* Chương 5:
Cơn gió se lạnh của mùa thu kẽ lùa vào những lọn tóc màu hạt rẻ nhạt, người con gái nhỏ bé ngồi bó gối trên nền cỏ xanh mướt còn hơi chút ẩm. Tạo nên một bước tranh tuyệt đẹp mà cũng thật cô độc, mang lại cho người ta cảm giác muốn được che chở, bao bọc. Ken nhẹ bước trên làn cỏ xanh rồi ngồi xuống cạnh nó. Im lặng, cả hai cứ ngồi vậy, không một tiếng động, chỉ còn tiếng thở nhẹ và đều. Một lúc sau, Ken lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này:
- Vào thôi, trời lạnh rồi- Nói rồi anh khoác cho nó chiếc áo da mỏng của mình.
- ...........................- Nó không nói gì chớp nhẹ đôi mắt, cơ hồ vẫn chưa muốn đứng dậy.
Ken thấy vậy nên cũng thôi, anh nhìn lên trời, chớp cái mà đã chuyển tối rồi. Bầu trời đã có một vài vì sao đang lấp lánh, trời thu thật đẹp.
- Ba mẹ em đó- Nó bỗng lên tiếng nhưng không nhìn Ken, chỉ chăm chú vào những ngôi sao sáng nhất trên nền trời thăm thẳm kia. Ken có hơi bất ngờ rồi cũng lên tiếng trêu lại nó:
- Không..........- Ken phản đối làm nó có hơi khó chịu, thấy nó nhíu mày nhìn mình thì anh tiếp- ... cả ba mẹ anh nữa chứ.
Nó nghe thấy thế thì bật cười, chỉ có Ken và anh Quân là hay chọc nó cười nhất, những lúc như vậy nó cảm thấy được an ủi rất nhiều, mặc dù trong lòng luôn khẳng định là mình không cần sự an ủi của người khác. Còn Ken thấy nó cười như vậy anh cũng vui lây. Bởi nó là đứa em mà anh luôn trân trọng và yêu thương như chính mạng sống của mình vậy, tình yêu của anh không hề kém gì của Quân. Có lẽ, ngoài mẹ ra, nó là người con gái quan trọng nhất của hai người. Với Ken, không có nó thì cũng không có Ken ngày hôm nay, chính nó là người bên anh khi anh tuyệt vọng thất, thảm hại nhất. Chính nó đã giúp anh có hi vọng để sống tiếp, khi gặp nó thì anh mới chỉ là cậu bé chỉ biết ôm những đau khổ mà gặm nhấm...
*flashback*
8 năm trước
Khi đó, Ken vẫn là một cậu nhóc khôi ngô với cái tên Vũ Thiên Hoàng, con trai của một gia đình giàu có, đang đợi tài xế đến đón thì bỗng có điện thoại, là ba gọi, cậu nhanh chóng nghe máy:
- Alô con nghe thưa ba... hì
- Con trai, bây giờ con hãy trốn tạm đi đâu đó, tuyệt đối không được về nhà, rõ chưa? Hãy cố gắng sống thật tốt, ba mẹ xin lỗi không thể bảo vệ cho con nữa, hãy mạnh mẽ lên. Yêu con nhiều...........
....tút tút.......
Ngơ ngác, lo lắng, rồi cậu nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang sảy ra, tuy chỉ mới 10 tuổi thôi nhưng Ken lại rất thông minh, hơn nữa bản thân rất hay gặp nguy hiểm, bởi ba cậu có rất nhiều kẻ thù trên thương trường, là con trai ông Ken bị vướng vào những vụ bắt cóc tống tiền, uy hiếp là những chuyện không thể tránh. Trong lòng cậu dậy lên một cảm giác lo lắng cực độ, chắc chắn ba mẹ đã gặp chuyện. Nghĩ đến đây cậu liền chạy vội về nhà.
Mệt và đâu chân là những gì đang diễn ra trong Ken, nhưng nó không thể bằng với những gì đang hiện ra trước mắt cậu. Ngôi biệt thư thân yêu với mà trắng tinh khiết thì bây giờ đang bị bao phủ bởi một biển lửa, ngọn lửa vô tình ngày càng lớn và thiêu dụi tất cả. Còn đám người kia, họ là ai? ba mẹ mình đâu? tại sao...? Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập trong đầu cậu. Không chịu được cậu định chạy vào trong thì bỗng có cái gì đó níu mình lại. Cúi đầu xuống, hiện ra trước mắt Ken là một cô bé vô cùng dễ thương, bàn tay nhỏ nhắn nắm tay Ken, đôi mắt to tròn màu cafe sữa long lanh nhìn mình. Cậu định giậy tay lại thì đôi tay càng nắm chặt hơn, khó hiểu Ken lên tiếng:
- Nhóc con, buông ra để anh vào bên trong, anh đang rất vội
- Buông ra để anh đi chết sao?- Đôi môi nhỏ xinh phát ra giọng nói trong trẻo ngây thơ nhưng đủ khiến Ken khó hiểu lần nữa.
- Cháu hãy vào trong xe cùng với em, chú sẽ giúp cháu vào trong xem- Cậu nó lên tiếng, hai cậu cháu đang đi về biệt thự phía ngoại ô thì thấy ngôi nhà này đang bốc cháy rất lớn. Do ở đây cách xa Thành phố, ít ai đi qua con đường này, nên đám cháy lớn như thế này mà bậy giờ vẫn không ai biết. Anh vừa dừng xe thì bé Băng đã nhanh chân chạy xuống rồi túm luôn tay của cậu bé này, anh hiểu lúc này cần phải làm gì khi đứa cháu gái yêu quý của mình đã muốn cam thiệp.
Nghe cậu nói thế nó liền nhất quyết lôi Ken vào trong xe, còn cậu thì nhanh chóng gọi người của mình đến để sử lí đám cháy. Xong Ken được cậu nó đưa về một ngôi biệt thự cũng mang màu trắng tinh khôi giống nhà của mình, chính điều đó đã làm cho Ken cảm thấy nơi đây thật thân thuộc. Cậu nó muốn nhận Ken làm cháu, vì hiện giờ còn rất nhiều điều phức tạp nên Ken quyết định ở lại đây. Những ngày đầu còn hơi lạ nhưng dần dần Ken thấy thoải mái và bớt cô đơn hơn khi ở cùng mọi người, có người bạn là Quân- anh của nó, có người cậu luôn coi Ken như cháu ruột của mình, và đặc biệt là nó- một đứa nhỏ tuy tỏ ra mình là người lớn, thờ ơ với mọi chuyện nhưng thực chất lại rất trẻ con và biết quan tâm đến người khác. Ken đã rất đau lòng khi nghe tin ba mẹ mình đã mất, người thân duy nhất luôn yêu thương cậu đã không còn. Cậu cảm giác mình thật giống một đứa trẻ bị lạc, không biết nhà mình ở đâu, người thân mình đâu rồi và cuộc sống sau này sẽ ra sao đối với một đứa trẻ chỉ mới 10 tuổi. Và lúc cậu tuyệt vọng nhất thì lại có những người tưởng chừng xa lạ như nó lại giúp đỡ cậu, cho cậu một hy vọng vào cuộc sống sau này. Qủa thực không có nó và mọi người cũng chưa chắc có thể giữ được cậu bé 10 tuổi năm đó.
*End flashback*
Hơi giật mình khi đã suy nghĩ miên man quá nhiều, Ken quay sang nó thì vẫn thấy nó ngửa cổ ngắm sao, khẽ cười cho cái tính trẻ con của nó, anh nhỏ giọng gọi nó:
- Nhóc con...
- Anh vẫn gọi em như ngày xưa...- Nó trả lời Ken mà vẫn không thèm nhìn anh, sao có thể khinh người vậy cơ chứ?
- Em vẫn nhớ sao? Mà thôi, nhìn anh cái coi...?
Nó vẫn không thèm quay lại, đôi mắt to tròn vẫn hướng lên bầu trời với những ngôi sao đang sáng, thật đẹp, nó thật muốn đem cả bầu trời này xuống đây quá. Nhìn nó chăn chú như vậy, Ken bỗng lóe ra một ý để gây sự chú ý của nó dành ình.
- Nhóc con, mai anh sẽ tặng em một bầu trời đêm, có ba mẹ của 3 chúng ta.- Ken vừa nói xong thì quả nhiên nó đã quay lại nhìn anh khó hiểu.- Bây giờ thì cùng anh vào trong thôi, lạnh lắm đó, mà chắc Quân cũng dậy rồi.
Tuôn xong một tràng, không đợi nó phản ứng, anh đã kéo nó vào trong nhà. Bên ngoài, những ngôi sao kia vẫn sáng như đang mỉm cười với con người nơi trần gian.
**
Giật mình tỉnh dậy, hắn vớ lấy chiếc điện thoại xem, đã 8h tối rồi, loanh quoanh sao mà hắn ngủ quên lúc nào không biết. Suy nghĩ về giấc mơ vừa rồi, lại là hình bóng thân thương ấy, nhưng sao xa vời quá. Người phụ nữ luôn yêu thương, chăm lo cho hắn đã nhẫn tâm rời bỏ cuộc đời hắn, bỏ hắn lại nơi đầy rẫy những toan tính, thù hận. Hắn ghét tất cả, ghét luôn chính bản thân mình, chính hắn đã khiến người mẹ thân yêu của mình phải ra đi. Hắn bỗng thấy cô đơn, phải, đã bao lâu rồi hắn tự dặn lòng mình không được yếu đuối, rằng mình đã quen với sự cô đơn này nhưng sao bây giờ lại bận tâm về điều đó? Phải chăng đã có chút gì đó khiến hắn phải suy nghĩ? dù chỉ là một chút? Đứng dậy đi ra ngoài ban công, nơi những cơn gió đang thoải mái trêu đùa trên mặt hắn. Gió? phải, hắn là gió- một cơn gió lạnh, lạnh đến tận xương tủy, nhưng cơn gió này cũng thật cô đơn, vô định. Thật buồn cười khi bây giờ hắn thấy cảm thấy điều đó, một chút cô đơn, một chút buồn tủi, và một chút gì đó... nhớ nhung chăng? Bỗng một thoáng, trong đầu hắn là hình ảnh một người con gái với mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt cafe sữa to tròn hướng về phía xa, ánh lên những tia cười, đôi tay thon nhỏ đưa lên vuốt lại những sợi tóc đang hơi bay trước gió. Một bức tranh thật đẹp. Đôi môi mỏng không tự chủ nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp. Có lẽ hôm nay là một ngày đặc biệt, một ngày mang lại cho hắn biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc. Thật ... lạ.