Khi người ta đã vướng vào tình yêu, khí chất cũng sẽ bị thay đổi
- --
Khi trước sự hiện diện của Hà Nhạc Chi với Hàn Phương Trì trông như thế nào?
Hắn đã để lại cho Hàn Phương Trì dù suốt mười mấy năm sau, bất kể khi nào cùng người khác nói về thời cấp ba, trong đầu anh đều sẽ hiện những hồi ức ấm áp, nhuốm màu của ánh nắng rực rỡ như mặt trời vậy.
Hắn đã biến ba năm cấp ba đầy căng thẳng và những buổi tự học nhàm chán ấy trở nên dễ chịu và nhẹ nhàng hơn.
Hoặc có lẽ chính bản thân Hà Nhạc Chi là sự nhẹ nhàng và êm dịu ấy.
Trong một lần ngồi ăn trước đó, cả bàn cùng nhau ôn lại chuyện xưa, nhưng Hà Nhạc Chi không có mặt.
Tiếu Dao uống quá chén, trong cơn chếnh choáng gã nói: "Đừng nhắc lại chuyện đó nữa, sáng nào cũng phải ra khỏi nhà lúc sáu giờ, rồi mãi hơn mười rưỡi tối mới lết được về đến nhà.
Cuộc sống như vậy cứ thế tiếp diễn, mà cuối tuần còn phải đi học thêm nữa chứ.
Thật vô vọng mà, nhất là cái năm lớp 12 ấy.
Năm đó tôi sống được nhờ vào lời dỗ ngọt của Nhạc Chi có biết không, ngày nào cậu ấy cũng cười hehe rủ tôi đi học, tối về lại bảo "Mai gặp nhé, Dao Dao" nữa.
Có lúc còn hay gọi điện từ sáng sớm, bảo đã mang bữa sáng đến cho tôi rồi nên đừng có đến muộn đấy nữa."
Nói xong, gã ngẩng đầu lên tìm quanh một vòng rồi hỏi: "Nhạc Chi đâu rồi?"
Người khác đáp: "Nhạc Chi không đến."
"Lại không đến nữa," Tiếu Dao bĩu môi, nhìn Hàn Phương Trì rồi nói: "Tôi nhớ Nhạc Chi quá à."
Dạo đó, Chu Mộc Nghiêu ở Bắc Kinh nên Hà Nhạc Chi ít khi ra ngoài, cũng vì thế mà Tiếu Dao đã lâu rồi không gặp được hắn.
Mỗi khi nhắc đến thời cấp ba là gã lại không khỏi nhớ nhung hắn vô cùng.
Thời còn đi học, Hà Nhạc Chi khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy thoải mái, như thể hắn có một năng lực chữa lành dịu dàng vậy.
Mà nếu Tiếu Dao cảm thấy như vậy, thì với Hàn Phương Trì cảm giác ấy còn sâu đậm hơn nhiều.
Tiếu Dao cần được dỗ ngọt để đi học, còn Hàn Phương Trì thì không.
Anh chỉ đơn giản cảm nhận rằng ba năm trung học đã trôi qua dưới ánh mắt dõi theo của Hà Nhạc Chi.
Hắn luôn khiến cho những người xung quanh anh cảm thấy thoải mái, luôn quan tâm và chăm sóc tỉ mỉ cho họ.
Nhưng tất cả bọn họ đều biết rằng, Tiếu Dao chỉ đứng ở vị trí thứ hai mà thôi.
Người bạn thân được ưu tiên nhất với Hà Nhạc Chi, Hàn Phương Trì chiếm giữ vị trí số một đó trong suốt bảy năm.
Đây cũng là sự khởi đầu cho tình yêu của họ, là nguồn gốc của những cảm xúc khó diễn đạt bằng lời của Hàn Phương Trì.
Cảm giác mất mát của anh trong khoảng thời gian đó không xuất phát từ việc Hà Nhạc Chi có người yêu, mà vì người yêu của hắn chính là Chu Mộc Nghiêu.
Trước khi trở thành người yêu, Chu Mộc Nghiêu đã là một người bạn.
Cậu và Hà Nhạc Chi đã duy trì với tư cách là bạn bè suốt hơn hai năm trước khi danh chính ngôn thuận ở bên nhau.
Vì vậy ngoài tình yêu ra thì dường như vị trí đầu tiên trong tình bạn của Hà Nhạc Chi cũng tự nhiên bị dịch chuyển.
Là một phần vị trí mà nhiều năm trước đây luôn chỉ thuộc về Hàn Phương Trì.
Dĩ nhiên, đó không phải là điều mà lúc ấy Hàn Phương Trì có thể hiểu rõ và diễn đạt một cách chính xác, anh chỉ cảm thấy mình đã mất đi rất nhiều mà thôi.
Nhiều năm sau đó, họ vẫn duy trì mối quan hệ ở một khoảng cách không quá xa cũng không quá gần.
Hàn Phương Trì chứng kiến Hà Nhạc Chi ngày càng trưởng thành, lý trí hơn, những nét ngây thơ, hoạt bát của hắn dần dần biến mất.
Đối với người trưởng thành đã đi làm, khoảng cách này không có gì đáng trách, mỗi người đều có cuộc sống riêng, chỉ là giữa đám bạn bè, mối quan hệ của họ gần gũi hơn một chút.
Và khi Hàn Phương Trì tình cờ gặp lại Hà Nhạc Chi đến nhổ răng ở phòng khám của bác sĩ Vương vào năm ngoái, trong vài giây ngắn ngủi đó, anh cảm thấy lòng mình trở nên phức tạp.
Thực ra anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được ba chữ "Hà Nhạc Chi".
Khoảnh khắc ấy Hàn Phương Trì đã nhận ra, rằng suốt bao năm qua anh thật sự đã mất đi người bạn thân nhất thời niên thiếu của mình.
Hà Nhạc Chi ở tuổi ba mươi đối với Hàn Phương Trì đã không còn hoàn toàn giống như trước đây nữa.
Năm ngoái, họ đã cẩn thận, chậm rãi và chủ ý khôi phục lại một mối quan hệ bị gián đoạn sau nhiều năm xa cách.
Dưới sự quen thuộc và thấu hiểu từ trước, họ nhanh chóng trở lại vị trí của mình, và tình bạn dường như đã trở lại đúng nơi của nó.
Nhưng trong quá trình đó, cả hai đều bỏ qua một điều, rằng họ đã không còn là chính họ của mười mấy năm trước nữa.
Sự gần gũi khiến họ nhìn rõ nhau ở một khoảng cách gần hơn.
Bằng một góc nhìn của những người đã trưởng thành, những nét khác biệt so với trước đây mang lại cảm giác lạ lẫm, khiến họ không chỉ đơn thuần là "những người bạn cũ".
Thay vì nói là khôi phục, thì có lẽ đúng hơn là họ đang định hình một mối quan hệ mới.
Hai người với những thay đổi so với trước đây, đã cùng nhau dành quá nhiều tâm huyết, cuối cùng đã định ra một mối quan hệ khác cũng mang những sai lệch so với trước.
Trong tình cảnh này, việc muốn lặng lẽ kéo giãn hoặc lật đổ mọi thứ đã được định hình lại mà không làm đối phương tổn thương là điều không thể thực hiện được.
Hà Nhạc Chi đứng yên, không bước đến gần ngay lập tức.
Hắn hít một hơi sâu, mỉm cười và nói: "Nói chuyện gì mà còn phải tắt đèn nữa?"
"Cậu muốn bật đèn rồi nói cũng được," Hàn Phương Trì bình tĩnh đáp, "Tôi chỉ sợ đèn sáng quá, cậu không dám nhìn tôi mà thôi."
Hà Nhạc Chi theo phản xạ nhắm mắt lại, trong đầu chỉ có ba chữ: Thôi xong rồi.
"Lại đây." Hàn Phương Trì nói.
Hà Nhạc Chi bước tới ngồi xuống đệm hương bồ.
"Anh làm tôi căng thẳng quá," Hắn hắng giọng nói đùa, "Cứ như anh đang chuẩn bị xét xử tôi vậy, tôi đã phạm tội gì sao?"
"Không có." Hàn Phương Trì cũng ngồi xuống, đưa cho hắn một cái thìa.
Cả hai cùng nhớ lại chiếc bánh kem mà Hàn Phương Trì đã ăn khi ở lại nhà Hà Nhạc Chi vào năm lớp 11.
Hà Nhạc Chi cười và nói: "Anh đợi mẹ tôi đi rồi mới lấy bánh ra, tụi mình ăn vụng sau lưng bà vậy có hợp lý không hả?"
Hàn Phương Trì đáp: "Lần sau chúng ta có thể ăn cùng nhau."
Hà Nhạc Chi múc một thìa xoài, mặc dù kem không ngọt lắm nhưng hắn vẫn cảm thấy cổ họng nghẹn lại.
"Chúc mừng sinh nhật." Hàn Phương Trì nói.
Hà Nhạc Chi cười, đáp: "Cảm ơn anh, thực ra không cần bù đắp đâu, tôi không phải trẻ con, chẳng cần phải coi trọng chuyện sinh nhật."
Hàn Phương Trì không ăn, chỉ im lặng nhìn Hà Nhạc Chi ăn vài miếng, rồi mới mở lời: "Bù đắp vì tôi cần hôm nay trở thành một cột mốc mới."
Hà Nhạc Chi nghe thấy giọng anh trầm xuống: "Mọi thứ từ trước đến giờ, tôi hi vọng chúng sẽ được vẹn nguyên trước khi cậu bước qua tuổi ba mươi mốt."
Hà Nhạc Chi dừng lại, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Hàn Phương Trì.
"Dạo này em cứ tránh mặt tôi," Ánh mắt sâu thẳm của Hàn Phương Trì khóa chặt lấy Hà Nhạc Chi, "Tại sao?"
Hà Nhạc Chi thầm cảm ơn vì đã tắt đèn, dù trong ánh sáng mờ ảo này, hắn cũng không dám đối diện với Hàn Phương Trì.
Trước khi hắn kịp nói "Không có gì" thì Hàn Phương Trì đã tiếp lời: "Hôm nay, mỗi câu nói đều không cần phải nói dối, giữa chúng ta, nói dối không có tác dụng đâu."
Hà Nhạc Chi ngậm miệng lại, hắn cảm thấy như mình đã bị dồn vào góc tường vậy, không còn đường nào để thoát nào nữa.
"Thật ra anh..." Hàn Phương Trì trầm ngâm một lúc rồi nhìn Hà Nhạc Chi, nói: "Về chuyện này, anh luôn hơi chậm chạp, không nhạy bén cho lắm.
Thời gian gần đây, anh đã cẩn thận suy ngẫm.
Từ ngày này qua tháng khác, đã một năm từ lúc gặp em ở bệnh viện đến bây giờ, không biết từ khi nào mọi thứ đã khác đi, nhưng anh không tìm ra thời điểm cụ thể.
Có thể là từ lúc em chuyển đến bên cạnh anh, cũng có thể là từ trước đó nữa."
"Phương Trì—" Hà Nhạc Chi khẽ gọi anh, cố gắng cắt ngang câu chuyện.
Hàn Phương Trì tiếp tục: "Anh có thể chắc chắn rằng ban đầu tâm anh không hề bị rối loạn.
Nhưng đến lần leo núi trước, sáng sớm khi mở mắt thấy em đang nhìn anh, kể từ ấy mọi thứ đã khác.
Dù lúc đó anh chưa nhận ra."
Hà Nhạc Chi đặt cái muỗng xuống, để nó trượt khỏi khay, rơi xuống bàn trà phát ra tiếng "cạch" nhẹ nhàng.
Hắn không dám nghe tiếp nữa.
"Phương Trì." Giọng Hà Nhạc Chi có chút run rẩy, "Chúng ta không thể tiếp tục nói chuyện này."
"Em chỉ cần lắng nghe là được." Hàn Phương Trì nói.
"Tôi không thể nghe." Hà Nhạc Chi nhìn anh.
Hàn Phương Trì tiếp tục: "Và rồi anh cứ nhớ mãi về buổi sáng hôm đó, gần như mỗi lần thức dậy trước khi mở mắt, anh đều hy vọng..."
Anh dừng lại một chút, dường như có điều khó nói.
"Đều hy vọng em đang nhìn anh, hoặc anh có thể nhìn thấy em."
"Phương Trì." Hà Nhạc Chi gọi anh trong hoảng loạn, "Chúng ta không thể nói những điều này đâu."
"Tại sao?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Không có lý do gì cả." Hà Nhạc Chi đáp.
"Hôm nay anh không ép em, em đừng sợ." Hàn Phương Trì nói.
Lời nói của Hàn Phương Trì không nhanh, anh vừa nghĩ vừa nói, không mang lại cảm giác ép buộc mà còn rất điềm đạm và nhàn nhã.
Nhịp tim của Hà Nhạc Chi đập nhanh hơn vì lo lắng và bối rối, hắn hỏi: "Phương Trì, anh đã từng nói anh phải làm tốt hơn người khác, anh còn nhớ không?"
Hàn Phương Trì hỏi ngược lại: "Anh yêu đương thì làm không tốt sao?"
"Đúng vậy." Hà Nhạc Chi khẳng định.
Hàn Phương Trì lại hỏi: "Yêu đương bình thường thì được, còn đồng tính thì không?"
Hà Nhạc Chi nói: "Đúng."
"Vậy thì hết cách rồi." Hàn Phương Trì không chịu nhượng bộ, "Đã như vậy rồi, nếu bây giờ quay lại yêu đương với một cô gái rồi kết hôn, em nghĩ sẽ thành cái dạng gì đây?"
Hà Nhạc Chi câm lặng, không phản bác được một lời nào.
"Trước đây anh không nói về chuyện tình cảm với em là vì anh không thích nói về những điều này." Hàn Phương Trì lại nói: "Khi anh còn quen với Tiểu Quyên, anh từng nghĩ đến việc kết hôn với cô ấy, xây dựng một gia đình, cũng từng kỳ vọng về tương lai, những điều này đều là thật."
"Đó vốn là cuộc sống mà anh nên có." Hà Nhạc Chi nói.
"Nhưng sau khi chia tay với cô ấy, trong một thời gian dài, anh thực sự không muốn yêu đương nữa.
Ngoài việc chưa quên được cô ấy, anh cũng không có tâm trí để bắt đầu lại với một người mới, từ từ tìm hiểu, rồi nghĩ đến hôn nhân."
Anh nhìn Hà Nhạc Chi, "Nếu anh và Tiểu Quyên, hoặc em và Tiểu Hắc mà có một người không chia tay, thì đã không có chuyện hôm nay như thế này.
Nhưng không có "nếu", anh với em thực sự không thể quay lại, đây cũng là sự thật."
Lòng bàn tay Hà Nhạc Chi đẫm mồ hôi, ngón tay lạnh ngắt.
"Anh định giải quyết với Tiểu Hắc thế nào?" Hắn khàn giọng hỏi.
"Không quan tâm." Hàn Phương Trì nói, "Anh có thể đoán được phần nào suy nghĩ của em, nhưng đó không phải là điều em cần bận tâm.
Gia đình anh, Tiểu Hắc, bạn bè, hay những điều khác mà anh chưa nghĩ đến, tất cả những điều đó không phải là vấn đề mà em phải lo lắng."
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, những ngọn đèn trong tòa nhà đối diện càng lúc càng sáng lên, mặt trăng dần nhô cao, ánh trăng cũng trở nên rõ ràng hơn.
Trong mắt nhau, họ trở nên rõ nét hơn, từng chi tiết trên khuôn mặt cũng dần hiện ra một cách hoàn chỉnh.
Ánh mắt của Hàn Phương Trì so với trước đây đã không còn chút mơ hồ, thay vào đó anh trở nên kiên định hơn, sâu lắng hơn.
Anh khoá chặt Hà Nhạc Chi, trong mắt anh tràn đầy sự dịu dàng.
"Anh vừa mới hiểu ra mọi chuyện cách đây không lâu, thật ra anh không nên nói chuyện này với em ngay lúc này." Hàn Phương Trì nói, "Nhưng em cứ muốn tránh mặt anh."
Hà Nhạc Chi đã không còn gì để nói, hắn hoàn toàn không thể tranh luận lại với Hàn Phương Trì.
Đầu óc hắn hỗn loạn, không biết còn gì để nói nữa.
"Mỗi lần em tránh anh, anh lại thấy bực bội, vậy nên anh muốn nói cho thật rõ ràng."
Đến cuối buổi tối hôm đó, Hàn Phương Trì đứng dậy nhưng không rời đi ngay.
Anh bước tới bên cạnh Hà Nhạc Chi, ngồi xuống ngang tầm mắt với hắn.
Họ thật sự quá quen thuộc với nhau, dù vừa mới trò chuyện xong, nhưng cả hai đều giữ lại một phần nào đó.
Câu nói nặng nhất mà Hàn Phương Trì nói chỉ là anh muốn mỗi sáng thức dậy đều nhìn thấy Hà Nhạc Chi mà thôi.
Trước khi rời đi, Hàn Phương Trì lại nở một nụ cười gọi Hà Nhạc Chi một tiếng, nhưng không gọi tên hắn mà chỉ khẽ "Này."
Hà Nhạc Chi nghiêng đầu nhìn anh, sau những lời nói tối nay, khi nhìn Hàn Phương Trì, trong ánh mắt hắn rõ ràng là cảm giác mâu thuẫn.
Trong mắt Hàn Phương Trì mang theo ý cười, dường như cũng có chút ngại ngùng, "Em có thích anh không?"
Câu hỏi thẳng thắn nhất đêm nay đột nhiên đâm thẳng vào trước mặt Hà Nhạc Chi, hắn mở to mắt, nghẹn lại không thở nổi.
Hắn mãi mà không thể nói nên lời.
Hàn Phương Trì đứng gần bên, trên môi luôn mang theo một nụ cười.
Điều này khác hoàn toàn với cảm giác mà anh thường dành cho Hà Nhạc Chi, khi người ta đã vướng vào tình yêu, khí chất cũng sẽ bị thay đổi.
"Không được nói dối, cũng không dám trả lời, phải không?" Hàn Phương Trì cười hỏi.
Hà Nhạc Chi mở miệng nhưng không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Hàn Phương Trì, có phải anh điên rồi không?"
Hàn Phương Trì cười thành tiếng, "Vậy thì đừng trả lời nữa."
Anh nhìn Hà Nhạc Chi, nói: "Cho em thời gian, không cần vội.
Anh cũng cần thời gian để thích ứng, làm thế nào để chuyển từ góc nhìn của một người bạn sang góc nhìn khác, anh vẫn chưa quen."
Nói xong, anh lại bổ sung thêm, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Nhưng em phải thích nghi ở đây, ở ngay đó mà thích nghi, đừng có trốn tránh anh, trốn cũng chẳng ích gì đâu."
Hà Nhạc Chi thấy tê dại, tự giễu nói: "Anh bảo tôi tránh đi đâu được nữa...!Nhà tôi ở ngay đây mà."
"Em biết vậy là tốt."
Hàn Phương Trì đứng dậy, cúi người lấy chiếc thìa chưa dùng đến, múc một miếng từ chỗ mà Hà Nhạc Chi đã ăn rồi đưa vào miệng, sau đó đặt muỗng trở lại khay.
"Chúc mừng sinh nhật." Hàn Phương Trì đứng thẳng lên, tay nhẹ nhàng xoa đầu Hà Nhạc Chi, "Hôm nay em đã ba mươi mốt tuổi rồi."
Hà Nhạc Chi bị anh xoa đến mức như một con thú bị thắt nút.
"Cái bánh không ăn hết thì để tủ lạnh, mai anh ăn." Hàn Phương Trì quay người lại, bật đèn lên, "Anh đi đây."
Đèn sáng bừng lên ngay trước mắt, những gì vừa xảy ra trong bóng tối——mọi thứ đều giống như———một giấc mơ mập mờ và mông lung.
Cho đến khi cửa mở rồi đóng lại, Hà Nhạc Chi vẫn không dám nhìn anh..