Có một điều khác với phim trinh thám trên truyền hình mà chúng ta phải biết phân biệt rõ hiện thực và truyền thông giải trí: thủ phạm không bao giờ đứng lại một chỗ cho bạn bắt.Chúng ta thường quá quen với những bộ phim rằng hung thủ sẽ trở lại hiện trường và hưởng thụ thành quả do chính hắn tạo ra, hoặc là sẽ đứng ở một khu vực dễ phát hiện nào đó.
Không, hung thủ ngoài đời thực vô cùng ít khi làm thế, và những kẻ giết người hàng loạt cũng như vậy.
Khoái cảm hưởng thụ thành quả chỉ xảy ra khi hắn quá nhàm chán với việc giết chóc mà chính cảnh sát đều không thể bắt được hắn.
Bọn hắn sợ bị bắt không? Sợ chứ, nhưng càng đáng sợ hơn là thành quả của chúng bị nẫng tay trên bởi những kẻ tâm thần khác, những kẻ sẵn sàng nhận lỗi không phải do mình gây ra chỉ để được danh tiếng.Chúng tôi đến hiện trường, lại là căn nhà ấy, nó đã trở thành nỗi ám ảnh của tôi.
Tôi vội mang bọc giày, nghe những quy tắc của cảnh sát, rồi bước vào trong hiện trường.
Hiện trường không hề có sự đặc biệt, và đây là bản báo cáo cũng như sự nhận định của tôi với căn phòng ấy:Không có dấu hiệu ẩu đả, vô cùng sạch sẽ.
Những quyển sách được xếp gọn trên bàn, hộp thuốc an thần vơi đi nửa hộp, và rồi là xác của nạn nhân nằm yên một chỗ, với vẻ mặt không đau đớn, bình thản.
Tôi bước lại gần Vinicius khi ông đang hỏi những câu hỏi thủ tục với người nhà nạn nhân.Nạn nhân: Joseph Becker, bác sĩ-pháp y nổi tiếngNguyên nhân tử vong: thuốc ngủ.Tôi bàng hoàng nhìn, một người được xem là thần tượng của biết bao thế hệ trẻ hiện nay của Y học đã chết ngay trước mặt tôi như thế.
Tôi loáng thoáng nghe Vinicius và các thành viên khác của XPD rằng, nguyên nhân dẫn đến tử vong có thể do sử dụng thuốc ngủ quá liều, và có thể là do tự tử vì một bác sĩ rất khó có trường hợp phạm sai lầm như thế.Tôi trầm ngâm, quả thật là vậy, việc giết chết một bác sĩ bởi chính chuyên ngành của ông ta là rất khó, nhất là bản thân ông ta còn có kinh nghiệm pháp y.
Căn nhà nghỉ dưỡng của bác sĩ Joseph hiện giờ tràn ngập tử khí, từ một nơi đắt đỏ và xa hoa, dễ khiến con người ta liên tưởng đến hai chữ hưởng thụ, nay lại trở thành nơi địa ngục trần ai của một gia đình.Tôi đã hiểu vì sao Vinicius lại gọi tôi và bảo "có người chết" chứ không phải "có thêm một án mạng," vì vốn dĩ có thể thấy đây hoàn toàn trùng khớp với một vụ tự sát.Tôi bước đến và xem những hình ảnh chụp của căn phòng, đồng thời tổng hợp chi tiết của lời khai, quan hệ gia đình, và những thứ khác xung quanh Joseph.- Đi thôi, cậu Tín, chúng tôi biết cậu rất buồn vì sự ra đi của bác sĩ, chúng ta phải vì ông ta tìm ra thủ phạm giết chết con gái ông, và dẫn đến tột đỉnh của đau khổ này.
Chúng ta không có thời gian cho sự buồn bực.
- Vinicius vỗ vai tôi và lên tiếng.- Cảnh sát kết luận đây là chết vì tự sát sao? - Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy mệt mỏi và quầng thâm của Vinicius, ông ta nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, và tôi tiếp lời.
- Vinicius, tôi muốn hỏi rằng, triệu chứng của uống thuốc ngủ quá liều là gì?- Ý cậu là? - Vinicius tựa như nghĩ ra điều gì đó.- Đúng, hiện trường quá sạch sẽ.
Theo những gì mà tôi biết, phản ứng của người sốc thuốc ngủ không thể bình ổn như thế, họ sẽ buồn nôn, khó thở, nói sảng,...!và điều đó rất khó để có thể khiến ông ta tỏ vẻ bình thản như thế.
Tôi nghĩ rằng chuyện không đơn giản như những gì ta nghĩ.
Ngoài ra, vì sao họ đã tạm dọn ra ngoài, và rồi Joseph còn quay lại?Vinicius lập tức rùng mình tựa như nghĩ đến các trường hợp khác.
Pháp y của sở XPD lập tức nhíu mày.
Họ cảm thấy tựa như không đồng tình với các phán đoán của tôi, nhưng họ phải đem thi thể về để giải phẫu trước khi cho ra kết quả chính xác nhất.Tôi cảm thấy mệt mỏi và lập tức đi về nhà.
Tắm rửa thật cẩn thận, tôi đem tấm bảng chi chít những chi tiết của vụ án ra mà xem.Nhà Becker có tổng cộng năm người, ngoài Joseph, Elizabeth, hai nạn nhân của vụ án ra, thì còn ba người, lần lượt là cậu cả Arthur Becker, ba mươi tuổi và hiện tại đang làm việc tại một bệnh viện bên Đức, người vợ hiện đang rất sốc và không thể trả lời phỏng vấn, Alice Becker.
Và người quản gia Robert Weinstein.Tôi cảm thấy rất khó hiểu, khi mà vì sao đột nhiên Joseph lại muốn về nhà, vì không đủ thẩm quyền nên tôi chưa thể phỏng vấn Robert Weinstein - người có thể là duy nhất có thể diễn tả tình hình vì sao bác sĩ Joseph lại đột nhiên quay về nhà và vĩnh viễn không tỉnh như thế.Ngoài ra, trong quá trình buổi họp mặt diễn ra, vì sao cô bé ấy đột nhiên biến mất? Vì sao người nhà cô không biết cô đi đâu? Vì sao...!Vì sao...Đủ câu hỏi diễn ra trong đầu tôi, tôi bắt đầu suy diễn, và tất cả đều rơi vào ngõ cụt.Đối với tôi, toán học là nền tảng của mọi thứ phát sinh trên thế giới này, nhưng đồng thời nó cũng không hoàn hảo.* Vì vậy, đến cả cội nguồn của sự sống còn không hoàn hảo, thì nói gì đến tội ác.*: Gödel's incompleteness theorems hay Các định lý bất toàn của Gödel, bản gốc: "Anything you can draw a circle around cannot explain itself without referring to something outside the circle – something you have to assume but cannot prove." Ý của ông là, dù cho toán học có những thứ được xem là "luôn đúng" (anxioms: tiên đề, chân lý), thì nó phải được so sánh (tham chiếu) với một thứ khác, do đó bản thân nó không phải là 100% hoàn hảo, vì nó có thể "sai-đúng" khi đưa ra so sánh với vật được tham chiếu và ta đang "assume" (giả sử) là thứ đó đúng.
Ps: hiểu biết cá nhân của tác giả.Tôi thiếp đi, và trong giấc mơ ấy, dữ liệu cứ xoay vòng.
Tôi mơ về thời đại học của mình, tôi mơ về những tội phạm mà tôi đã nghiên cứu và phỏng vấn.Giấc mơ dài tương đối kì lạ ấy cứ ám ảnh tôi suốt một thời gian dài, đến khi tôi đã quen rồi.
Tôi luôn giấu mọi người, trừ gia đình, rằng có một đoạn ký ức, một năm, mà tôi không biết vì sao tôi không thể nhớ lại, và ký ức ấy xảy ra vô số phiên bản khác nhau.
Tôi chỉ biết năm ấy là năm tôi ở Mỹ, và những gì tôi xảy ra đều "vô vị" - theo lời kể của người nhà tôi; rằng tôi hoạt động rất bình thường trên đại học và không hề có những gì "đặc sắc." Mẹ tôi nói rằng có thể do tôi stress quá và dẫn đến việc tôi thu mình, và quên mất đoạn thời gian ấy.Tiếng chuông điện thoại khiến tôi thức giấc, nhìn lại là đã gần sáng.
Vinicius gọi điện và thông báo cho tôi rằng khám nghiệm tử thi đã hoàn tất, bảo tôi đến và xem xét kết quả.
Tôi vội đồng ý và mặc áo khoác chạy vội ra khỏi nhà.
Watson kêu inh ỏi, đã gần một tuần rồi tôi không có thời gian chơi với nó, tôi nghĩ, cuối tuần này có lẽ là thời gian hợp lý để tôi cho nó "bay nhảy" như ý muốn.
Tôi không quên cho nó ăn và rồi bước vội ra đường.
Cái se lạnh của rạng sáng khiến tôi tỉnh táo, và sắp xếp lại những suy nghĩ của bản thân về vụ án trước khi bước vào sở cảnh sát.Cầm bảng báo cáo trên tay, vẫn là chết vì thuốc ngủ! Tôi thấy mọi thứ vô cùng thiếu thuyết phục.
Bên pháp y cũng bận rộn vô cùng, không ai rảnh rỗi mà kiểm tra lại các số liệu cho tôi, và điều đó làm tôi cảm thấy mình đang làm thiếu gì đó.Nửa tiếng đồng hồ sau, chúng tôi mới có thời gian để ngồi vào bàn họp.
Bầu không khí ngột ngạt vô cùng.
Chúng tôi im lặng một hồi lâu:- Vậy rốt cuộc là tự sát phải không? - Vinicius hỏi, ông ta nhìn vào tôi với ánh nhìn mệt mỏi.
Tuy chúng tôi làm việc với nhau chưa lâu, nhưng có vẻ ông ta nguyện ý tin tưởng tôi, chỉ vì ngay cả ông ta đều có những câu hỏi rất lớn trong vụ án này.- Bộ phận pháp y chỉ cho ra kết quả, còn về những việc khác, chúng tôi mong không tham gia vào trả lời.
- lời của vị pháp y khiến cả phòng gật gù.
Đúng thế, họ không có nghĩa vụ đưa ra phán đoán, cũng như nếu phán đoán chủ quan của họ có thể dẫn đến việc điều tra sai lệch, nên họ chỉ có thể cung cấp kiến thức và kết quả khám nghiệm.Tôi trầm ngâm, ra dấu chờ vài phút.
Tôi ngồi nhìn bảng báo cáo pháp y, rồi lại nhìn vào các vật chứng thu thập được từ hiện trường.
Bỗng chốc trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ:- Bộ phận pháp y, có thể cho tôi hỏi, các ông đã phân tích các loại thuốc trong hộp và cả so sánh nó với các nhãn dán chưa? - Bộ phận pháp y tựa như nghĩ đến điều gì đó, họ lập tức lật các trang hồ sơ ra và đưa cho tôi.
Tôi đem so sánh và lấy laptop ra tra cứu một hồi, và đưa kết quả trước mặt cho Vinicius - quả thật, là giết người.Bộ phận pháp y cũng gật đầu:- Có vẻ như các pháp y cần phải nghiệm thi lại một lần nữa vào tối nay.
Chào các anh tôi đi trước.- Là chuyện gì thế? - Vinicius ngơ ngác, ông ta vội đọc bảng so sánh mà tôi đưa ra.Vâng, đây là một vụ giết người có sắp đặt.
Thuốc ngủ xác định trong máu của nạn nhân có thành phần khác so với thuốc ngủ trong hộp thuốc.
Bìa nhãn của thuốc dùng cho nạn nhân, là melatonin, là thành phần tự nhiên có thể tìm thấy ở động thực vật.
Loại thuốc này kích thích não bộ con người chìm sâu vào giấc ngủ, dễ khiến người ta ngủ sâu, khó mơ, và tránh các yếu tố như mộng du.
Cho dù là quá liều, nó cũng sẽ gây ra các trường hợp phản ứng co giật, cùng với việc nó hoàn toàn không phù hợp cho tự sát.
Còn trong máu của bác sĩ Joseph, thứ tìm được là barbiturat, là loại thuốc ngủ CHỐNG CO GIẬT, và đồng thời là một dạng gây mê dễ nghiện.
Và đặc biệt, nó dành cho việc tử hình...Sau khi khám nghiệm thêm một lần nữa, họ đã tìm ra vết kim đâm ngay gáy của nạn nhân, cũng như hóa nghiệm lại các thuốc có trong máu lẫn trong thành phần thuốc nạn nhân sử dụng.
Sau khi tổng kết, chúng tôi bắt đầu gộp hai vụ án lại với nhau, và người tình nghi đầu tiên, chính là quản gia nhà họ, Robert Weinstein.Đêm hôm ấy, đã có những người ngủ rất sâu, để có thể thức giấc vào sáng mai và bắt đầu cuộc sống buồn tẻ hoặc nhộn nhịp.Cũng có những người, lo toan, khó ngủ vì cơm áo gạo tiền, hoặc trăn trở với những kế hoạch tương lai, hoặc là, như các viên cảnh sát phải thức trắng.Cũng có những người...!ngủ sâu, sâu đến nỗi không bao giờ tỉnh.Hôm ấy tôi khó ngủ, tôi cảm thấy sợ hãi với giấc ngủ.
Đôi khi giấc ngủ có thể giúp ta trốn tránh thực tại, nhưng đôi khi, giấc ngủ lại là công cụ để gây án.
Tôi cầm viết lên và ghi lên trang thứ hai...Hồ sơ số 2 (tiếp theo):Vụ án: Kẻ trang điểm xác chếtNạn nhân số hai: Joseph Becker..