Mẹ ơi, con đang phạm sai lầm.
Hà Nhạc Chi nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt của Hàn Phương Trì.
Bộ não của hắn đột nhiên trở nên trống rỗng, chỉ còn lại duy nhất một câu nói này vang vọng.
Hắn như quay trở lại ngày hôm đó, cách đây mười mấy năm, khi hắn ngồi trên ghế sofa và thành thật thổ lộ lòng mình với mẹ.
Hắn vô thức nhắm mắt lại, một bên đầu gối bất giác chạm xuống sàn.
Khi mở mắt ra lần nữa, hắn lại mỉm cười như thường lệ.
"Tôi vĩnh viễn, không bao giờ rời đi." Hắn nói với Hàn Phương Trì.
Hàn Phương Trì vẫn chăm chú nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ dò xét.
"Tôi sẽ luôn ở đây," Hà Nhạc Chi đảm bảo với anh, giống như trước đây kiên định nói, "Cận kề bên anh."
"Cậu sẽ không." Hàn Phương Trì đáp.
"Tôi chắc chắn sẽ." Hà Nhạc Chi khẳng định.
Hàn Phương Trì không muốn nhắc lại những chuyện đã qua vào lúc này, cũng không muốn phá vỡ bầu không khí hiện tại.
Nhưng giọng điệu kiên quyết của Hà Nhạc Chi khiến anh không thể không phản bác, "Cậu đã không làm được."
Hà Nhạc Chi mím môi, nhìn sâu vào mắt anh, hỏi: "Tôi thật sự không làm được sao?"
So với sự gần gũi không rõ giới hạn cách đây mười năm, có vẻ như vì một mối tình kéo dài nhiều năm mà Hà Nhạc Chi đã dần đẩy bạn bè của mình ra xa.
Ở một mức độ nào đó, họ đúng là đã cách xanhau.
Nhưng hắn thật sự không làm được sao?
Đêm đó, Hà Nhạc Chi mơ một giấc mơ không thể tỉnh lại.
Trong giấc mơ hắn cứ mãi rơi xuống, cảm giác ngạt thở như bị chìm trong nước bao trùm lấy hắn, không khí trong lồng ngực như bị ép cạn kiệt.
Hắn bị một đôi mắt quen thuộc dõi theo, đôi mắt đó chứa đầy hoang mang, mông lung và một sự lưu luyến thuần khiết.
Hà Nhạc Chi nhắm chặt mắt lại, dùng hết sức vươn tay ra hòng kéo lấy người ấy ra khỏi đó.
Nhưng hắn vẫn cứ tiếp tục rơi xuống.
Đó là một cô gái thẳng thắn, tính cách rất tốt, nhiệt tình và tử tế.
Lúc đó hắn và Chu Mộc Nghiêu chưa xác định quan hệ, Hàn Phương Trì cũng chưa yêu đương với ai.
Với mối quan hệ của họ, dù là cô gái nào có quan hệ tốt với Hàn Phương Trì hay bạn gái của Tiếu Dao, Hà Nhạc Chi đều rất thân quen.
Vào kỳ nghỉ, họ thường đi chơi cùng nhau.
Tính cách của Hà Nhạc Chi dễ gần khiến việc giao tiếp với các cô gái trở nên thoải mái, nên mọi người ai cũng hòa hợp, mối quan hệ cũng rất tốt.
Có một lần, vì một con mèo con mà Hà Nhạc Chi và cô gái ấy ở riêng một góc, cách xa những người khác một chút.
"Nhạc Chi, anh và Tiểu Hắc sắp yêu nhau à?" cô gái hỏi.
Hà Nhạc Chi đáp: "Chắc là vậy."
Cô gái gật đầu.
Hà Nhạc Chi thuận miệng hỏi: "Còn em và Phương Trì thì sao?"
Cô gái nói: "Em không biết."
Vài phút yên lặng trôi qua, cô gái nhìn Hà Nhạc Chi, áy náy nói: "Xin lỗi Nhạc Chi, em hơi để ý đến mối quan hệ của hai người."
Hà Nhạc Chi xác nhận lại: "Anh và Phương Trì?"
Cô gái gật đầu thành thật, nói với hắn: "Theo em thấy thì mối quan hệ của hai người quá gần gũi."
Khi đó, vì hai người học đại học ở hai thành phố khác nhau nên họ đã giảm liên lạc khá nhiều so với thời trung học.
Thêm vào đó là sự xuất hiện của Chu Mộc Nghiêu nên Hà Nhạc Chi và Hàn Phương Trì cũng ít khi liên lạc riêng.
Lúc ấy Hà Nhạc Chi không phản bác mãnh liệt lắm, mà sau khi im lặng nửa phút mới chân thành nói: "Xin lỗi vì đã làm em cảm thấy như vậy.
Sau này anh sẽ chú ý hơn."
"Em biết là em không nên để ý, hai người đã là bạn tốt của nhau bao nhiêu năm rồi." Cô gái dù cảm thấy rất tiếc, vẫn thẳng thắn nói, "Nhưng em thực sự không thể không để ý việc anh thích con trai...!Thật sự rất xin lỗi, Nhạc Chi, nói thế này không phải phép lắm.
Em cảm thấy hai người giống như những người bạn khác giới rất thân thiết, thậm chí vì hai người là đồng giới nên càng thêm gần gũi hơn so với bạn bè khác giới nữa.
Giữa hai người có một cảm giác...!người ngoài không thể chen vào được."
Lúc đó Hà Nhạc Chi đã nghiêm túc lắng nghe từng chữ một rồi suy nghĩ kỹ càng, khắc sâu từng lời vào tâm trí.
Ngày đó hắn đã hứa với cô gái dũng cảm bày tỏ ấy: "Người cần phải nói lời xin lỗi là anh, là anh không suy nghĩ tới cảm nhận của em.
Sau này, anh chắc chắn sẽ không để em cảm thấy như vậy nữa, anh hứa."
Nói xong, hắn nghiêm túc bổ sung: "Bọn anh thực sự chỉ là bạn thôi, hãy tin tưởng Phương Trì."
Khi nói ra câu "chỉ là bạn thôi", Hà Nhạc Chi cảm thấy trong lòng mình hoàn toàn chân thành.
Hắn không hề nói dối, không hề cố tình lừa dối một cô gái làm gì.
Một tình bạn không có ranh giới là điều không nên tồn tại.
Sau đó, Hà Nhạc Chi đã đọc qua vài bài viết liên quan đến chủ đề tương tự, không có một bình luận nào cho phép một tình bạn như vậy tồn tại, bởi vì nó vốn dĩ không nên tồn tại.
Khi hắn gặp Tiểu Quyên, hắn và Hàn Phương Trì đã trở thành "bạn bè bình thường" trong nhiều năm, chỉ là mối quan hệ có phần tốt hơn chút.
Có một dạo trong một buổi tiệc, Tiểu Quyên cười nói với hắn: "Lần trước em và Phương Trì nói về anh, em nói em thích trò chuyện với anh, Phương Trì nói anh là bạn tốt nhất của anh ấy."
Hà Nhạc Chi đang cầm cốc thì bất giác khựng lại, hắn nhìn Tiểu Quyên rồi hỏi: "Em có để ý không?"
"Sao lại để ý chứ?" Tiểu Quyên ngạc nhiên hỏi lại, "Tại sao em phải để ý?"
Lúc này Hà Nhạc Chi đã có một mối tình kéo dài nhiều năm, mặc dù hắn và Hàn Phương Trì vẫn có thể được gọi là "bạn thân", nhưng không còn ai để ý đến điều đó nữa.
Trong những năm ấy, Hà Nhạc Chi hầu như không liên lạc riêng với bạn bè của mình nữa.
Hắn kéo xa khoảng cách với họ, mỗi lần gặp nhau đều là đi cùng Chu Mộc Nghiêu.
Thời gian trôi qua, dường như hắn đã quên rằng hắn từng có bạn bè riêng của mình.
Hắn trôi qua từng đoạn ký ức đó, tiếp tục chìm sâu.
Vô số đôi mắt dõi theo hắn, lời cam kết mạnh mẽ của Hà Nhạc Chi vẫn vang vọng bên tai.
Cảm giác ngạt thở cuối cùng cũng bao trùm toàn bộ, hắn đáp xuống ngôi nhà thời thơ ấu, cuộn mình trong góc sofa, đó là hắn khi mười bảy tuổi.
Những lời vừa rồi dường như mới chỉ kết thúc, căn phòng tràn ngập hương thơm quen thuộc và an toàn.
Hắn vùi chặt mặt vào chiếc gối ôm.
Trước mắt hắn là một đôi mắt biết nói "buồn".
Ngoài vẻ mông lung và sự phụ thuộc từ nhiều năm trước, nó còn chứa đựng một cảm xúc chưa được nhận ra, mà lẽ ra không nên tồn tại.
Hắn cúi gập lưng, không dám mở mắt.
Hà Kỳ ngồi bên cạnh, nhìn hắn với ánh mắt yêu thương và bao dung.
———————Con đã phạm sai lầm rồi, mẹ ơi.
"Phương Trì không đi cùng con à?" Hà Kỳ hỏi.
"Không ạ." Hà Nhạc Chi đáp, "Dạo này anh ấy tăng ca liên tục."
"Bận rộn thế sao?" Hà Kỳ hỏi thêm.
"Bận lắm ạ." Hà Nhạc Chi gật đầu.
"Con đã cảm ơn thằng bé chưa?" Hà Kỳ hỏi tiếp, "Phương Trì đã sắm cho căn hộ của con biết bao thứ mà."
Hà Nhạc Chi cười trừ: "Con dám cảm ơn sao? Anh ấy sẽ không để yên cho con đâu."
"Nhưng con cũng không thể nhận một cách tự nhiên như vậy được." Hà Kỳ nhắc nhở, "Dù sao cũng phải cảm ơn chứ."
Hà Nhạc Chi lắc đầu: "Con không dám đâu."
Mối quan hệ giữa họ hiện giờ có phần nhạy cảm, khó mà diễn tả rõ ràng.
Nó đã không còn như khi họ sống chung với nhau mà không hề tỏ ra quá khách sáo nữa.
Mối quan hệ ấy mắc kẹt ở giữa, tiến lên thì không được mà lùi lại cũng không xong.
Hà Nhạc Chi cố gắng duy trì sự cân bằng mong manh ấy, giống như cách họ đã cùng nhau trải qua thời gian gần đây.
Nhưng điều đáng nói là số lần Hàn Phương Trì lặng lẽ nhìn hắn càng lúc càng nhiều.
Sau đó Hà Nhạc Chi lại có một chuyến công tác khác, lần này kéo dài đến nửa tháng.
Trong suốt nửa tháng ấy, hắn vẫn chia sẻ ảnh trong nhóm chat hàng ngày, đêm đến vẫn gửi lời chúc ngủ ngon.
Một hôm, Tiếu Dao nhắn trong nhóm: Nhạc Chi, sắp đến sinh nhật cậu rồi.
Hà Nhạc Chi nghĩ nghĩ, đúng là sắp rồi nhỉ.
Tiếu Dao: Cậu muốn tôi đón sinh nhật với cậu không?
Hà Nhạc Chi: Tất nhiên là có rồi!
Nhưng cuối cùng, Hà Nhạc Chi không trở về đúng vào ngày sinh nhật, mà chờ đến khi sinh nhật qua đi mới quay lại.
Lần này, hắn đặt vé máy bay về và gửi thông tin chuyến bay vào nhóm, là chuyến bay đáp xuống lúc 9 giờ tối.
Nhạc Chi: Tôi sẽ tự bắt taxi về, hai người bạn này không cần phải đón tôi đâu.
Tiếu Dao: Tôi sẽ đi đón cậu!
Nhạc Chi: Không cần đâu.
Lúc Hà Nhạc Chi gửi tin nhắn vào nhóm, đó là thời gian Hàn Phương Trì đang làm việc.
Khi anh tan làm và đọc được tin nhắn thì Tiếu Dao và Hà Nhạc Chi đã bàn bạc xong xuôi về việc Tiếu Dao sẽ đón hắn rồi cả hai cùng đi ăn khuya.
Hàn Phương Trì hỏi: Ăn khuya gì đây?
Tiếu Dao: Thịt nướng đi.
Phương Trì: Cho tôi đi cùng nhé?
Tiếu Dao: @Nhạc Chi, mình có cho cậu ấy đi không?
Hà Nhạc Chi không dám nói là không.
Nhưng vào ngày hôm đó khi Hà Nhạc Chi vừa bước ra khỏi sân bay, hắn ngẩng đầu lên đã thấy Hàn Phương Trì đứng đợi.
"Phương Trì?" Hà Nhạc Chi ngạc nhiên hỏi, "Sao anh lại đến đây?"
Hàn Phương Trì nhận lấy vali của hắn, nói: "Nhìn vào nhóm chat đi."
Hà Nhạc Chi móc điện thoại từ túi ra, hắn vẫn chưa tắt chế độ máy bay.
Khi tín hiệu vừa khôi phục, hàng loạt tin nhắn ùa về, hắn thấy tin nhắn của Tiếu Dao trong nhóm nói rằng bị sếp bắt đi tiệc rượu.
Hà Nhạc Chi nghĩ bụng Tiếu Dao đúng là không đáng tin cậy, vừa nói vừa cười: "Vậy thì tôi sẽ bắt taxi về, anh còn phải vất vả đến đón tôi làm gì."
Hàn Phương Trì liếc hắn một cái: "Tôi đón cậu không được à?"
"Được chứ." Hà Nhạc Chi mỉm cười đáp.
Giờ đây Hàn Phương Trì không còn là chàng trai như thuở mới đôi mươi nữa.
Anh không còn là người chỉ im lặng chấp nhận khi Hà Nhạc Chi muốn đẩy anh ra xa.
Đã trưởng thành nhiều năm như vậy, lại còn trải qua hai mối tình nữa.
Có những điều trước đây anh chưa từng nghĩ đến, nhưng không thể mãi mãi không nhận ra, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Mà đối với Hà Nhạc Chi, điều khác biệt lớn nhất giữa Hàn Phương Trì của hiện tại và trước đây, chính là giờ anh đã biết cách nói chuyện sắc bén hơn.
Trong những năm qua, Hà Nhạc Chi từ trước đến nay vốn là người làm việc đến một mức độ nào đó thì sẽ tìm cách nghỉ ngơi.
Nhưng từ năm ngoái, hắn bắt đầu không phản đối việc tăng ca và đi công tác nữa.
Đến năm nay, hắn càng đột ngột trở nên chăm chỉ hơn.
Dự án ở Tây Bắc còn chưa xong là hắn đã chủ động xin thêm việc mới.
Thậm chí cấp trên còn chịu không nổi nên không giao thêm việc cho hắn nữa.
Hà Nhạc Chi nói: "Vùng Nội Mông ấy tôi quen thuộc mà, năm ngoái tôi cũng đi dự án điện mặt trời ở Ulanqab* đấy."
*乌兰察布【wū lán chá bù】Thành phố cấp tỉnh Ulanqab ở Nội Mông
"Cậu đừng đi nữa, việc này anh để Tiểu Châu theo rồi." Cấp trên nói.
"Anh Châu vừa mới kết hôn mà anh, có thể quan tâm đến nhân đạo chút không?" Hà Nhạc Chi cười nói, "Anh ấy còn chưa nghỉ hết phép cưới mà."
"Nhưng cậu cũng không cần đi đâu, lo nghỉ ngơi đi." Sếp nói.
Nhưng Hà Nhạc Chi vẫn khăng khăng: "Không sao đâu, để em đi đi."
"Cậu làm thế này khiến anh lo lắng đấy." Sếp đến ngồi lên mép bàn làm việc của hắn, dò xét, "Đừng nói với anh là chú em đang vội hoàn thành công việc để rời đi đấy nhé?"
"Em đi đâu được chứ?" Hà Nhạc Chi cười khổ, "Em đang làm việc rất tốt mà."
"Đừng tưởng anh không biết cậu từng hỏi về chuyện treo chứng chỉ đấy nhé.
Chú em định treo chứng chỉ ra ngoài rồi tìm chỗ nhàn hạ phải không?"Cấp trên nhìn chằm chằm vào hắn, "Đừng có mơ mà nghĩ đến chuyện đó! Chú em cứ yên tâm ở đây làm việc cho anh."
Hà Nhạc Chi vội vàng giải thích: "Em chỉ hỏi giúp bạn thôi! Chứng chỉ của em đều để ở công ty mà."
"Tốt nhất là thế." Sếp nói, gõ nhẹ vào màn hình của hắn bằng cây bút.
"Đừng vu oan cho em chứ." Hà Nhạc Chi nói, "Em chỉ muốn kiếm thêm chút tiền thôi mà."
Sếp giơ tay, vạch trần: "Cậu có thôi đi không, mấy năm nay anh chưa từng thấy cậu chăm chỉ kiếm tiền đến thế đấy."
Hà Nhạc Chi muốn nhận thêm một dự án công tác, nhưng không được.
Chiếc vali mang về từ lần công tác trước vẫn chưa cất đi, hắn định để đấy dùng tiếp cho chuyến công tác sắp tới, nên vẫn để ở cửa.
Buổi tối hẹn nhau cùng ăn cơm nên Hàn Phương Trì tan làm đến chơi.
Khi anh thấy chiếc vali ở cửa, liền hỏi: "Lại đi công tác nữa à?"
Hà Nhạc Chi đáp: "Không có."
"Thế sao vẫn để vali ở đây?" Hàn Phương Trì hỏi.
Hà Nhạc Chi đang rửa tay, không để tâm lắm, cười nói: "Có một dự án ở Nội Mông tôi muốn đi nhưng công ty không cho."
Hàn Phương Trì thay giày xong cũng đến bên cạnh rửa tay, Hà Nhạc Chi nhường chỗ cho anh.
"Cậu muốn đi à?" Hàn Phương Trì hỏi như một câu hỏi vô tình.
Hà Nhạc Chi vừa định đáp nhưng rồi lại nuốt lời vào trong, im lặng không nói gì.
"Sao bây giờ lại thích đi công tác thế?" Hàn Phương Trì nhìn hắn qua gương.
"Tôi...!mua nhà hết tiền rồi, tôi muốn kiếm thêm chút tiền từ dự án ấy mà." Hà Nhạc Chi nói.
Hàn Phương Trì lau tay, đi ra ngoài, "Ừ" một tiếng rồi nói: "Nếu tôi không quen biết cậu mười mấy năm nay, có lẽ tôi đã tin rồi.".