Xa Anh Em Có Nhớ???

Vài ngày sau, những tin nhắn đe dọa mỗi lúc một nâng cấp, không chỉ về số
lượng, cả những lời lẽ cũng dần trở lên cay độc hơn, mỗi lúc Hạ càng trở lên lo sợ, muốn nói cho Lâm nghe, nhưng công ty Lâm đang gặp mọi rắc
rối dù không nói ra, nhưng Hạ biết là Lâm rất mệt mỏi.

Hôm nay Hạ đi siêu thị, muốn nấu món gì đó ngon ngon để cho Lâm ăn, lúc này việc Hạ
có thể làm là ở phía sau ủng hộ anh. Lúc ra về đang xếch đồ ra xe, một
chiếc xe lao thẳng đến Hạ, không có chút do dự, Hạ sợ sệt, lấy tay che
mắt, lùi lại, vấp ngã, cố nhìn vào trong xe nhưng người đó ăn mặc kín,
đeo kính không nhìn rõ, chỉ có một điều chắc chắn đó là một người phụ nữ hơn nữa còn rất xinh đẹp, nhanh chóng lướt qua rời đi, phía dưới chân
Hạ là một tấm thiệp:

Kết thúc đi!

Lại một lần nữa run rẩy, cầm
không chắc tờ giấy, trong lúc tâm trạng còn đang rất hỗn loạn, Hạ không
thể khóc, hay khóc được, điện thoại rung lên:

Thấy sao?

Cô... cô muốn gì?( Hạ ngập ngừng)

Muốn gì ư? Buông tay đi!

Tôi muốn gặp cô!( Hạ bình tĩnh, lúc này Hạ cần phải cứng cỏi lên mới được)

Gặp tôi! Ok!

***

Hạ đứng chờ Lâm trước cửa, bên ngoài trời mưa lất phất, Lâm về muộn quá,
chợt ở phía xa kia, xe của Lâm, đúng rồi, khẽ nghiêng người ra ngoài
hiên vẫy Lâm, nhưng đợi mãi mà không thấy cánh cửa xe mở ra, Hạ vẫn cố
nhìn về phía đó, bên trong xe đúng là Lâm mà, nhưng không chỉ có một
mình Lâm, còn có một cô gái nữa, họ đang làm gì vậy, chỉ biết là Lâm cố
dứt ra khỏi người đó, nhanh chóng xuống xe:

Em về đi!

Chạy nhanh vào hiên:

Anh! Ai vậy?

Băng! Doãn Băng, cô ấy sợ anh say nên cứ đòi đưa anh về, nhưng em em xem anh tỉnh táo lắm phải không?

Lâm nói mà toàn hơi rượu, khuôn mặt đỏ, chắc là anh uống nhiều, Hạ cứ cố nhìn ra phía đó, Lâm khẽ choàng tay Hạ, kéo vào:

Vào thôi!

Ừm! Mà sao anh về muộn thế, em chờ anh mãi!

Ừm! Anh xin lỗi vợ yêu!

Trong phòng ngủ:

Lâm nằm dài trên giường, Hạ ngồi bên cạnh giường:

Anh!

Sao vậy?

Anh mệt mỏi lắm phải không?

Ừm! Cũng khá mệt, nhưng em yên tâm, anh sẽ vì em, vì con của chúng ta mà cố gắng hết sức, em tin anh chứ!( Lâm cố nói để cho Hạ yên tâm)

Ừm! Em tin anh mà!

Khẽ choàng tay lên cổ Lâm, Lâm ôm eo Hạ:

Anh! Em tin anh... tin anh sẽ làm được thôi... mọi chuyện sẽ ổn thôi!

Ừm!

Lâm khẽ tựa đầu vào lòng Hạ, như một đứa trẻ, Lâm trong giây phút như trút
bỏ mọi sự phiền muộn thả lỏng toàn thân, chỉ có khi bên Hạ anh mới có
những hành động xem là yếu đuối như vậy, bình thường thì anh rất cứng
cỏi, lạnh lùng:

Ngủ đi! Anh phải nghỉ ngơi nhiều cho khỏe!

Lâm kéo Hạ, ôm Hạ vào lòng, ôm chặt Lâm, cảm giác hạnh phúc, ấm áp, thật tuyệt, Lâm cũng ôm chặt Hạ, chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều, Hạ thì vẫn không ngừng suy nghĩ về những lời cô gái nói:

Cô phải rời xa anh ấy! Vì chỉ có như vậy thì anh ấy mới tốt được, còn không thì anh ta sẽ bị vùi xuống đáy luôn, cô hiểu không?

Sao cô lại phải làm vậy?

Vì sao ư? Vì tôi yêu anh ấy, cô có tin không tôi yêu anh ấy còn hơn chính
bản thân mình nữa, và cũng chỉ có tôi mới có thể giúp anh ấy, nhưng...

Nhưng nếu cô vẫn ở bên cạnh anh ấy thì tôi không thể, cô yêu anh ấy chứ? Nếu yêu thì cô hãy buông tay đi!

Cô gái đứng dậy rời đi:

Vậy nếu anh ấy không buông tay tôi ra thì sao?

Vậy sao? Chuyện đó không cần cô phải lo, chỉ cần cô đồng ý rời xa anh ấy thì tôi sẽ có cách khiến anh ấy rời khỏi cô.

Cô!

Cô suy nghĩ kĩ đi! Nếu cô yêu anh ấy thì cô nên làm những gì tốt cho anh ấy hiểu không?

Hạ cố ngăn cho dòng nước mắt không rơi, lấy đầu óc suy nghĩ một phút:

Được!

Vậy mới phải chứ!

Cô ấy định rời đi:

Cô sẽ giữ lời giúp anh ấy chứ!

Ok! Vì tôi đã nói rồi, tôi yêu anh ấy còn hơn chính bản thân tôi mà!

Hạ quay mặt nhìn Lâm, anh đang ngủ rất say, vì quá mệt mỏi mà đôi mắt ấy
đã trở lên thâm cuồng, đôi má gầy gòm, khuôn mặt xanh xao, càng nhìn anh Hạ càng thấy đau lòng, khẽ đưa tay sờ nhẹ vào bụng mình, nơi một sinh
linh bé nhỏ đang ngày ngày lớn lên:

Con à! Mẹ con mình phải vì bố chứ, phải không con.

Hạ thì thầm, đưa tay vuốt nhẹ sợi dây chuyền Lâm tặng, cô muốn khóc nhưng
không thể nào khóc vì sẽ đánh thức Lâm, khi Lâm nhìn thấy cô khóc chắc
chắn sẽ đau lòng lắm mà anh ấy thì mệt mỏi quá rồi, cố ngăn không cho
nước mắt chảy xuống, ngậm chặt miệng:

Anh à! Mặc dù em không thể khóc nhưng em đau lắm, trái tim em đau lắm, anh biết không?( Hạ khẽ nói vời
lòng mình, không ai có thể hiểu cô lúc này)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui