-Trước khi kết án thì hắn chỉ là nghi phạm, và phải đối xử với hắn như kẻ vô tội.
-Cô ta nói như nhắc nhở tôi rằng quá gấp gáp chỉ dẫn đến các kết quả chẳng hay ho gì.Vì lời nhắc ấy mà chúng tôi đã từng bước, từng bước rút gọn lại vị trí địa lý, và phát hiện khu vực hắn hay xuất hiện nhiều nhất là trên giao lộ đường University và Sacra.
Chúng tôi đã mày mò và tìm ra được nơi của hắn cư ngụ.Và rồi...!bắt đầu phục kích cũng như theo dõi hắn ta 24 trên 7, và đợi hắn...Ra tay với người kế tiếp.Vâng, chúng tôi chỉ có thể làm thế khi quá ít bằng chứng chỉ ra rằng hắn ta là kẻ thủ ác, và việc phục kích như thế, chỉ đảm bảo rằng trước khi hắn ra tay với người kế tiếp, chúng tôi sẽ bắt được hắn và bằng chứng hắn là thủ phạm.Hôm ấy, trời đổ mưa...Cơn mưa từng đợt từng đợt như trút giận lên thành phố tràn đầy tội lỗi này.
Những giọt mưa cắt vào mặt tôi từng chút, từng chút tựa như hung khí vỗ vào mặt.
Tiếng gió gào thét, tiếng cây xào xạc,...!cùng hoà lên một bản hoà ca kinh dị, và chúng tôi là những con người chứng kiến cho kết cục của một tội ác.Chúng tôi chờ từ bảy giờ đến mười hai giờ, và dường như trong cái rủi có cái may, "nhờ vào" cái lạnh mà chúng tôi vẫn giữ được cái đầu tỉnh táo.
Mắt Vinicius đỏ hoa vì những cơn mưa tạt thẳng vào khiến các mao mạch của giác mạc tổn thương, nhưng ông dường như không hề để tâm đến sự việc ấy.Một giờ sáng...!Đèn pha của chiếc xe đen SUV đã bắt đầu lăn bánh, thông qua những camera phân tích trước của giáo sư K., chúng tôi biết được đó là xe của nghi phạm.
Thế là cuộc lùng bắt bắt đầu.
Chúng tôi không thể trực tiếp vây bắt bằng xe cảnh sát, vì vậy việc dùng xe thường của các nhân viên trong sở cảnh sát đã được cấp phép.
Chúng tôi đã theo chân hắn đến tận nơi hắn chuẩn bị gây án...Trang trại Oxford Tract ở bắc thành phố X.Đèn giao thông, đèn đỏ và xanh của cảnh sát chớp liên tục trên nền mưa ướt thẳm, cùng tiếng còi cứu thương réo rắt.Người được đưa đi cấp cứu lại là một phụ nữ đứng tuổi nhưng lại hoàn toàn không phải người vô gia cư, mà là một cư dân thường, nhưng mắc chứng loạn trí, và luôn tìm đến gây sự những người dân xung quanh.
Bà ta chỉ bị hoảng hốt và ngất đi, cùng vết cắt không hề sâu lắm, trong khi hung thủ đã bị bắt, và hắn ta đang mặc một bộ áo mưa đen che đến tận chân, mặt râu ria lâu ngày chưa cạo, và thấp thoáng dưới cổ là hình xăm với dòng chữ chói mắt mà tôi đã thấy vô số lần.
Sau khi phân tích màu sắc thì giáo sư K.
đã nói tôi rằng hình xăm ấy có tuổi đời rất mới dưới 1 năm, và sau khi "dò la" vô số tiệm xăm ở thành phố X thì chúng tôi biết được có một chỗ xăm gần khu vực Asian Ghetto chuyên khắc chữ này, và cũng có lưu lại hình ảnh của "vị khách" ấy.
Có thể nói đây là bước quan trọng trong việc bắt được hung thủ.Một thứ duy nhất tôi không hiểu, chính là đôi mắt hắn vô hồn, tựa như khôi lỗi, chứ không phải một người hoàn toàn bình thường, và hắn dường như biết "quyền lợi" của mình và không hề lên tiếng.Chúng tôi đã bắt được kẻ thủ ác, và vâng, vụ án này...!tôi nghĩ, đã là kết án.Nhưng không, vẫn còn.Tạm gác câu chuyện ấy, sau một đêm, dài, chúng tôi đã có buổi nghỉ ngơi tạm thời chờ cho quy trình thẩm vấn bắt đầu.
Tôi đã được cho phép phỏng vấn riêng hắn một cách bí mật và được phép ghi âm để có thể phục vụ cho việc nghiên cứu sau này.Tôi bước vào phòng thay đồ và nhìn thấy Shin Han ở đó.
Cậu ta đứng trước tủ thay đồ của mình, và thở dài.
Nhắm mắt lại cậu ta tháo đi số hiệu của mình, và quay sau lưng.
Chạm mặt tôi, cậu ta mỉm cười:-Chúc mừng anh đã có thể bắt được thủ phạm.
- Cậu ta cười với vẻ mặt thoải mái - và tôi sẽ rất nhớ đến những câu chuyện chúng ta chia sẻ, cũng như các kiến thức học từ anh, sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều trong sự nghiệp sau này.Tôi ngỡ ngàng và gật đầu:-Ồ, vậy là hôm nay chính là ngày cậu kết thúc thực tập sao?-Đúng vậy, tôi đã được nhận việc làm khác, liên quan đến luật dân sự.
Tôi sẽ qua quấy rầy anh vào giờ làm việc, nếu anh không phiền, vì tôi cũng là học trò của giáo sư K., và tôi nghĩ chia sẻ thêm kiến thức với anh có vẻ dễ dàng hơn so với việc nói chuyện giáo sư K., vì chúng ta cách biệt tuổi không nhiều.
- Cậu ta mỉm cười và nói tôi.Trong giọng nói của cậu ta, tôi có cảm giác tựa như cậu ta đang quyết định một việc gì đó rất quan trọng, và hiện giờ, cậu ta đã buông bỏ trách nhiệm, buông xuống số áo cảnh sát để làm "điều cậu muốn."Tôi chỉ mong, cậu ta không bị lầm đường lạc lối.
Và không mong một ngày tôi phải nghe tin một kẻ có "thiên phú" trong vấn đề phân tích tội phạm như cậu ta, trở thành kẻ phạm tội.-Được chứ, cậu luôn được chào đón.
À, đây là số điện thoại của tôi, khi cậu cần.
-Tôi cười và bắt tay cậu.
Nhìn vào tủ đồ của cậu, tôi nhìn thấy một bức ảnh.Một thanh niên tươi cười với ánh mắt híp lại tựa trăng rằm, và bên cạnh là một cô gái, thanh tú, dễ thương với mái tóc buộc ra sau và không son phấn.Cậu thanh niên ấy là Shin Han, nhưng có vẻ trẻ hơn, tầm 17-18 tuổi.
Và cậu ta rút tấm hình ấy bỏ vào bìa hồ sơ rồi bước ra.-Bạn gái cậu à? - tôi hỏi, và dường như cậu ta dừng vài bước.-...!Vâng.
- Cậu hít sâu, rồi nói.
Tôi có thể thấy vai cậu có vẻ run lên, và cậu quay lại, ánh mắt vừa trìu mến nhìn vào khoảng không.
- Cô ta là định mệnh của đời tôi, và cũng là trói buộc của tôi với cuộc đời này.- Ồ, ra vậy, thôi, chào cậu nhé.
- Tôi cười và nói vọng ra, vì có vẻ cậu ta không hề muốn đề cập đến câu chuyện này.-Chào anh, à đúng rồi, tôi muốn nói với anh 1 câu trước khi rời sở cảnh sát, coi như là một kịch bản phim truyền hình đi - cậu ta cười - chúng ta là những người đi giữa làn ranh của thiện và ác, nên là, đừng bao giờ để lương tâm anh, thứ duy nhất còn trong trắng, phải nhiễm bẩn.
- Cậu ta dứt khoát bước ra ngoài.Thật buồn cười vì trước đó tôi muốn khuyên cậu, và rốt cục, cậu lại là người khuyên tôi.Mãi về sau, tôi mới biết...Người cậu ta thương, cô gái trong hình ấy, được cho là đã qua đời một cách thương tâm vào ba năm trước sự kiện này xảy ra.Và mãi về sau gặp lại, cậu ta nói với tôi khiến tôi nhớ mãi:"Cô ta là mây trắng, không nhiễm bụi trần, không thứ gì trên cõi đời này có thể khiến cô ta lưu luyến.Còn tôi, như là cây vậy, vùi mình vào thứ hỗn độn của nhân gian này.
Tôi mong có thể càng cao lớn, càng vĩ đại, để đến với mây.
Nhưng nực cười ở chỗ, cây càng cao, rễ cắm càng sâu, càng có nhiều lưu luyến với đất.Mây chỉ đến với cây khi trời trở nặng, nhưng sẽ rời đi nếu khóc một cơn mưa rồi thôi, do đó, chuyện chúng tôi, là do cô ta quyết định.Và tôi, người đã cắm rễ quá sâu mình vào đêm đen bóng tối, sẽ rất khó để thoát ra dù biết đó là tận đáy của nỗi đau."Vâng, cô gái ấy,...!vẫn ảnh hưởng đến, tận sự kiện mang tên..."Ngày phán quyết."Sau chương này ta sẽ tạm thời chia tay nhân vật Shin Han trong thời gian ngắn, và "Ngày phán quyết" cùng chuyện tình của cậu ta sẽ xuất hiện sau tiểu thuyết đầu tay này.
Và "Ngày phán quyết" cũng nằm một trong số các sự kiện nhân vật chính, Trần Tín, gặp phải trong tương lai.
Nhưng sẽ không đi sâu.
Chương này chủ yếu dẫn dắt đến cái kết vụ án đầu tiên và chuyển biến đến những chuyển tiếp sau này, chứ chưa thực sự "kết án" như tựa chương..