- Thả ra .
Giọng nói lãnh đạm vang lên trong căn phòng bốn bề đều tường cao ngất , chả lấy được một tia sáng nào lọt qua . Ngột ngạt đến khó chịu , nếu ở đây quá lâu chỉ sợ sẽ phát điên .
- Vâng .
Một giọng nam trầm khác lại vang lên đáp lời , nhóm người áo đen lần lượt cởi những sợi xích nặng trĩu đang ghì chặt lấy hai thân người đã kiệt sức vì roi đòn.
- Cậu tha cho chúng tôi ?
Bách Nhật dùng chút hơi tàn cuối cùng của mình để thì thào với Hoàng Vũ .
- Sao ngần ấy chuyện các người gây ra với Hoàng Bảo ? Xin lỗi , nhưng tôi không đủ rộng lượng .
Hoàng Vũ nén giận , bởi mỗi khi nhắc đến nó anh lại không thể không nghĩ đến cô em gái khỏe mạnh của anh đột nhiên lại phải cấp cứu những 2-3 lần trong 1 ngày . Người làm anh như anh sao chịu thấu .
- Chẳng ... chẳng phải anh vừa thả chúng tôi sao ?
Khánh Lam ngước ánh mắt van xin lên nhìn Hoàng Vũ , cầu mong một điều gì đó từ anh để thoát khỏi cái chết thảm thương đã được định đoạt đang hiển hiện lên trong đầu mình .
- Là tôi .
Nó với cái kimono hoa cả , thoắt ẩn thoắt hiện trên vai là dây của chiếc váy sa tanh đen mỏng manh . Tuy vừa đàm phán với tử thần ít ngày trước đây , nhưng vẻ kiêu ngạo , sự lạnh lẽo vẫn không rời nó nửa bước tựa như đang khoác trên người bộ cánh tử thần nên chẳng gì làm hại đến tính mạng được . Nét mặt trắng bệt chứng tỏ chủ nhân vẫn chưa hồi phục chức năng hoàn toàn nhưng vẫn đủ để giải quyết hai con người hạ đẳng đang lê lết dưới nền .
- Cô ... ?!
- Sao em lại tha cho chúng tôi dễ dàng vậy ?
Bách Nhật vừa nhìn thấy nó , ánh mắt mang nét cười nhẹ nhõm hạ trên người con gái đang khoanh tay tựa người vào cửa .
- Đưa họ đến Ngô Gia , nếu gặp lão Ngô Quốc Hùng nhắn với lão : An phận đi !
Từng bước nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh Hoàng Vũ . Nhìn sắc mặt không tốt của nó , anh bế thốc thân người bé nhỏ lên dễ dàng . Cất bước vừa ra trước ngưỡng cửa .
- Sao cô dám gọi thẳng tên cha tôi như vậy ? Không ai dạy cô cách cư xử à ?
Khánh Lam dù sức tàn lực kiệt , đã và đang đối mặt với tử thân , vẫn không ngừng tìm mọi cách chống đối nó .
- Dù vậy , cũng không đến lượt loại người như cô lên tiếng .
Ném lại câu nói khinh khỉnh , ngay khi anh em Dương Hoàng khuất mất dạng . Những người đàn ông trang nghiêm trong bộ âu phục đen mới bắt đầu thi hành lời chủ nhân yêu cầu .
Trước của biệt thự chính của Ngô Gia .
Thả hai anh em Bách Nhật xuống trước cửa , cũng là lúc chủ nhân căn biệt thự bước ra trong vẻ mặt không khỏi kinh hồn .
- Sao thế này ? Các con sao vậy ? Các người là ai ?
Bà Quỳnh - Trịnh Mỹ Quỳnh , hoảng sợ lo lắng cho các con cũng không quên ném lại cái nhìn nghi ngại cho nhóm người áo đen . Ông Hùng thì nghiêm nghị nhìn hai đứa con đang trong tình trạng bê bết máu , vết thương đã có dấu hiệu nhiễm trùng . Ánh mắt thoáng lo sợ khi thấy biểu tượng chiếc vương miệng được cài ngay ngắn trên bộ âu phục .
- " An phận đi ! " đó là những gì chủ nhân chúng tôi nhắn nhủ đến hai người , Ngô lão gia , Ngô phu nhân !
- Khoan ... khoan đã , chủ nhân các anh là ... Dương Hoàng ?!
Đáp lại câu hỏi của ông Hùng chỉ là cái nhếch môi , và những làn khói từ chiếc BMW đen lao đi vun vút trên mặt đường . Thoáng một cái , nhanh đến mức chẳng ai hay rằng nơi đây từng có sự hiện diện của những con người cao to và nghiêm trang trong âu phục đen .
- Rốt cuộc hai đứa đã gây chuyện gì vậy ?
Bà Quỳnh nhẹ nhàng băng bó những vết thương cho Khánh Lam vừa lên tiếng trách mắng hai đứa con .
- Ấy ấy đau ... Con chỉ muốn dạy dỗ nhỏ một trận .
Vừa xuýt xoa vừa cáu kỉnh đáp lời mẹ , Khánh Lam ỉu xìu vì kiệt sức .
- Người con muốn dạy dỗ là ai ?
- Hai người biết không ? Cô ta mặc dù rất đẹp nhưng lại rất kiêu ngạo , lạnh lùng . Khắc Vũ vì cô ta mà bỏ rơi con gái của hai người đấy . Dương Hoàng Bảo !! Cô ta có gì hơn con chứ ?
Câu nói của con gái ông chẳng mang , đến khi ba từ : Dương Hoàng Bảo lọt thẳm vào mang tai , ông tái mặt , tay run run cố tìm điểm tựa để bám vào .
- Con nói ... người con muốn dạy dỗ là Hoàng Bảo ?!
Ông Hùng tay run đến mức đánh rơi cả tách trà đang yên vị trong tay . Sắc mặt càng ngày càng biến sắc .
- Đúng , mà cha sao vậy ? Cô ta chẳng qua chỉ là con tiểu thư mồ côi ...
" Chát " năm dấu tay in hằn trên gương mặt xinh đẹp , giương ánh mắt khó hiểu và sợ sệt nhìn người cha thương yêu mình từng chút nay lại ra tay đánh không chút thương tiếc .
- Cha ... cha đánh con ?!
- Ta không dạy dỗ con nên con trở nên như vậy đúng không ? Con có biết chúng ta sung túc và có cơ ngôi như hôm nay tất cả là nhờ Dương Hoàng . Nếu con dạy dỗ Hoàng Bảo thà con giết ta đi .
Ông Hùng đau khổ giải thích cho đứa con không biết trời cao đất rộng của mình . Cơn đau tim chợt đến , ông co giật , tay ôm chặt lấy tim . Bà Quỳnh hoảng sợ lục soát khắp người ông tìm chai thuốc ông luôn đem theo bên người . Nhanh nhẹn đưa thuốc và nước cho ông , bà cô trấn tĩnh cơn giận đã đến đỉnh điểm của ông .
Khánh Lam không nói gì , lẳng lặng nhìn mọi chuyện rồi nắm chặt tay thành nắm đấm , vùng vằn bỏ về phòng .
- Anh ... sao anh lại đối xử với con như vậy ? - Bà Quỳnh .
- Nó cần phải biết , nếu đối đầu với Dương Hoàng chính là tự tìm cái chết . Nếu như Hoàng Bảo là con bé ngây thơ như xưa thì không phải lo .
- Con bé đó có gì khiến anh bận tâm ? Em thật không hiểu nổi .
- Nó không giống những đứa trẻ thường , cái chết của Dương Hoàng Thiên cùng phu nhân đã gây cú sốc lớn đến nó . Chuyện nó đột ngột mất tích 7 năm anh nghĩ cũng do nguyên nhân đó .
Bà Quỳnh không cất nổi một câu thắc mắc bởi cái tên Dương Hoàng Thiên khiến bà tự dày dò lương tâm . Không khí ở Ngô Gia đột nhiên rơi vào khoảng trầm lặng , Bách Nhật đứng nép người ở gần đó , cố gắng phân tích những chuyện mình nghe được , mọi câu trả lời sẽ chỉ hướng theo một hướng duy nhất ... tất cả đều liên quan đến cái tên Dương Hoàng bí ẩn .