Tôi mở cuốn sổ của mình ra và chiếc MP3 mà tôi từng sử dụng từ nhỏ cho đến nay.
Loại MP3 đời đầu này hiện nay đã dừng sản xuất, và với tôi, chỉ những dịp trọng đại hoặc kỉ niệm thì tôi mới dùng đến nó.Nội tâm của mỗi một người là một căn phòng, và tuỳ vào sự sắp xếp của căn phòng ấy, ta có thể thấy được người đó là người thế nào.
Do đó, chỉ duy nhất họ mới có thể biết bản thân họ muốn gì, làm gì, và thậm chí, góc khuất của họ.
Điều duy nhất để ta có thể đoán được căn phòng ấy chứa đựng gì, chính là ánh mắt, vì nó chính là cửa sổ của mỗi một linh hồn.Tuy nhiên, ánh mắt của hắn...!Vô hồn.Nghi phạm tựa như một gã câm vậy: hắn không hé môi nửa lời từ khi bước vào căn phòng này.-Chào cậu, tôi là Trần Tín, hôm nay tôi đến đây không phải để lấy lời khai.
- Tôi nói và bắt đầu ra hiệu cho cảnh sát tắt hết tất cả thiết bị.
Tôi làm thế không phải vì nghĩ cho hắn mà vì thủ tục tại Mỹ quá trọng lời hứa, và việc tôi sẽ bảo mật mọi thông tin trong cuộc trò chuyện này, là một yêu cầu bắt buộc.
Tôi phải rất bình tĩnh để đối mặt với kẻ tình nghi là sát nhân hàng loạt dạo gần đây.
- Những gì chúng ta nói chuyện - tôi chỉ hắn và tôi - đều chỉ phục vụ cho công cuộc nghiên cứu của bản thân mà thôi.
Tôi không phải cảnh sát, vì vậy, anh có thể xem tôi như một người để tâm sự..Hắn ta nhìn tôi, và trên khuôn mặt giá rét ấy nở một nụ cười mỉa mai.
Đó chính là biểu cảm đầu tiên của hắn kể từ khi bị bắt vào trong đây.
Hắn ta ra dấu với chiếc còng trên tay, với ánh mắt không còn vô hồn: khiêu khích, châm biếm, và thách thức.Tôi ra dấu cho Vinicius, ông ta nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, và cởi còng tay cho hắn.-Có gì thì bấm nút đỏ dưới gầm bàn, tôi cho cậu và hắn không gian.
Nhớ đó, chỉ ba mươi phút.
- Vinicius nói và bước ra ngoài đóng cửa lại.
Thế giới giờ chỉ có hắn và tôi.Trong căn phòng ấy, lúc ấy chỉ có hai con người đối lập nhau.
Vâng, khi ấy, tôi vẫn còn là ánh sáng, một ánh sáng chói chang, của mặt trời, và hắn ta là bóng tối, một cái ác thuần chủng và mất lý trí.Vì sao gọi là ánh sáng "chói chang" ư? Vì chính nó là ánh sáng thuần nguyên nhất, một thứ ánh sáng mà không ai muốn tới gần vì quá non nớt, thiếu kinh nghiệm, mãnh liệt đầy sức sống, nhưng lại khiến người người khó chịu hơn là lại gần.-Ồ, anh là...!- Hắn ta mở miệng ra nói, tiếng hắn khàn khàn khó nghe như nuốt phải lưỡi.-Một lần nữa giới thiệu, tôi là Trần Tín,...!-Tôi đáp...!nhưng chưa kịp trả lời thì hắn hắn ta đã cướp lời...-7365284349 ...!cậu là hắn phải không? - hắn ta cười nhếch mép...!tôi rùng mình đứng dậy, vì sao hắn ta lại biết con số đấy? Hắn ta là ai?- Ồ, vẻ mặt ấy là sao vậy, không phải giáo sư tội phạm học toàn là những thần thám hay sao? - Hắn ta cười nắc nẻ.-Vì sao anh biết dãy số đó? - Tôi nhìn thẳng vào mặt hắn để có thể xem biểu cảm của hắn nhưng không hề có một chút sơ hở nào.
Mặt hắn bị che khuất bởi bộ tóc dài và rối, miệng hắn cười một cách nhếch nhác đầy nước vãi, còn mắt hắn ta nhắm chặt lại như không để tôi nhìn rõ.
Tôi có gắng bình tĩnh nhất có thể, để che giấu sự sợ hãi của bản thân.-Bất ngờ lắm phải không? Vì cậu ta nói, cậu chính là "kẻ cùng loài" với chúng tôi, và chúng tôi cần phải tìm mọi cách đem cậu gia nhập vào.-Anh có thể sai người rồi, tôi không phải cùng loại với anh.
Ít nhất cho tới giờ, tôi vẫn không biết anh đã làm những gì.
Anh có biết, những việc anh làm, ảnh hưởng rất lớn đến xã hội hay không? Những người đáng thương ấy, họ có lỗi gì mà anh lại làm như thế?-Ồ, đến giờ anh vẫn thử tâm lý tôi à? - Hắn ta nói một cách mỉa mai - Những kẻ đó có đáng để cậu bảo vệ hay không? Những "nạn nhân" trong vụ án này vốn dĩ chỉ là những kẻ không đáng để xã hội này có, với vị trí của cậu, chẳng phải cậu chỉ coi vụ án này như một bài nghiên cứu không hơn, không kém? Cậu đâu quan tâm gì đến những gì họ đã trải qua, vốn dĩ cậu đến nói chuyện với tôi - hắn chỉ vào hắn- để thỏa mãn sự tò mò của cậu mà thôi.Tôi dừng bút một chút, và rồi, tôi đã có những suy nghĩ thoáng qua, lời hắn không phải sai, nhưng tôi không bị lung lay bởi các ý nghĩ đó.
Sự thao túng của hắn, chỉ là trò mèo trước mặt tôi mà thôi.-Ồ, vậy ra anh đã thừa nhận các nạn nhân đó là nạn nhân của anh?-Ha ha, anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, dù gì đi nữa, thì đây không phải là cuộc điều tra, cậu đang phỏng vấn tôi với tư cách là một nhà nghiên cứu.
Nhưng tôi mong cậu nhớ 1 câu: Những gì cậu thấy, không hẳn là sự thật.-...!và "Sự thật đôi khi phải dùng trực giác mà cảm nhận"? - Tôi ngước lên nhìn hắn ra câu hỏi, hắn ta cười tươi rói, và rồi, bỗng dưng ngất xỉu.Tôi lập tức bấm nút đỏ và bộ phận cấp cứu đã vào việc cấp cứu hắn ta.Theo như chẩn đoán của bác sĩ, hắn ta bị sốc tâm lý nhẹ và cần phải nghỉ ngơi.
Vì việc này mà Vinicius cằn nhằn tôi suốt, nhưng ông ta không quá để tâm nhiều, vì dù sao đi nữa vụ án cũng đã đến hồi kết, dù hắn có mở miệng hay không, thì hắn ta cũng phải chịu ít là bị giam giữ trên hai mươi năm.Theo hồ sơ điều tra được, thì hắn ta đã bị lạm dụng tình dục từ một người phụ nữ lớn tuổi, và từ đó hắn ta sinh ra thù hận với phụ nữ.
Sau khi chuyển đến thành phố X, một thành phố "tự do" và đồng thời tồn tại nhiều vấn đề xã hội như sự gia tăng số lượng người vô gia cư, đã khiến hắn nảy ý định tạo ra một "bãi săn" riêng của mình.Hắn ta đã dùng cách ăn mặc "giản dị" như hiện tại để trà trộn vào những người vô gia cư, và sau đó tìm cách lấy niềm tin của các phụ nữ có tâm lý bất ổn, sau đó tìm cách sát hại họ dã man, để thỏa thú tính đã kìm nén vô số năm.Trong điện thoại cá nhân của hắn, có các ghi chú về các nghi thức cổ điển, và hắn ta từng theo học ngành lịch sử hội họa, do đó tạo dựng một ký tự đầy dục vọng và tà ác như thế với hắn là bình thường.
Hắn cũng tìm hiểu những nghi thức tà giáo cổ đại để gây nhiễu cảnh sát.Đó là những gì mà cảnh sát đã thu thập được, và sự công bố ra bên ngoài chỉ là sớm muộn, nhưng với tôi, đó không đơn giản là thế.
Các bạn muốn biết dãy số đó là gì đúng không? Đó là mã sinh viên...Của tôi! Thời đi học cao đẳng cộng đồng.
Vâng, và rất ít người biết dãy số đấy, vì khi ấy để phấn đấu liên thông vào đại học, tôi không hề có nhiều mối quan hệ, ngay cả bạn bè.Những gì cảnh sát tìm thấy, và những gì mà tôi nghe được từ đoạn đối thoại ấy, khiến tôi cảm thấy đó không phải là chân tướng hoàn chỉnh.
Cảnh sát đã tìm đến tôi và cho tôi biết kết quả khám nghiệm tâm lý của hắn, và tôi được cho biết rằng hắn bị hoang tưởng nặng, và vì trường hợp của hắn có thể khiến gây xôn xao dư luận nên tạm thời những gì thu âm được từ máy mp3 của tôi không thể làm chứng (cũng như đây là thỏa thuận bảo mật và không thể công bố), và đồng thời lời nói của hắn không thể chứng thực 100%.Vì vậy, từ các mối quan hệ của hắn, và những gì hắn thể hiện cùng lý lịch điều tra, đã kết luận, những thứ này của hắn là làm một mình.Và một việc xảy ra bất ngờ...Hôm ấy là vào trời hè tháng 8, cái nóng bắt đầu hoành hành, và tôi đi lên trường như mọi hôm, và tin nhắn của Vinicius hiện lên trên điện thoại: "Hung thủ bị tai nạn, cậu đến gấp, địa chỉ là..."Vinicius ánh mắt lo lắng và thể hiện sự tức tối của mình.
Ông đã bắt được tên hung thủ này, và khiến dư luận tin vào cảnh sát một phần nào đó, rằng ông có thể bảo vệ được họ, nhưng sau đó xe chở nạn nhân lại bị trục trặc và tai nạn xảy ra, khiến cho hung thủ bất tỉnh nhân sự.Rất may là vô số người nhìn thấy, và ai cũng thể hiện sự cảm thông với sở cảnh sát rằng họ đã làm hết sức để "bảo vệ nghi phạm."Tôi cười khổ, bác sĩ thông báo rằng não hắn bị chấn động mạnh và "có thể" sẽ phải sống cuộc đời thực vật, và điều ấy sẽ khiến cho vụ án này phải trở thành vụ án "lạnh." Chúng tôi không thể kết án vì trước khi bị phán quyết, mọi nghi phạm đều là "người vô tội."Ra về với sự nặng nề, tự an ủi trong lòng rằng tất cả rồi sẽ qua, tôi rồi cũng sẽ đi tiếp trên con đường nghiên cứu của bản thân, và vụ án này là sự hy hữu mà thôi.Ít nhất, tôi nghĩ, hung thủ không còn hoành hành được nữa, và cuộc sống của người dân sẽ trả về sự yên ổn.
Ít nhất là với những công dân lương thiện làm công ăn lương như tôi.Nhưng sự thực luôn khá phũ phàng, vì một viên đá ném vào biển lặng, nó sẽ chẳng bao giờ chỉ tạo ra vẻn vẹn một làn sóng...Mà là sóng sau xô sóng trước, những thứ phía sau còn tồi tệ hơn nữa.Và,...Những sự tồi tệ này, lấy tôi làm trung tâm..