Hơn một tháng trôi qua, và tôi dần đưa những câu hỏi của vụ án vào quên lãng.
Tôi vẫn là tôi, vẫn sáng dậy sớm, thưởng thức ly cà phê đá trong tiết trời đang nóng dần, và tiếp tục lộ trình của bản thân trong việc nghiên cứu và giảng dạy.Cuộc sống tôi dần vào quỹ đạo vốn có của nó, chí ít tôi cho là thế...Ngày: không rõ, tháng 9, năm 2022,Tôi không nhớ rõ ngày hôm ấy là ngày nào, nhưng tôi chắc chắn là một ngày cực nóng trong năm.
Tôi phải thay bộ đồ thể thao thường mặc, chỉ để mong rằng ngày sẽ qua nhanh.Thành phố này rất kỳ lạ, tất cả các căn phòng trọ đều không hề có đèn lắp sẵn và điều hoà, và mùi ẩm mốc luôn tràn lan khắp nơi ở các khu trọ giá rẻ cho sinh viên.
Tất cả mọi thứ khiến tôi nhớ về quê hương của mình, Việt Nam, nơi mà tôi sống gần mười sáu năm đầu cuộc đời.
Sự hoài niệm ấy không quá nhiều, do tôi đến đất nước xa lạ ở Bắc Mỹ này tương đối lâu rồi, và những nơi tôi ở thường là những khu ngoại ô vì gia đình tôi mong rằng tôi có thể tập trung học tập vào những thứ mà tôi thích.Và dĩ nhiên, tôi không làm họ thất vọng, tôi không hề nổi loạn trong tuổi thơ mình, và cuộc sống tôi trở nên bình phàm, không sóng gió, không một chút đặc sắc của tuổi trẻ.Nực cười ở chỗ khi còn học đại học, tôi từng phải tự mình đặt câu hỏi rằng, bản thân tôi liệu có đang tồn tại hay không, hay tôi chỉ là một cái máy lập trình? Như "Căn phòng Trung Hoa" của triết gia John Searle, một người tôi từng xem là thần tượng trước khi bị tước bằng giáo sư năm 2019.*"Căn phòng Trung Hoa" hay "Chinese Room": Là một học thuyết mà nhà triết học, giáo sư John Searle phản bác về các phía cho rằng, trí tuệ nhân tạo (AI) có thể "suy nghĩ" và "thông minh" hệt một con người.
Trong đấy, Searle cho rằng, máy tính tương tự như một người nói tiếng Anh, không hề biết nói tiếng Trung, và bị đưa vào một căn phòng có nhiều ký tự tiếng Trung, cách phát âm, cùng một quyển sách hướng dẫn trả lời.
Khi mà một ai đó bên ngoài căn phòng tìm cách nói chuyện tiếng Trung với người trong căn phòng, thì dựa trên quyển sách chỉ dẫn cùng các ký tự trong phòng mà trả lời, dù cho người ấy không hề hiểu mình đang trả lời những gì.
Đơn giản hoá, nó giống Google Translate mà ta hay dùng để dịch thuật, AI "không hiểu" vấn đề ta đưa ra hay nội dung văn bản, mà nó biết các ký tự ta "nhập" vào bằng một thứ tiếng và "xuất" ra ngôn ngữ mà ta mong muốn có được, và tất cả đều được lập trình sẵn.
Đang trên đỉnh vinh quang, 2019, giáo sư Searle bị tước bằng giáo sư vì nghi can đến nhiều vụ quấy rối tình dục.
Bỏ qua phẩm hạnh của ông ta, những đóng góp của ông ta rất có giá trị nghiên cứu cao trong triết học và khoa học máy tính.Nhắc đến Searle, tôi lại nhớ đến giáo sư chuyên sâu về triết học ngôn ngữ của tôi, giáo sư James McCarthy, một người đáng kính và là đồng nghiệp của Searle, và ngày hôm ấy chúng tôi vô tình gặp lại nhau.Bước vào quán cà phê 1951 và gọi một ly espresso sparkler, tôi tìm một góc quán và ngồi đọc sách "Giới Thiệu Logic Triết Học Đương Đại," để phục vụ cho các phân tích logic về giá trị ngôn ngữ của tội phạm và các lối ngụy biện của họ cho lời khai trước tòa.
Tôi thả mình vào trong dòng chữ, từng câu chữ ấy làm tôi liên tưởng đến lời của giáo sư J.M.
từng dạy, và cũng đúng thôi, vì ông chính là tác giả của quyển sách giáo khoa này.Tiếng ghế kéo khiến tôi bừng tỉnh và nhìn lên, một người đàn ông lớn tuổi, đeo kính cận loại tròn cổ kết hợp với chiếc mũi cao, cao tầm một mét tám mươi lăm với nụ cười nửa miệng nhưng nhẹ nhàng khiến tôi giật mình.
Vâng, đó là giáo sư James McCarthy.- Chào cậu Tín - giáo sư nhìn tôi như đang xin phép được ngồi đối diện, và tôi vội gật đầu và ra dấu mời.
Ông ta nhẹ nhàng tháo bộ khoác âu phục của mình treo sau ghế và khoan thai ngồi xuống.- Đã nhiều năm không gặp rồi nhỉ? Tôi không ngờ có thể gặp cậu trong thành phố này, một năm trước tôi nhận được email của cậu và cậu bảo rằng được nhận vào làm giáo sư tại đây, khi đến thành phố X tôi đã muốn tìm cậu nhưng chưa kịp nhắn thì đã gặp nhau, đúng là có duyên.- Chào giáo sư, tôi rất vui khi gặp lại ông, và đồng thời chúc mừng quyển sách mới của ông được xuất bản.
Tôi đang đọc nó đây - Tôi chỉ vào cuốn sách.
Cuộc gặp gỡ này dù tình cờ nhưng chúng tôi không quá bỡ ngỡ hay cảm thán, vì thành phố X này tương đối "nhỏ," và việc bạn gặp giáo sư hay các nhà học thức lớn đều rất đỗi "bình thường," vì nơi đây luôn được chọn để tổ chức các buổi hội thảo, và tôi cũng dự tính sẽ chào ông ta vào ngày mai.Quán 1951 là một quán cà phê cũ kĩ và ít người biết đến, chủ yếu các giáo sư có thâm niên hay đi dùng nó để giết thời gian.
Cả hai chúng tôi cười đùa nhau vô số chủ đề thường nhật.
Một điều khiến tôi cảm thấy hạnh phúc khi đến đất nước này là giáo sư không coi chúng tôi là những đứa trẻ chưa trải sự đời, mà họ luôn coi chúng tôi như một người bạn vong niên nếu như nói chuyện hợp cạ, và tôi với ông là một trong số ít ấy.
Đồng thời tôi cũng biết luôn rằng công trình nghiên cứu tiếp theo của ông ta cùng hai giáo sư khác, là công trình về câu hỏi đau đầu: "Liệu chủng tộc có thật không?" và tôi không ngờ rằng, công trình nghiên cứu ấy lại tạo ra...Một vụ tai nạn đầy bi ai.- Tôi đã nghĩ ra đề tài này khi nói chuyện với một cậu sinh viên trong trường cậu.- Ông ta nói - nhưng vô cùng đáng tiếc rằng cậu ta không đồng ý nghiên cứu cùng chúng tôi, cậu ta gợi mở câu chuyện, và nói rằng cậu ta "không có thời gian" cho việc nghiên cứu, và điều ấy làm tôi rất tiếc, vì ẩn dụ của cậu ta vô cùng sâu sắc.- Ồ, phải chăng tôi biết cậu sinh viên đó? - Tôi cười nhìn ông, với trực giác của mình, tôi đã có suy đoán bản thân về cậu sinh viên ấy là ai.- Đúng vậy, cậu có quen biết cậu ta, nhưng có vẻ đã hơi trễ để nhờ cậu thuyết phục cậu ta rồi.
Cậu ta vừa hoàn thành môn cuối cùng trong hè và ngày mai sẽ đi Nhật Bản, chắc phải tầm vài năm nữa chúng ta mới có thể gặp lại cậu ta.
Cậu ấy là Shin Han.- Ồ, ra là cậu ta.
- Tôi vô cùng kinh ngạc, vì theo tôi biết Shin Han không phải là một học sinh ưu tú về mặt học thuật, nhưng mà khả năng gây chú ý của cậu ta khiến bản thân tôi phải kinh ngạc.
Sau vụ án ấy, tôi nghĩ rằng sẽ rất lâu tôi mới nghe tên cậu ta, nhưng có vẻ cậu ta đã có hướng đi riêng cho mình.Trò chuyện thêm một lúc, chúng tôi quyết định chào tạm biệt nhau.
Giáo sư James đã ngỏ lời mời tôi tham gia một bữa tiệc bao gồm một số nhà văn, triết gia, và cả các nhà toán học nổi tiếng, chủ yếu bàn về các thành quả nghiên cứu của họ.
Họ mô phỏng hình thức của "Vòng tròn Vienna," một tổ chức gồm các nhà triết học, toán học, và cả khoa học lớn của thế kỷ 20 và bị khai tử vào năm 1936, và tôi đã được giấy mời trở thành "một trong số họ." Tôi cảm thấy vinh dự, nhưng phần nhiều là cảm thấy hưng phấn khi bản thân có thể gặp nhiều giáo sư nổi tiếng và nghe họ nói về các thành quả nghiên cứu của họ.
Tội phạm học là một ngành có tuổi đời khá trẻ, và được đại diện vào hội nhóm trên cũng phần nào nói lên rằng những thành quả nghiên cứu của chúng tôi đang được thừa nhận bởi giới học thuật thế giới.Ngày 26 tháng 9 năm 2022,Tôi xuống xe, vội bước vào trong hội thảo, dù cho thành phố này hay đùa giỡn rằng có "X-time," tức là ai cũng có quyền trễ 10 phút so với giờ hẹn, nhưng tôi hoàn toàn không muốn mình trở thành gã hề trong ngày đầu gặp mặt, nhất là với nhiều thành phần cộm cán trong giới học thuật.Tòa nhà của bác sĩ Joseph Becker, một vị bác sĩ, pháp y, và nhà nghiên cứu về giải phẫu nổi tiếng từ đại học Edinburgh, dần hiện lên phía trước mặt tôi.
Ở đây, tôi cảm thấy vô cùng thú vị, khi mà nhiều nhà học thuật nổi tiếng đều tìm cách có cho mình một căn hộ gần đây, và tạo thành một khu phố nhỏ toàn các "căn hộ du lịch," và với bác sĩ Joseph cũng không ngoại lệ.Căn nhà được trang trí theo phong cách Tây Ban Nha, và khi bước vào tôi bắt gặp rất nhiều nhân vật mà rất khó xuất hiện trước công chúng.
Họ là những giáo sư tài năng và hiếm khi ra mặt vì bận tối mặt tối mũi vào các nghiên cứu của mình.
Tôi cảm thấy tôi vẫn còn trẻ chán, và ngoài các vấn đề học thuật được bàn tán sôi nổi ra, thì tôi không nghĩ còn vấn đề gì gây hứng thú với họ nữa.Tôi bắt chuyện với giáo sư McCarthy, và chúng tôi đang nói về vấn đề liệu sắc tộc có tồn tại hay không, và đó là một chủ đề tương đối nhạy cảm, và cũng là một vấn đề xã hội của các nước phương Tây, khi mà ở châu Á các vấn đề về sắc tộc vẫn chưa gay gắt như thế.
Những gì chúng tôi bàn luận gây hứng thú với nhiều người, và cuộc trò chuyện sôi nổi đến khi hội thảo bắt đầu.Cuộc hội thảo này đơn giản hơn tôi nghĩ: Một người sẽ nói lên ý nghĩ của mình, hoặc đưa ra đánh giá, nghi hoặc và đánh giá các nghiên cứu của người khác với thái độ lý tính nhất có thể, và giáo sư McCarthy cùng bác sĩ Joseph sẽ là người điều hành các tranh luận khi mọi thứ đi quá tầm kiểm soát.Tôi cảm thấy cả giáo sư McCarthy và bác sĩ Joseph rất được lòng mọi người, khi họ đưa nhận xét của bản thân về cuộc thảo luận, thậm chí vài người còn ghi chú lại.Mọi thứ diễn ra tương đối suôn sẻ, tất cả cùng nhau ký tên lên một cuốn sổ như "nhật ký" gặp mặt của hội, và cùng nhau chụp một tấm ảnh trước khi ra về.Hôm ấy, trời mưa.
Mưa như trút, thành phố X dường như đang khóc, khóc thương cho một sự việc kinh hoàng.
Tôi đang chuẩn bị ký giấy ra về, và dường như bác sĩ Joseph đang đi nhận một bưu phẩm ở ngay gần cổng nhà, nên tôi nghĩ sẽ chào hỏi ông ta trước khi ra về.Một tiếng "Ầm" ngay gần cổng ra vào, và tôi chạy ngay đến đó.
Rất nhiều người đã bỏ công việc để xem xét coi chuyện gì đang xảy ra.Chạy nhanh đến, tôi thấy khuôn mặt của bác sĩ Joseph trắng bệch, đôi mắt ông ta đỏ ngầu như máu, và giọng khàn khàn:- Elia...!Elizabeth...!Con tôi...!- Ông ta nói ngắt quãng rồi dần không thành tiếng, giáo sư McCarthy dìu ông sang một bên, và nhìn tôi, nháy mắt.Mặt của giáo sư McCarthy không tốt hơn những người trong nhà của giáo sư cả, chỉ có điều không có sự sụp đổ, ông vẫn đủ tỉnh táo để giải quyết vấn đề.- Tín...!mau gọi cảnh sát, cậu là số ít người biết nghiệp vụ sâu về tội phạm, ở đây giao cho cậu - ông ta nói với tôi, ngập ngừng, sau đó nói - Đừng lại gần và xem cái thùng xốp đằng kia, cậu sẽ gặp ác mộng.
Giải quyết giúp tôi nhé, bác sĩ Joseph cần người chăm sóc lúc này.Tôi đồng ý và bảo tất cả mọi người lùi lại, quản gia của bác sĩ Joseph đã đóng chặt cửa lại không cho ai ra vào.
Tôi gọi ngay đến cho Vinicius, dù cho ông ta chưa có đủ thẩm quyền khắp thành phố X và chỉ giới hạn biên giới các phân khu đại học, nhưng ít nhất có thể đẩy nhanh tiến độ cảnh sát XPD đến sớm nhất có thể.Vinicius yêu cầu tôi diễn tả những gì đang xảy ra, và tôi buộc lòng phải đi đến thùng xốp dù không tình nguyện...Đập vào mắt tôi, là thứ tôi không thể quên, và xộc vào mũi tôi, là một thứ mùi mà tôi không nghĩ rằng, mãi về sau tôi vẫn phải tiếp xúc và quen dần với nó.
Tôi đã cố kiềm chế không cho bản thân nôn mửa.Một khuôn mặt ngây thơ, tầm mười lăm tuổi, được "cắt tỉa" gọn gàng trên một tấm vải đỏ...Chân, tay, các bộ phận cơ thể, được xếp đều nhau, với các vết cắt sắc lẹm, không còn máu.Khuôn mặt ấy, với đôi mắt nhắm nghiền, nhưng được trang điểm trắng bệch, với môi tô son đỏ tận mang tai.
Làm tôi tưởng tượng đến hình tượng Jeff The Killer trong creepypasta.Và đây, là hồ sơ thứ hai mà tôi gặp phải, sau này người ta gọi vụ án này là "Kẻ trang điểm xác chết"Hồ sơ số 2:Vụ án: Kẻ trang điểm xác chếtNạn nhân đầu tiên: Elizabeth Becker, 15 tuổi, học sinh.Nguyên nhân cái chết: mất máu, phanh thây....Đến tận hôm nay, tôi vẫn cảm thấy rợn người, khi có một kẻ thản nhiên thách thức, đưa một thi thể đến một nơi chứa đầy tri thức như thế.
Phải chăng hắn tự mãn cho rằng mình hơn hầu hết tất cả con người ở đây?Không, ...Và đây cũng là lần đầu tiên, tôi phải đối đầu với..."Hắn" - Kẻ thao túng tội phạm thành phố X.
Và đây chỉ là bài học đầu tiên trong chuỗi tri thức đẫm máu mà hắn muốn đem lại..