Edit: Dờ
Cố Lễ Châu trả lời tin nhắn xong thì đứng cạnh cửa sổ vươn vai một cái.
Tào Trí Hằng giúp hắn gấp vài bộ quần áo, buột miệng hỏi một câu: "Ông thông báo cho em giai nhà bên là sắp đi chưa?"
"Nói rồi."
"Nói rồi? Bình thường hai người thân thiết như trẻ sinh đôi dính liền ấy, sao nó không đi tiễn ông?"
Lời nói của Tào Trí Hằng khiến hắn hoảng hốt mấy giây.
Thân thiết.
Từ ngữ này khiến người ta cảm thấy vô cùng thân mật, dường như đã nghe ai đó nói rồi. Nếu có giáo viên nào khen bạn trong văn phòng, bạn sẽ không khỏi nảy sinh hảo cảm với giáo viên đó.
Hai người bọn họ rất thân thiết sao?
Rất thân.
Chung Vị Thời làm gì cũng sẽ kêu hắn.
Chưa từng có ai đối xử với hắn như vậy, ngay cả ở ký túc xá trường học cũng không.
Nay bỗng nhiên trở về với cuộc sống người già neo đơn, hắn hơi không quen.
Cố Lễ Châu thở dài, "Thằng nhóc còn phải đi quay phim, đâu phải tôi không biết đường, cần gì đưa đón."
Chung Vị Thời trả lời bằng một chiếc sticker, hai con gấu trúc đỏ mập mạp ôm lấy nhau.
Cố Lễ Châu cười, bình thường hắn rất ít nói chuyện phiếm, tất cả meme và sticker của hắn đều là sưu tập từ Chung Vị Thời, chọn lựa hồi lâu, cuối cùng gửi hình một con mèo bắn tim.
Đây là tấm hình Chung Vị Thời gửi cho hắn mỗi lần rủ hắn ra ngoài ăn đêm.
Ai mà không thích có một người bạn nhiệt tình tràn đầy sức sống khiến bạn mỉm cười mỗi ngày chứ.
Cố Lễ Châu phát hiện ra, lần đầu tiên hắn có ý nghĩ "không nỡ rời đi".
1 giờ chiều.
Ánh nắng gay gắt trên đỉnh đầu, Cố Lễ Châu ngồi trong taxi, radio đang phát thông tin tình hình giao thông, chỗ nào kẹt xe, nơi nào đang sửa đường để tránh lái vào đường đó.
Bên tai ngập tràn tạp âm, nhưng tâm trí hắn lại bay về một nơi khác.
Trình Hàng nói phải đi mười mấy địa điểm để tìm hiểu văn hóa, hắn không biết có kịp trở về trước sinh nhật hay không, nếu không rảnh thì đến lúc đó phải hỏi Chung Vị Thời có muốn đến thành phố B hay không mới được......
Mừng sinh nhật cùng hắn.
Tiện đường đi du lịch luôn..........
Lúc xếp hàng chờ thủ tục check in, có hai cô gái nhỏ đứng phía trước hắn ríu rít bàn luận về một ngôi sao mới debut.
Cố Lễ Châu nhàm chán, mở điện thoại ra xem album ảnh.
Hắn chợt phát hiện ra bên trong thế mà lại lưu rất nhiều video liên quan đến Chung Vị Thời.
Hắn cảm thấy mình chẳng khác gì một ông bố già, toàn quay video về quá trình trưởng thành của con trai.
Video đầu tiên là màn trồng cây chuối nhào lộn trên hành lang, có thể thấy Chung Vị Thời dán cao giảm đau trên cột sống, mỗi lần lại gần là ngửi thấy mùi thuốc.
Tiếp theo là buổi múa quảng trường ngày hôm đó, Chung Vị Thời nắm tay Đại Phi múa ương ca, còn có cảnh Chung Vị Thời bị mắc áo trên hàng rào không xuống được, tiếp theo là lúc chơi diabolo.......
Còn có cả ảnh chụp mặt bị cào ba phát.
Dăm hôm ba bữa lại bị thương, không biết người thân của thằng nhóc có cảm thấy đau lòng hay không.
Có không?
Những người làm cha làm mẹ đã vứt bỏ cậu, biết đau lòng sao?
Có lẽ nào sẽ giống với Hoàng Phủ Cường, do tình cảnh bất đắc dĩ?
"Trời ơi tội ghê, đoàn phim Kiêu Ưng bị dính lời nguyền rồi. Tui nhớ lúc quay phần 1 cũng xảy ra sự cố, diễn viên chính suýt nữa bị chết cháy."
"Ôi trời..... Cái bị bay ra kia có phải là một cánh tay người không vậy......"
"Èo—— Không biết nữa, chắc là không phải đâu, có thể là đạo cụ ở đoàn phim. Nhưng mà bà nhìn xem, mãi không thấy người này đứng lên, tui đoán không chết thì cũng tàn phế rồi."
"May mà chỉ là đóng thế, nếu là diễn viên chính thì hủy dung luôn rồi."
"Diễn viên đóng thế thì cũng tội nghiệp quá! Chỉ mong không bị làm sao."
Vừa nghe đến hai chữ "đóng thế", tim Cố Lễ Châu thắt lại, hắn quay ra xem màn hình di động của cô gái đó.
Đó là một đoạn video trên Weibo, nhìn chất lượng thì chắc là có người đứng từ xa vô tình quay lại.
Đầu ngón tay cô gái lướt trên màn hình, Cố Lễ Châu hoảng loạn đến mức nói năng lộn xộn: "Ngại quá, có thể, có thể cho tôi xem lại tin tức vừa rồi không, cái video ngắn kia. Ai xảy ra chuyện?"
"Không biết anh ạ." Sau khi cô gái nhìn rõ khuôn mặt hắn thì đỏ mặt lướt về tin tức vừa rồi, "Chỉ là một diễn viên đóng thế...."
Báo tin tức giải trí V: Trong lúc "Kiêu Ưng II" đang được quay chụp tại thành phố phim trường ở Dự Thành thì phát sinh sự cố ngoài ý muốn, đóng thế của diễn viên Trình Việt bị nổ bay ra khỏi xe, hiện trường rất thê thảm.......
Hình ảnh trong video mờ mờ không nhìn rõ, nhưng có thể nhận ra một người mặc phục trang của đoàn phim bị nổ bay ra khỏi xe ngã xuống đất không gượng dậy nổi, ngay sau đó là một đám người cùng chạy lên, chặn lại tầm nhìn.
Ngực Cố Lễ Châu nóng lên, mắt rớm lệ.
"Anh cần xem nữa không ạ?" Cô gái kia nghiêng đầu, chỉ thấy người đàn ông ấy đang mất hồn mất vía nhìn trân trân vào màn hình, hốc mắt đỏ bừng.
Hình như...hình như sắp khóc.
Hơi thở của Cố Lễ Châu hơi gấp gáp, trong đầu hắn lướt qua rất nhiều từ mấu chốt: "Anh biết Trình Việt không", "Tôi đóng thế cho anh ấy", "Siêu nhiều cảnh nổ tung", "Người cũng bị nổ bay ra"........
Lồng ngực hắn nghẹn lại, không thể hô hấp.
Nhiệt độ đại sảnh sân bay rất thấp, nhưng sau lưng hắn thì vã mồ hôi lạnh, đầu ngón tay nhấn tua lại video trên màn hình, não hoàn toàn trống rỗng.
Trong lúc hoảng hốt, giọng nói của thằng nhóc lại như vang vọng bên tai: "Tóm lại là anh đừng có quên mất tôi, tôi đến đâu cũng sẽ nói cho anh biết......"
Rõ ràng buổi sáng còn gửi tin nhắn cho hắn.
Rõ ràng đã nói sẽ đến đón hắn.
Chung Vị Thời mới 22 tuổi!
Tất cả còn chưa bắt đầu!
"Anh không sao chứ?" Cô gái thấy hắn run rẩy toàn thân, nước mắt rớt xuống, vội vàng vỗ bả vai hắn, "Anh không thoải mái ở đâu à? Anh ơi?"
"Đoàn phim này ở đâu?" Cố Lễ Châu sốt ruột đến độ không kịp hô hấp, hắn hỏi xong mới nhận ra câu này hỏi cũng như không.
Không ai biết cả.
Dưới bình luận cũng chẳng có ai biết tình huống hiện tại của Chung Vị Thời, cậu chỉ là một diễn viên đóng thế nhỏ bé mà thôi.
Trừ hắn ra, không ai biết, cũng không ai quan tâm tới.
Cố Lễ Châu run rẩy mở khóa điện thoại, bấm vài lần mới mở được danh bạ ra, hai chân nhũn như chi chi, đành ngồi xổm xuống.
Lúc thấy ba chữ "Nhóc súc vật", nước mắt hắn trào ra, Cố Lễ Châu lau nước mắt trên màn hình, gọi điện thoại.
Lòng thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện không may..........
"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời đang tắt máy....."
Hắn ngồi bệt xuống đất, rương hành lý nặng nề đổ lên đùi.
Đầu váng mắt hoa.
Tế bào toàn thân như chết hết trong nháy mắt.
Đây không phải lần đầu Cố Lễ Châu trải qua cảm giác này, mùa hè năm nhất đại học, khi chủ nhiệm trực ban thông báo cho hắn rằng ông nội đi rồi, cũng là như vậy..........
Lạnh lẽo, hoảng loạn, bối rối, tuyệt vọng.
Như là bị người ta rút hết sức lực.
Sau khi gửi lại hành lý, hắn không còn nghe thấy âm thanh gì xung quanh mình nữa, điên cuồng chạy ngược đường quay lại.
Ánh nắng mặt trời bên ngoài sảnh sân bay rất chói chang, oi ả nóng bức, mới ra cửa sân bay mà mồ hôi đã thấm ướt chiếc áo phông của hắn.
Hắn tiện tay ngăn lại một chiếc taxi sân bay, khi tài xế hỏi hắn muốn đi đâu, hắn lại mờ mịt.
Đi đâu?
Thành phố phim trường lớn như vậy, đoàn phim ở nơi nào, hắn không biết.
Hắn sững người mấy giây, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Bệnh viện! Bệnh viện gần thành phố phim trường Dự Thành!"
Thành phố phim trường cách sân bay hơn 150km, tài xế rất ít khi chạy tới đó, search bản đồ xong thì quay lại hỏi Cố Lễ Châu: "Là Bệnh viện Nhân dân số 5 đúng không?"
Cố Lễ Châu lúc này chỉ biết gật đầu.
Sau khi xe khởi động, hắn bắt đầu tìm kiếm những bệnh viện gần thành phố phim trường, ngoài bệnh viện Nhân dân số 5 thì còn rất nhiều bệnh viện cách nhau chưa tới 5km.
Hắn gửi vài tin nhắn Wechat cho Chung Vị Thời, đều không có ai trả lời, lại bấm vào Weibo xem tiến triển của vụ việc.
Vừa rồi quá nóng ruột, cũng không để ý là chuyện xảy ra lúc nào, có lẽ là hai tiếng trước?
Từ khóa là gì?
Từ nãy tới tận bây giờ, tim hắn vẫn đập như tiếng trống, sắp nổ tung mất.
Hot search Weibo chỉ có tin minh tinh này béo ngôi sao kia gầy diễn viên nọ khóc idol đó cười, hắn tức giận đấm mạnh lên đùi.
Chuyện liên quan đến mạng người thì sao lại không lên hot search!
Hắn lướt tab tin nóng rất lâu cũng không tìm được status vừa rồi, vì vậy tìm từ khóa "Đóng thế cho Trình Việt" để tìm tới bài post lúc nãy.
User285724: Nếu chết thật thì đoàn phim phải đền rất nhiều tiền đấy.
Dưới bình luận toàn mắng chửi.
Cố Lễ Châu xoa mũi, rời khỏi Weibo, lại bấm vào vòng bạn bè của Chung Vị Thời.
Muốn nhìn lại nụ cười của cậu, muốn nghe giọng nói của cậu.
Trong ốp điện thoại còn kẹp tờ giấy xem biểu diễn miễn phí chưa dùng hết kia.
Sau này có còn được thấy không?
Đây lẽ nào sẽ trở thành di vật mà cậu ấy để lại.
Tài xế thấy tâm trạng của hắn không đúng lắm, mặt hình như còn có nước mắt, "Thất tình à?"
Cố Lễ Châu không hề nghe thấy tài xế nói chuyện, lòng không khỏi nảy ra một số ý nghĩ bi quan.
Nếu Chung Vị Thời thật sự đi rồi, hắn sẽ mua một khoảng đất để lo an táng.
Nếu bị đứt tay gãy chân, hắn sẽ đón cậu về thành phố B, thuê điều dưỡng đến chăm sóc.
Nếu bị hủy dung, hắn sẽ nghĩ cách đưa cậu đi chỉnh hình, xem liệu có thể quay về giới giải trí hay không, nếu không được thì nuôi, dù sao hắn cũng đâu thiếu chút tiền ấy.
Khi đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, lòng trái lại dễ chịu hơn rất nhiều.
Cố Lễ Châu nhớ ra gì đó, lòng như lửa đốt gọi cho Tào Trí Hằng.
"Ông chắc là ở bệnh viện không? Bệnh viện nào?"
"Tôi biết rồi thì cần hỏi ông à, bây giờ tôi đang đến bệnh viện Nhân dân số 5, ông đến mấy bệnh viện khác ở gần đó hỏi thử, tôi tới nơi sẽ gọi cho ông."
"Được được được." Tào Trí Hằng nghe xong thì lập tức quăng xẻng nấu ăn, cửa cũng không khóa chạy thẳng xuống tầng.
Cố Lễ Châu tiếp tục còn nước còn tát, gọi điện thoại cho Chung Vị Thời, vẫn là tắt máy.
Rơi ở đoàn phim sao? Vì sao không ai nhặt được?
Ít nhất cũng cho hắn biết chút tin tức đi chứ.........
Tào Trí Hằng chạy qua phòng cấp cứu của mấy bệnh viện vẫn không thấy Chung Vị Thời, Cố Lễ Châu cũng vã mồ hôi chạy ra từ bệnh viện Nhân dân số 5.
"Bên ông sao rồi?"
"Không có, tôi chạy qua phòng cấp cứu mấy bệnh viện đều không thấy, chưa biết chừng không bị thương nặng đến thế, ông bình tĩnh đi."
"Sao lại không nặng được!"
Cố Lễ Châu nhớ lại đoạn video kia, dưới tình huống không hề có đồ bảo hộ, người nọ bị nổ tung ra khỏi xe, không gượng dậy nổi, ông quần còn đang cháy.
"Ôi, ông đừng có gào lên như thế, ông bảo là không lên hot search còn gì? Hẳn là không to chuyện đâu, tục ngữ đã nói rồi, tai họa sống ngàn năm....."
"Ông mới là tai họa!" Cố Lễ Châu tức đến nỗi nói năng không suy nghĩ, "Cậu ấy mới có 22 tuổi! Chỉ là một thằng nhóc con! Cậu ấy biết cái gì! Đạo diễn bảo gì thì làm nấy, động tác nguy hiểm như vậy, đạo diễn bảo làm thì chắc chắn cắn răng làm thôi! Cậu ấy còn biết làm sao?"
Tào Trí Hằng nghe vậy thì cũng hơi căng thẳng: "Không đến mức ấy chứ, thằng nhóc không muốn làm chẳng lẽ đạo diễn lại ép được..."
"Sao lại không đến mức ấy, ông chẳng biết đếch gì hết, thằng nhóc dám vào đồn công an hai lần thì còn gì mà không dám làm! Nóng đầu lên là làm! Giờ thì hối hận cũng chẳng kịp nữa!" Cố Lễ Châu tức ứa gan, "Ông đạo diễn chết dẫm kia nữa, để bản thân được nổi tiếng mà lấy diễn viên ra chết thay, lại còn đòi hiệu quả chân thật? Nếu xảy ra chuyện thật rồi thì tôi cho ông ta chết thật luôn! Chuẩn bị thân bại danh liệt đi!"
Tào Trí Hằng lớn ngần này, đây là lần đầu tiên nghe Cố Lễ Châu chửi người như vậy, mặt nghệt ra, nghe hắn nói thế cũng thấy nóng ruột lây.
"Lão Cố, ông giữ cái đầu lạnh đi đã, chưa chắc mọi chuyện đã tồi tệ như ông nghĩ...."
"Bây giờ tôi không lạnh được!"
"Thế cứ nóng tiếp đi, nghe tôi phân tích này, bình thường gặp chuyện liên quan đến tính mạng như này thì dù có là tuyến 108 cũng lên hot search từ lâu rồi, đoàn phim cũng sẽ đăng bài, acc blogger cũng......." Tào Trí Hằng đang nói, Cố Lễ Châu nhận được điện thoại.
Màn hình hiển thị—— Nhóc súc vật.
Cố Lễ Châu trợn tròn mắt, vội vàng cắt đứt lời phân tích của Tào Trí Hằng, lắp bắp trả lời: "A lô? Cậu ở đâu? Là cậu phải không?"
"Không phải tôi thì ai vào đây?"
Cố Lễ Châu nghe được giọng nói quen thuộc, trái tim dần bình tĩnh xuống, ít nhất không cần mua đất đào mộ nữa.
"Cậu ở bệnh viện nào? Sao tôi không tìm được cậu? Cậu không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?" Hắn hỏi liên tục, lại cảm thấy lúc này nên ổn định tâm trạng cho nhóc súc vật trước đã, thế là bổ sung: "Cậu đừng nóng ruột, tôi lập tức qua đó, chuyện lớn bằng trời đã có tôi lo."
Chung Vị Thời nhíu mày, "Tôi ở nhà mà, bệnh viện gì cơ? Anh tìm tôi......" Giọng nói của cậu bị gián đoạn.
"A lô? A lô?" Cố Lễ Châu nhìn màn hình, suýt nữa tắt thở bỏ mình.
Di động hết pin.
Có điều nghe thấy giọng là tốt rồi.
Vừa rồi nhóc súc vật nói gì nhỉ?
Ở nhà?
Bốn mươi phút sau, gần như toàn bộ người dân khắp khu chung cư cũ nát đều thoáng nghe được tiếng ác long rít gào.
"Chung Vị Thời!———"
"Thằng nhóc súc vật! Cậu to gan quá nhỉ! Sao không nghe điện thoại của tôi!!!? Hả?"
Chung Vị Thời nghệt mặt ra, mắt trừng lớn như chuông đồng, há miệng buông một câu: "Ủa không phải anh đang bay hả?"
Cố Lễ Châu nắm chặt nắm đấm, ngực phập phồng lên xuống.
Qua một lúc trao đổi, hai người mới biết đây là một sự hiểu lầm to bằng trời.
Sáng sớm nay Chung Vị Thời đi casting ở đoàn phim "Gặp em thời niên thiếu", có hàng trăm người đi casting như cậu, chờ đến lượt Chung Vị Thời thì đã hơn 12 giờ, cậu ăn bữa cơm ở phụ cận thành phố phim trường, lại sang chỗ Cường Tử khuân vác giúp mấy thứ đồ.
Xong việc, vừa mệt vừa nóng, ngồi xe về nhà ngủ một lúc, điện thoại để ở đầu giường sạc pin.
Chiếc điện thoại nát sạc pin hai tiếng mới nói chuyện được năm phút, lại còn không có tính năng tự khởi động máy, tới khi cậu tỉnh dậy mới phát hiện ra có mười cuộc gọi nhỡ.
Không hiểu chuyện gì xảy ra, gọi lại bên kia......Kết quả là Cố Lễ Châu lại tắt điện thoại.
Cậu còn tưởng là máy bay sắp cất cánh nên hắn mới tắt, cho nên không mấy để tâm.
Cho đến khi người đàn ông kia xuất hiện trước cửa phòng 301, cậu ngây người. Lòng còn thầm nhủ có lẽ là do không nỡ xa cậu nên quay lại rồi, chưa kịp vui mừng, đối phương vừa mở miệng ra đã phun một tràng chửi bới.
Rất là tủi thân.
Tào Trí Hằng thở phào: "Đấy tôi đã bảo là không sao đâu mà ông không nghe, vẫn còn khỏe mạnh đấy thây, cứ suốt ngày lo lắng vớ vẩn."
"Cái gì mà lo lắng vớ vẩn? Thế, thế cái video kia là sao? Ai bị nổ tung lên vậy?" Cố Lễ Châu hỏi.
Chung Vị Thời xem video, dở khóc dở cười: "Người giả đó ông anh ơi, cảnh nổ tung nguy hiểm như vậy sao có thể để người thật đóng được?"
"Hả?" Cố Lễ Châu tức méo miệng.
Phân cảnh này quay từ mấy tuần trước, người quay video đứng từ khá xa nên hình ảnh không rõ ràng, blogger nhìn nhầm đồn bậy, cuối cùng không biết thế nào lại thành sự cố ngoài ý muốn.
Chung Vị Thời bĩu môi, "Ai bảo trước kia anh cứ ngủ suốt ngày không chịu đến xem tôi quay phim, tôi là diễn viên đóng thế cảnh đánh nhau với cảnh khỏa thân, cái loại ngã ném qua vai [1] ấy, không phải cascadeur chuyên nghiệp, đóng thế cho diễn viên chính có mấy người lận, không phải chỉ có mình tôi."
[1] Ném qua vai, Seoi nage (背負い投げ, shoulder throw), 1 trong 40 thế ném của Judo.
//
"Hô! Ném qua vai Judo á hả? Đỉnh như vậy luôn?" Tào Trí Hằng trừng mắt, vỗ cánh tay Chung Vị Thời, "Không nhận ra đấy nhé."
"Thường thôi."
Cố Lễ Châu hoàn toàn bắt sai trọng điểm: "Đóng thế khỏa...khỏa thân?"
Là phim lành mạnh sao? Sao lại có cảnh khỏa thân?
"À," Chung Vị Thời nói: "Lúc quay phần 1 Trình Việt bị bỏng lưng còn gì, sau này không diễn cảnh lộ thịt được, tắm rửa hay đi ngủ đều cần đóng thế, dáng người với màu da của tôi gần giống anh ấy."
Cố Lễ Châu "xì" một tiếng, "Tắm rửa thì có gì hay mà quay với chụp."
Tào Trí Hằng: "Ông biết đếch gì, bây giờ khán giả thích xem kiểu đấy, ông ngẫm lại xem, nhục thể tươi mới tràn đầy sức sống, muốn xương quai xanh có xương quai xanh, muốn cơ thịt có cơ thịt, đường cong mát mắt, làm da trắng bóc, giọt nước lăn trên đó, quyến rũ đến nhường nào......"
Chung Vị Thời ngắt lời anh ta: "Sao nghe chú miêu tả lại kỳ cục thế, vịt nướng à?"
"......"
Hàn huyên đề tài đóng thế cả nửa ngày, cuối cùng cũng trở về vấn đề chính ngày hôm nay.
"Không nghe điện thoại!!! Cậu có biết tôi suýt nữa thì chọn xong đất đào huyệt cho cậu rồi không!? Hả!?" Cố Lễ Châu điên cuồng dí trán cậu.
Tào Trí Hằng thầm nhủ, hôm nay thằng này nóng ruột hỏng đầu rồi hay sao, nói chuyện khó ngửi thế.
Chung Vị Thời híp mắt, bị hắn dí đầu ngửa ra sau, thắt lưng hạ xuống ngã vào sofa.
Nhưng mà lòng lại vui sướng lạ kỳ, vui đến mức khóe môi cong lên, ngực nóng hầm hập.
Đỉnh đầu nở ra một bông hoa nhỏ màu hồng.