"Con và Phương Trì," Hà Nhạc Chi hơi ngập ngừng, "Hiện tại có hơi khó xử."
- --
Ngay khoảnh khắc ấy, cảm giác rõ ràng nhất của Hàn Phương Trì chính là, hóa ra anh cũng không thể "không gấp" như mình nghĩ.
Hàn Phương Trì đi rửa tay xong bước vào bếp hỏi: "Cần anh giúp gì không?"
"Không cần đâu, anh đừng động tay vào." Hà Nhạc Chi quay lại nhìn anh, "Anh không thay đồ à?"
"Vậy để anh đi thay." Hàn Phương Trì đáp.
Thay đồ xong, anh đứa dựa vào tủ lạnh trong bếp, xưa giờ anh vẫn cứ đứng chỗ này, Hà Nhạc Chi nói: "Anh ngồi xuống đi chứ."
"Anh thích đứng đây hơn." Hàn Phương Trì nhìn thẳng vào hắn rồi đáp.
Hồi trước anh đứng đó, Hà Nhạc Chi chẳng thấy có gì lạ.
Nhưng bây giờ cứ mỗi lần Hàn Phương Trì đứng phía sau là hắn lại cảm nhận được ánh mắt lúc nào cũng dõi theo mình, khiến hắn luôn bị phân tâm rồi ngoáy lại nhìn để xác nhận, nhưng chẳng thể nhìn thấy gì cả.
Hà Nhạc Chi đổ tỏi băm vào chảo, sau đó thêm nước sốt đã chuẩn bị sẵn.
Trên bếp lúc này đầy những vệt dầu nhỏ bắn ra từ lúc chiên tôm.
Hà Nhạc Chi vốn có thói quen lau sạch từng khoảng trống giữa các công đoạn nấu nướng.
Hàn Phương Trì thấy hắn nhìn quanh, liền biết ngay là Hà Nhạc Chi đang tìm cái gì.
Hàn Phương Trì bước tới mở ngăn tủ trên cao ra.
Khi anh gập cánh tay thì lại vô tình chạm vào tai của Hà Nhạc Chi.
Hà Nhạc Chi giật mình né sang một bên.
"Giật mình à?" Hàn Phương Trì lấy một gói khăn ướt mới trong bếp, mở ra và đặt cạnh bên.
"Không sao." Hà Nhạc Chi khẽ chạm vào tai mình, đáp.
Hàn Phương Trì nhìn thoáng qua tai của hắn, dái tai của Hà Nhạc Chi vừa nhỏ vừa tròn trĩnh trông rất đáng yêu, khiến Hàn Phương Trì nhớ lại những lần hai đứa ngồi cùng bàn hồi lớp 10.
Khi đó họ đã từng nói chuyện về đôi tai này, Hà Nhạc Chi bảo rằng tai anh trông có vẻ gân cứng, còn dái tai hắn thì lại tròn trĩnh.
Thuở ấy Hà Nhạc Chi còn từng nhéo nhéo vành tai của anh rồi cười phá lên: "Cậu nằm ngủ không thấy đau tai à?"
Thật ra mỗi khi nằm nghiêng lâu thì tai Hàn Phương Trì cũng sẽ bị đau, thế mà hai đứa ngốc ấy lại tán gẫu cả buổi về tai của mình.
Lúc nãy Hàn Phương Trì tựa vào tủ lạnh đứng sau lưng Hà Nhạc Chi, sau khi đổi vị trí thì đứng chếch phía sau hắn, ánh mắt vô tình rơi vào đôi tai của hắn, một cái nhìn rất rõ ràng.
"Hay là anh tránh đi được không?" Cuối cùng Hà Nhạc Chi cũng lên tiếng.
Hàn Phương Trì đáp "Ừm" một tiếng, "Tránh ở đâu?"
"Ra ngoài ngồi đi." Hà Nhạc Chi ngẩng đầu chỉ ra phía ngoài, "Đừng đứng trong bếp nữa."
Hàn Phương Trì cũng chẳng cãi lời, quay người ra ngoài ngồi ở bàn ăn.
Hà Nhạc Chi cũng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ khi hai người ở gần nhau, cảm giác về sự hiện diện của đối phương quá rõ ràng.
Ăn xong Hà Nhạc Chi ngồi lại đến gần tám giờ rồi mới đứng dậy lấy túi, nói rằng hắn phải về.
Hàn Phương Trì cũng đứng lên, đi dọn rác trong bếp.
Hà Nhạc Chi đứng đợi ở cửa.
Khi Hàn Phương Trì bước ra, hắn giơ tay định cầm lấy túi rác nhưng thấy anh lấy điện thoại rồi đi giày.
"Anh định đi đâu à?" Hà Nhạc Chi ngạc nhiên hỏi.
"Em không phải về sao?" Hàn Phương Trì cầm túi rác, ra hiệu hắn mở cửa.
"Anh cũng đi hả?" Hà Nhạc Chi xác nhận lại.
Hàn Phương Trì nhìn hắn một cách hiển nhiên.
Hà Nhạc Chi chỉ vào màn hình điện thoại, "Đã tám giờ rồi mà."
Hàn Phương Trì trông như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hà Nhạc Chi đóng cửa lại, vẫn nhìn anh.
"Không phải anh đã nói rồi à?" Hàn Phương Trì ấn nút gọi thang máy, "Anh muốn ở bên em thêm một lúc nữa."
Khi thang máy đến, Hàn Phương Trì bước vào, Hà Nhạc Chi đành phải đi theo sau.
Khoảng cách vài trăm mét giữa hai ngôi nhà không phải là quá dài, nhưng cũng đủ để họ đi mãi không dứt.
Cả hai bước đi chậm rãi trong làn gió mát của buổi tối đầu hạ, trong không khí phảng phất hương hoa nhẹ nhàng, lúc có lúc không.
Đây chính là mùa mà Hà Nhạc Chi có thể chạy bộ mỗi ngày, cũng là lúc hắn có thể thoải mái ra ngoài chơi bất cứ lúc nào.
Vào những ngày xuân hè như thế này, hắn luôn tràn đầy năng lượng, mỗi khi vận động xong, mắt hắn sáng rực, cơ thể như toát ra hơi ấm.
Hai khu nhà cách nhau bởi một con đường.
Khi băng qua đường thì Hà Nhạc Chi đi bên trái, ánh đèn xe loáng qua khiến hắn vô thức giơ tay phải lên để che chắn cho Hàn Phương Trì.
Vì hắn không đeo kính nên không thấy rõ, thật ra chiếc xe vẫn còn cách khá xa.
Hàn Phương Trì nhẹ nhàng đỡ lấy khuỷu tay của hắn kéo hắn đi qua đường.
Cánh tay của Hà Nhạc Chi hơi lạnh, còn tay của Hàn Phương Trì thì lại ấm, sự chênh lệch nhiệt độ làm cho cảm giác của một hành động đơn giản trở nên rõ rệt hơn, và rồi sau đó, làn gió nhẹ nhàng thổi qua làm tan biến dần cảm giác ấy.
Khi Hà Nhạc Chi mang hộp kem đến nhà Hà Kỳ thì bà vừa mới dạy xong trên tầng hai.
Cô bé khiếm thị cẩn thận nắm lấy lan can mà từng bước đi xuống, Hà Nhạc Chi đứng dưới nhìn, nhẹ nhàng nhắc nhở cô: "Cẩn thận chút nhé."
"Cảm ơn anh trai ạ." Cô bé cười nói.
"Vừa nãy anh nghe em hát rồi, tiến bộ nhiều lắm đấy." Hà Nhạc Chi mỉm cười, "Hôm nay cô giáo Hà nghe có vẻ rất ôn hoà."
"Đúng vậy ạ!" Cô bé khẽ thì thầm, "Hôm nay cô cứ khen em suốt, em cảm thấy như đang bay lên trời vậy."
Hà Nhạc Chi nhìn cô bé tự đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống, hắn đưa cho cô một hộp kem, cô bé nhận lấy nhưng không ăn ngay.
"Anh giúp em mở nhé?" Hà Nhạc Chi nhẹ nhàng hỏi.
Cô bé liền đưa tay ra đưa cho Hà Nhạc Chi mở hộp, rồi đặt kem và thìa vào hai tay của cô bé.
"Cảm ơn anh trai ạ." Cô bé ngượng ngùng nói.
"Không có gì." Hà Nhạc Chi đáp lại.
Mỗi tuần, Hà Kỳ đều dành thời gian để dạy cô bé khiếm thị tại nhà mà không lấy tiền, nhưng ngược lại bà sẽ nghiêm khắc trong việc giảng dạy.
Trường bà mỗi năm đều có nhiều học sinh đỗ kỳ thi nghệ thuật với thành tích xuất sắc, và hiện tại chỉ còn cô bé này là vẫn được học tại nhà.
Khi phụ huynh đến đón, cô bé vẫn chưa ăn hết kem.
Hà Kỳ đang ở trên lầu gọi điện thoại chưa xuống nên Hà Nhạc Chi ra cửa tiễn phụ huynh.
Vị phụ huynh lịch sự bắt chuyện với anh là một người phụ nữ trông chân phương chất phác, tuy chưa lớn tuổi lắm nhưng lại có nét thăng trầm trong cuộc sống.
Khi Hà Kỳ xuống nhà, Hà Nhạc Chi đưa bà hộp kem, nói: "Cô giáo vất vả rồi."
"Cực kỳ vất vả luôn, mẹ còn một buổi dạy nữa, con đi cùng mẹ không? Xong mình ra ngoài ăn luôn." Bà nói.
"Được ạ." Hà Nhạc Chi đáp.
Đêm nay Hà Nhạc Chi không về nhà, Hàn Phương Trì cũng đi ăn tối với bạn bè.
Thời gian gần đây hai người họ không nhất thiết ngày nào cũng phải gọi cho nhau, ai cũng giữ không gian riêng cho mình.
Nhưng mỗi khi xa nhau một, hai ngày, thì khi gặp lại là họ thường ở bên nhau lâu hơn một chút.
Những yêu cầu na ná nhau từ phía Hàn Phương Trì như "ở lại thêm một chút", "gọi cho anh", "ngày mai muốn gặp em", đều được Hà Nhạc Chi đáp ứng mà không hề do dự.
Hắn vốn là người bao dung, mà những yêu cầu của Hàn Phương Trì cũng chẳng quá đáng, chỉ toàn những điều nhỏ nhặt khiến hắn dễ dàng đồng ý với anh.
Nhưng thật ra, trước khi Hà Nhạc Chi trải qua mối tình đầu, vào những năm mà Chu Mộc Nghiêu cố gắng theo đuổi nhưng không thành, hắn không dễ tính như bây giờ.
Về bản chất, hắn là người luôn có sự đề phòng cao, có ranh giới rõ ràng nên khi đó hắn không cho phép Chu Mộc Nghiêu vượt qua bất kỳ giới hạn nào.
Sự dung túng của hắn chỉ bắt đầu sau khi họ chính thức bên nhau mà thôi.
Còn đối với Hàn Phương Trì, sự khác biệt có lẽ xuất phát từ việc trước khi mọi thứ trở nên phức tạp thì anh đã nằm trong "vòng tròn bao dung" của hắn rồi.
Hoặc có thể vì cả hai đã hiểu rõ về nhau, Hàn Phương Trì gần như nhìn thấu được Hà Nhạc Chi, biết rõ ranh giới của hắn ở đâu, và làm thế nào để họ có thể thoải mái khi ở bên nhau.
"Dạo này có chuyện gì trong lòng không?" Tối đó, Hà Kỳ và Hà Nhạc Chi mỗi người ôm một nửa quả dưa hấu nhỏ, dùng thìa múc ăn.
Thấy hắn gửi tin nhắn xong rồi cứ ngồi lặng người mãi nên Hà Kỳ hỏi.
Hà Nhạc Chi ngẩng đầu nhìn bà rồi tiếp tục ăn dưa hấu mà không trả lời.
Hà Kỳ không hỏi thêm, đặt tờ giấy lên đùi để nhổ hạt dưa, còn tay kia thì lướt xem video trên mạng.
Phải một lúc sau, Hà Nhạc Chi mới gọi bà.
Hà Kỳ tắt ứng dụng video, hỏi: "Ơi?"
"Con với Phương Trì..." Hà Nhạc Chi ngập ngừng, "Hiện tại có hơi khó xử."
Hà Kỳ nhìn hắn, hỏi: "Khó xử ở chỗ nào?"
"Anh ấy muốn yêu đương." Hà Nhạc Chi hít một hơi sâu rồi nói.
Hà Kỳ im lặng vài giây, xác nhận lại: "Yêu đương với con á?"
Hà Nhạc Chi gật đầu.
Hà Kỳ ngừng ăn dưa, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Có phải con gặp rắc rối rồi không?"
Hà Nhạc Chi nhắm mắt lại, gật đầu lần nữa.
Hà Kỳ vươn tay xoa xoa sau gáy hắn, nhẹ nhàng nói: "Đúng là gặp rắc rối thật rồi."
Hà Kỳ chưa bao giờ trách cứ về xu hướng tính dục của Hà Nhạc Chi, vì với bà đó không phải lỗi của hắn.
Nhưng bà cũng không có tư cách để bao dung thay người khác.
Trong nhiều gia đình, chuyện đồng tính vẫn là điều khó chấp nhận, thậm chí còn đáng sợ hơn cả việc con cái có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Trong bối cảnh xã hội hiện nay, đồng tính vẫn bị xem là "không bình thường", đặc biệt với một đứa con vốn xuất sắc từ nhỏ thì sự "hủy hoại" này có thể còn lớn hơn.
Hà Kỳ không thể chỉ bảo con trai mình bỏ qua mọi thứ và sống bất chấp, cũng chưa bao giờ can thiệp vào bất cứ quyết định nào của hắn.
"Vậy con nghĩ sao?" Hà Kỳ hỏi.
Hà Nhạc Chi suy nghĩ một lúc, cười khổ nói: "Chỉ là...!khó xử thôi."
"Con có thích không?" Hà Kỳ hỏi thẳng.
Hà Nhạc Chi nhìn bà, dưới ánh nhìn sâu thẳm xuyên thấu của Hà Kỳ, hắn khẽ gật đầu.
Hà Kỳ thở dài trong lòng, rồi lại xoa xoa đầu hắn thêm một lần nữa.
Trong vô số ưu tư của Hà Nhạc Chi, không có điều nào là quan tâm đến bản thân mình.
Với hắn, tất cả khó khăn đều nằm ở Hàn Phương Trì, những áp lực ngoài tình cảm quá nặng nề.
"Con cần ý kiến của mẹ không?" Hà Kỳ nhẹ nhàng hỏi.
Hà Nhạc Chi im lặng một lúc rồi lắc đầu.
Bà mỉm cười, hỏi tiếp: "Vậy con đã có quyết định của riêng mình rồi à?"
Hà Nhạc Chi không đáp.
Hà Kỳ lại cười và hỏi: "Ý nghĩ đầu tiên là sợ mẹ sẽ khuyên giữ lấy mối tình này, hay sợ mẹ sẽ khuyên con nên dừng lại?"
Hà Nhạc Chi vẫn không lên tiếng chỉ mỉm cười nhìn Hà Kỳ, vẻ như biết rõ bà hiểu mình đến tận tâm can.
Hà Kỳ mỉm cười tiếp tục ăn dưa hấu, rồi nói với hắn: "Hãy tin vào chính mình."
Tin vào điều gì đây?
Tin rằng mình sẽ đưa ra quyết định đúng đắn? Tin rằng sau này sẽ không hối hận vì lựa chọn của hiện tại? Hay là tin rằng mình có thể mang lại cho người khác một tương lai ổn định và hạnh phúc?
Trưa Chủ nhật, Hà Nhạc Chi rời khỏi nhà của Hà Kỳ sau khi ăn cơm.
Trước khi đi, hắn còn tiện đường ghé qua cửa hàng trái cây ở cổng khu mua hai quả dưa hấu nhỏ.
Quả dưa tối qua ăn ngọt lịm, hơi giống hương vị quả dưa đã từng được ăn hồi còn tấm bé.
Sáng hôm đó, hắn và Hàn Phương Trì có gọi điện cho nhau khi anh vừa thức dậy, Hàn Phương Trì nói sáng nay có buổi hội thảo, sau đó cả hai không liên lạc gì thêm.
Hà Nhạc Chi lái xe về nhà trước, rồi mang dưa hấu đến nhà Hàn Phương Trì.
Hắn cứ nghĩ Hàn Phương Trì không có ở nhà, nhưng vừa mở cửa đã thấy đôi dép lê không còn ở chỗ cũ.
Thay giày ra, hắn bước vào trong thì thấy Hàn Phương Trì đang nằm trên ghế sofa, cánh tay che lên trán.
Hà Nhạc Chi có phần ngạc nhiên, hắn đặt hai quả dưa xuống sàn, bước nhẹ đến gần.
Hàn Phương Trì vốn không thích nằm, ngay cả khi còn đi học anh cũng không ưa ngủ trưa.
Với anh, việc ngủ vào ban ngày thường mang lại cảm giác lẫn lộn về thời gian, khiến anh cảm thấy không yên lòng trong những phút đầu tiên sau khi thức dậy.
Dù sau này khi đã đi làm, anh có ngủ trưa một chút vì mệt, nhưng việc anh ngủ trong những ngày nghỉ ở nhà như hôm nay là điều hầu như không xảy ra.
Hà Nhạc Chi cúi xuống, nhìn anh một cách tò mò.
Hàn Phương Trì không che mắt, đôi mắt anh nhắm lại yên bình, hàng lông mi dài nổi bật.
Anh có gương mặt mang sự tuấn lãng rất truyền thống, sống mũi cao, đường nét sắc sảo, lông mày và lông mi cũng đậm màu.
Mỗi khi nhớ đến lần gặp anh ở bệnh viện, Hà Nhạc Chi không khỏi nhớ đến hình ảnh anh dù chỉ để lộ phần mũi, mắt và trán sau lớp khẩu trang, vẫn toát lên dáng vẻ của một vị bác sĩ cực kỳ điển trai.
Nhưng lúc này, Hà Nhạc Chi không mấy để ý đến ngoại hình của anh, mà lo lắng hơn là vì sao anh lại ngủ vào ban ngày như vậy.
Hắn định chạm tay lên trán anh để kiểm tra nhiệt độ, nhưng do tay anh che chắn, Hà Nhạc Chi không dám chạm hấp tấp vào sợ làm anh đang ngủ quên bị giật mình.
Hàn Phương Trì chầm chậm mở mắt, thấy ngay hình ảnh Hà Nhạc Chi đang chăm chú nhìn vào mắt mình.
Hà Nhạc Chi mặc áo thun trắng ngắn tay, vì cúi người nên phần áo hơi thõng xuống,để lộ chiếc cổ vòng cung thanh mảnh dưới cổ áo.
Đôi mắt hắn vốn dĩ đã rất dịu dàng, giờ không đeo kính, sống mũi hiện rõ, chóp mũi hơi nhô lên một chút.
Trong căn phòng sáng rỡ, cả người hắn như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng ấm áp.
Từ lúc mở mắt, Hàn Phương Trì đã nhìn hắn.
Không rõ là đã tỉnh hẳn hay vẫn còn chìm trong cõi mộng, anh vẫn nằm yên bất động.
"Phương Trì?" Hà Nhạc Chi khẽ hỏi, "Anh sao thế?"
Hàn Phương Trì không trả lời.
"Anh khó chịu à?" Hà Nhạc Chi lại hỏi tiếp.
Trong cơn mơ màng khi vừa tỉnh dậy, hình ảnh Hà Nhạc Chi vẫn luôn trong tầm mắt của anh.
Ánh mắt của Hàn Phương Trì di chuyển từ đôi mắt của hắn xuống cằm, rồi lại quay về đôi mắt.
Khi anh cất tiếng, giọng vẫn còn trầm thấp vì chưa tỉnh hẳn.
"Ôm anh được không?"
Hà Nhạc Chi không ngờ đợi lâu như vậy mà anh lại nói câu này, hắn thoáng sững lại, đứng yên tại chỗ.
Cả hai im lặng một lúc, rồi Hàn Phương Trì hạ tay xuống, ngồi dậy.
"Anh ngủ mê rồi—"
"Được mà." Cả hai gần như cùng lúc cất tiếng.
Hà Nhạc Chi khẽ hắng giọng, "Ôm đi."
Hắn giơ tay vòng qua cổ Hàn Phương Trì, nghiêng người qua.
Trên người hắn thoang thoảng mùi xà phòng tươi mát, nhiệt độ cơ thể dịu nhẹ không quá nóng rực của đầu hè, tay kia cũng choàng lên, ôm chặt lấy Hàn Phương Trì trong vòng tay.
"Sao thế?" Hắn khẽ hỏi bên tai anh, "Anh thấy khó chịu à?".