World War Z

Meteora, Hy Lạp

Các tu viện ở đây được xây trên những triền đá dốc và khó tiếp cận. Thậm chí một số còn nằm trên những đỉnh núi cao ngất theo thế cột trụ thẳng đứng. Các tu viện này vốn là điểm đến hấp dẫn cho những kẻ trốn chạy quân Ottoman Turks (Phần dân nói tiếng Thổ Nhĩ Kỳ của Đế chế Ottoman) nhưng sau này lại chứng minh bản thân mình là nơi nương náu an toàn trước đàn xác sống.

Ở đây, các bậc thang tồn tại qua chiến tranh phần lớn làm bằng gỗ và kim loại, có thể dễ dàng thu hồi, phục vụ cho dòng người ngày một đổ về nhiều hơn trải dài từ dân hành hương cho tới khách du lịch. Meteora đưa mình thành một địa chỉ ghé thăm thường xuyên cho hai lớp người này từ vài năm đổ lại đây. Số thì đi tìm tri thức, đi tìm con đường khai sáng trong tâm linh.. Số khác đơn giản hơn khi chỉ cần sự yên bình. Stanley MacDonald là con người như vậy.

Là một cựu chiến binh đã từng tham gia nhiều chiến dịch trải dài khắp các thuộc địa của quê hương Canada, lần đầu tiên anh đụng độ với xác sống là ở một mặt trận khác, nơi Tiểu đoàn III trực thuộc Binh đoàn bộ binh của Công nương Patricia đang tham gia vào chiến dịch triệt phá đường dây ma túy tại Kyrgyzstan.

Xin đừng nhầm lẫn chúng tôi với “biệt đội Alpha” của Mỹ. Chuyện này xảy ra trước khi họ được triển khai, trước cả trận “Đại bạo loạn”, trước khi Israel cách ly với bên ngoài.. thậm chí còn trước cả sự kiện thông báo bùng phát dịch ở Cape Town. Lúc đó là giai đoạn lây lan ban đầu, trước khi bất cứ ai.. biết bất cứ chuyện gì.. về bất cứ cái gì ngoài kia đang tới.

Phải thực hiện nhiệm vụ theo đúng quy ước, mục tiêu của chúng tôi là thuốc phiện và cần sa, những hàng buôn chủ yếu của các toán khủng bố trên thế giới. Lý ra, đó là tất cả những gì chúng tôi sẽ đối mặt ở cái nơi đồng không mông quạnh độc sỏi đá này. Những tay lái buôn, những gã du thủ du thực, đám chân tay thuê mướn trong vùng. Đó là toàn bộ những gì chúng tôi chờ đợi. Đó là toàn bộ những gì chúng tôi sẵn sàng để ứng phó.

Quá dễ để tìm ra lối vào hang. Lần theo vết máu tới chiếc xe hàng. Liền ngay chúng tôi biết có sự gì đó không ổn. Không có lấy một xác người. Những bộ lạc đối địch thường để xác nạn nhân nằm vất vưởng với các bộ phân cắt lìa như là lời cảnh báo. Dù máu loang lổ khắp nơi.. máu cùng vài miếng thịt xám màu thối rữa, nhưng những cái xác duy nhất mà chúng tôi tìm thấy lại là của mấy con lừa. Chúng bị cấu xé tới chết, không phải do đạn bắn mà dường như bởi thú hoang. Phần bụng bị rách toạc, những vết cắn lớn phủ đầy thân mình. Chúng tôi đoán là do đám chó rừng. Hàng đàn cái đám chết tiệt này vẫn cứ lảng vảng khắp thung lũng, to lớn và hung dữ như sói Bắc cực.

Nhưng điều khó giải thích nhất lại nằm ở phần hàng buôn bỏ lại, số chúng nếu không nằm yên vị trong bao thì cũng vương vãi quanh xác lừa. Ngay cả khi đây không phải là một cuộc tấn công từ phía dân trong vùng, thậm chí do các bộ lạc thù hằn hay khác biệt tôn giáo mà đâm chém nhau đi chăng nữa thì cũng chẳng ai dại gì bỏ lại tới 50 kg thuốc phiện nguyên chất hạng nhất, một tá súng trường mới toanh cùng lỉnh kỉnh những thứ đồ cá nhân đắt tiền như đồng hồ, đầu đĩa mini hay bộ định vị GPS.

Vết máu tiếp tục kéo dài từ thung lũng sặc mùi tử khí bên dưới lên dần tới đỉnh núi. Rất.. rất nhiều máu. Ai mất tới từng này máu chẳng thể ngẩng đầu lên. Nhưng.. theo một cách nào đó.. con người này vẫn cứ đâm đầu đi tiếp. Rõ là anh ta không hề được băng bó. Cũng khó tìm đâu ra các vết tích khác. Từ những gì chúng tôi có thể cắt nghĩa, người này đã chạy, ngã, và in lại trên nền cát một khuôn mặt đầy máu.

Nhưng bằng một phép lạ nào đó, con người này chẳng đuối sức mà ngạt thở, chẳng mất máu mà chết. Nằm bất động một quãng, anh ta cứ thế đứng lên và tiếp tục bước đi. Những dấu vết này hoàn hoàn khác trước. Các bước đi nhịp chậm và sát nhau hơn. Thấy rõ chân phải anh ta đang lê lết, lý giải cho việc một chiếc Nike dáng cao sờn rách bị bỏ lại trên đường. Thấm lên trên những vết kéo lê là một dạng chất lỏng khó lòng nhận ra. Không phải máu, chẳng phải từ cơ thể con người, mà là một thứ kết đen, cứng, đóng vảy, chảy thành giọt.

Chúng tôi tiếp tục theo dấu tới cửa hang trên núi. Không đạn bắn phủ đầu, chẳng màn tiếp đón. Trước mắt chúng tôi là một lối vào không lính gác, mở toang cửa đầy chào mời. Ngay tức thì, xác người hiện ra trước tầm mắt, những người đàn ông bị giết bởi chính bẫy mìn của mình. Dường như họ đang cố tháo thân ra bên ngoài.

Sâu hơn, ngay gian đầu, chúng tôi thấy bằng chứng trước nhất về một vụ đơn phương xả súng, nói đơn phương bởi lẽ, lỗ đạn chỉ găm độc trên một mé hang. Đối diện phía bên kia là những tay súng. Thân xác họ nát thành từng mảnh. Những bàn chân, những cánh tay, những khúc xương.. bị gặm, bị cắn…vài người còn đang trong tư thế giữ vũ khí. Bàn tay đứt lìa mất ngón nằm đó, vẫn nắm lấy khẩu Makarov cũ, nguyên chốt an toàn. Phía bên kia, một cái xác điểm tới hằng trăm lỗ trên thân mình. Vài loạt đạn hẳn đã bắn tung đỉnh đầu.. và giữa hai hàm răng, kẹt lại một ngón tay.

Mỗi gian chúng tôi đi qua là một câu chuyện tương tự được kể. Những chướng ngại bị phá vỡ, những khẩu súng chưa kịp dùng. Chúng tôi thấy nhiều hơn những thân hình vất vưởng hay ít ra là vài mảnh thịt vụn sót lại. Chỉ có những cái xác điểm lỗ đạn trên đầu dường như mới được toàn thây. Với chúng là những miếng thịt tươi bị nhai nát ứa ra từ bụng và cổ họng. Những vết máu, những dấu chân, những vỏ đạn, những vết găm trên tường, tất cả bắt nguồn từ hướng bệnh xá.

Chúng tôi thấy một vài chiếc giường, tất cả đều thấm đẫm máu. Cuối gian, chúng tôi phát hiện một cái xác không đầu, tôi đoán có lẽ là người bác sĩ. Cạnh bên giường với tấm lót và quần áo đầy đất cát.. là một chiếc giày hiệu Nike.. bên trái.. dáng cao.. sờn rách.

Gian bị đánh sập bởi mìn là nơi cuối cùng chúng tôi kiểm tra. Trong lớp đất đá, một cánh tay mắc lại, vẫn cử động. Tôi liều tiến tới, nắm lấy cổ tay. Như sắt đá, cánh tay quàng tới, suýt bóp nát ngón tay tôi. Bước lùi, tôi cố thoát, nhưng nó quyết không buông tha.

Chống chân mình, tôi kéo mạnh hơn. Một cánh tay vùng thoát, tiếp tới đỉnh đầu rồi dần là cả khuôn mặt bong tróc, đôi mắt hoang dại và bờ môi thâm xì. Cánh tay còn lại theo sau, nắm lấy con mồi đối diện, siết mạnh và giải phóng đôi vai. Tôi ngã xuống, với nửa tảng cái thứ chết tiệt chồm lên thân mình. Phần hạ bộ của nó vẫn kẹt lại trong lớp đất đá, vấn vương cùng nửa trên bằng vài đường lòng ruột. Vùng vẫy, nó cố cào cấu.. cố đưa cánh tay tôi gần hơn tới miệng. Tôi với lấy cây súng.

Loạt đạn đi theo góc thẳng đứng, nhằm chính giữa khúc cổ và cằm, tưới não lên mái trần trên cao. Trong đường hầm lúc đó chỉ độc mình tôi. Tôi là nhân chứng duy nhất.

Stanley MacDonald dừng lại một hồi

“Phơi nhiễm trước thành tố hóa học chưa xác định”. Đó là những gì họ nói với tôi ở Edmonton, do nguyên nhân đó hoặc do tác dụng ngược với những loại thuốc phòng bệnh mà chúng tôi uống. Để chắc ăn, họ ném cho tôi một vài liều chống PTSD (Rối loạn căng thẳng sau sang chấn). Tôi chỉ cần nghỉ ngơi... nghỉ ngơi và “kiểm định” dài kỳ.

“Kiểm định”.. đó là những gì xảy ra khi anh đứng bên ta. Còn “Tra khảo” là từ dùng cho bên địch. Họ dạy anh cách chống lại kẻ thù, dạy anh cách bảo vệ thể xác và tâm hồn. Họ không dạy anh cách chống lại đồng minh, đặc biệt khi mà người ta vẫn cứ nghĩ mình đang “giúp” anh “nhìn ra sự thật”.

Họ không bẻ gãy ý chí của tôi. Chính tôi đã làm thế với bản thân mình. Tôi rất muốn tin vào họ, rất muốn họ giúp tôi. Tôi từng là một người lính tốt, một người lính dạn dày kinh nghiệm. Tôi biết mình sẽ làm được gì cho nhân loại, tôi cũng biết họ sẽ làm được gì cho chính tôi. Tôi tưởng mình đã sẵn sàng cho tất cả.

Anh nhìn về hướng thung lũng với đôi mắt vô định

Làm sao một con người minh mẫn có thể sẵn sàng cho chuyện như vậy cơ chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui