Xa Cách Gần Kề FULL


Trong giấc mơ ngập tràn ánh sao, dưới tình yêu bao la và vĩ đại của Hà Nhạc Chi, Hàn Phương Trì dường như trở thành một đứa trẻ ngơ ngác không biết phải làm gì.
Anh như được quay trở lại màn đêm đầy sao thuở mười mấy tuổi, nơi năm ngôi sao băng đầu tiên trong đời dừng lại trước mắt mình, tựa như được trở về với những ngày thơ ấu xa xôi.
Anh ngồi lặng lẽ nhìn mọi thứ xung quanh.

Hà Nhạc Chi ở bên cạnh, sát gần anh.
Hàn Phương Trì nhặt lên những viên đá phát sáng giống như viên mà Hà Nhạc Chi đã tặng.
"Đừng nhầm lẫn với em đấy." Hà Nhạc Chi đùa giỡn bên cạnh.
"Không nhầm đâu," Hàn Phương Trì nói, tay trái luôn nắm chặt một viên, mở lòng bàn tay cho hắn xem: "Ở đây này."
Hà Nhạc Chi đưa tay chạm vào, nhưng Hàn Phương Trì nhanh chóng ngăn lại, sợ hắn làm rơi viên đá.
"Đây là gì vậy?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Đá dạ quang, một món đồ chơi rẻ tiền.

Ban ngày hấp thụ ánh sáng, ban đêm phát sáng được vài tiếng." Hà Nhạc Chi cười giải thích: "Khi còn nhỏ, em không dám ngủ một mình nên Hà Kỳ mua rất nhiều thứ này rồi rải trên bậu cửa sổ phòng em.

Khi tắt đèn chúng sáng lấp lánh nên em không còn sợ nữa."
Hà Nhạc Chi đã mua hàng chục hộp đá như vậy, rồi giống như người nông dân gieo hạt, rải chúng khắp ba triền núi.

Những viên đá này không phát sáng như đèn điện, mà chỉ phát ra ánh sáng huỳnh quang nhẹ nhàng, trở thành những điểm nhấn nổi bật giữa mạng lưới đèn rực rỡ.
Mỗi lần gió thổi qua, những đốm sáng nhỏ lại lăn xuống theo các khe đá.
Gió đêm thổi vi vu trên núi, hai người ngồi bên nhau, lặng lẽ đồng hành.
"Em có bị ngã không?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Không ngã mấy đâu, dù sao em cũng là dân việt dã chuyên nghiệp mà." Hà Nhạc Chi cười nhẹ, rồi nói tiếp: "Em rất cẩn thận, lúc nào cũng tự nhắc mình đừng để đến khi cần mà tay chân bị thương làm hỏng kế hoạch."
"Trên cánh tay em có vết bầm kìa." Hàn Phương Trì nói thêm.
"À, cái đó bị va chứ không phải ngã đâu." Hà Nhạc Chi thản nhiên trả lời.
Gió càng lúc càng mạnh, Hàn Phương Trì để Hà Nhạc Chi ngồi trước mình, ôm chặt hắn chắn gió.
Suốt một lúc lâu, cả hai im lặng, không ai nói lời nào nhưng cũng chẳng ai chợp mắt.


Thỉnh thoảng, Hàn Phương Trì lại dịu dàng dùng cằm khẽ chạm vào tóc và tai của Hà Nhạc Chi từ phía sau.
"Phương Trì." Hà Nhạc Chi gọi anh.
Hàn Phương Trì đáp: "Hửm?"
"Thật ra khi anh vừa nói muốn ở bên em, em đã rất sợ." Hà Nhạc Chi nói.
Hàn Phương Trì trả lời: "Anh biết."
"Khiến anh bước vào con đường này, với em lúc đó...!là một tội lỗi không thể tha thứ." Không để Hàn Phương Trì kịp nói gì, hắn vội vàng bổ sung: "Em đang nói về em lúc đó."
Hàn Phương Trì tựa đầu lên vai hắn, ánh mắt hướng về bầu trời đầy sao, lặng lẽ lắng nghe.

Qua đêm qua và cả tối nay, anh dường như đã học cách đối diện với mọi thứ một cách điềm nhiên.

Trong lòng anh, mọi bão giông giờ đã tan biến, chỉ còn lại sự bình yên tuyệt đối.
"Nhưng sau đó em nghĩ, nếu em chắc chắn mình có thể mang lại hạnh phúc cho anh, thế thì chẳng phải được rồi sao?" Hà Nhạc Chi tiếp tục: "Nếu để anh sống trong yêu thương mỗi ngày, và cho anh tất cả những gì em có, liệu đó có thể coi là sự bù đắp cho việc "dẫn anh vào con đường sai lầm" không?"
"Không cần phải bù đắp gì cả." Hàn Phương Trì tựa đầu vào hắn: "Là anh muốn ở bên em, không phải em đã dẫn anh sai lối, và đây cũng chẳng phải điều sai trái gì sất."
"Một khi những suy nghĩ ấy được nói ra, chúng không thể bị dập tắt nữa.

Sau đó, em hầu như luôn tìm lý do để thuyết phục bản thân mình.

Mỗi khi nghĩ ra một lý do "không thể", em liền nghĩ ra vô số lý do để phản bác, để chứng minh rằng "có thể"." Hà Nhạc Chi mỉm cười, "Thế nên anh thấy đấy, con người thật ích kỷ mà.

Dù đã nghĩ đủ thứ có thể nghĩ đến, cuối cùng em vẫn tự nói với mình rằng em vẫn muốn ở bên anh."
Vì đang tựa đầu lên vai Hà Nhạc Chi, giọng Hàn Phương Trì rất nhỏ, anh khẽ nói: "Cảm ơn em đã ở bên anh."
"Không có gì." Hà Nhạc Chi ngẩng đầu cười nhẹ, đáp.
Cả hai ngồi đó suốt đêm, trước bình minh, họ nhẹ nhàng trao nhau một nụ hôn.
Những vì sao trên trời đã biến mất, ánh sáng trên núi cũng dần phai nhạt.
Họ đứng dậy, Hà Nhạc Chi nói: "Anh đi trước đi, em sẽ tắt chúng."
Hàn Phương Trì lắc đầu.
Thế là Hà Nhạc Chi ngắt điện, trong chốc lát, mọi ánh sáng trước mắt họ đều biến mất, như thể vừa tỉnh khỏi một giấc mơ.
Hàn Phương Trì vô thức tìm kiếm ánh mắt của Hà Nhạc Chi thì nhìn thấy Hà Nhạc Chi đang mỉm cười với mình, chỉ tay lên núi.

Theo hướng tay hắn, những vì sao lại sáng lên.
"Chúng sẽ luôn ở đó." Hà Nhạc Chi nói.
Khi rời khỏi dãy núi, dù Hàn Phương Trì chẳng nói lời nào, nhưng chính sự im lặng ấy của anh lại khiến Hà Nhạc Chi cảm nhận rõ rệt một chút mất mát.

Nó giống như cảm giác trống trải và cô độc sau khi một cuộc tình lãng mạn đã đi đến hồi kết vậy.
"Khi nào anh nghỉ thì chúng ta sẽ quay lại," Hà Nhạc Chi an ủi: "Chỉ cần cuối tuần thôi, đi về trong ngày.

Nếu anh nghỉ hai ngày một tuần, mỗi tháng chúng ta có thể đến đây bốn lần lận đấy."
Hàn Phương Trì rốt cuộc cũng cười, đáp: "Đi công tác thì là cho công việc, còn nghỉ phép lại là công tác cùng em sao?"
"Đây là công tác gì chứ, chúng ta đang yêu mà." Hà Nhạc Chi cười: "Bốn lần có thể không thực tế, nhưng mỗi tháng một lần thì chắc chắn được."
Câu nói "đang yêu" của hắn dường như làm vơi bớt phần nào sự trống trải, vì rõ ràng đây mới chỉ là sự khởi đầu.
Cuối tuần đó họ đã dành trọn hai ngày để bay đi bay về, thức cả đêm không ngủ.

Kỳ nghỉ ngắn ngủi này đã được tận dụng hết mức có thể.
Sáng thứ hai khi chuẩn bị đi làm, Hà Nhạc Chi nhìn Hàn Phương Trì thay áo sơ mi, từ từ cài từng chiếc cúc rồi dặn: "Nếu mệt thì tranh thủ ngủ trưa nhé."
"Anh không mệt."Thực ra Hàn Phương Trì không những không thấy mệt, thậm chí còn tràn đầy hưng phấn, một chút kiệt sức cũng chẳng thấy nữa.
"Chắc hôm nay em phải tăng ca đó." Hà Nhạc Chi nghĩ đến đống công việc tích lũy trong thời gian này, mắt như tối sầm lại.
Hàn Phương Trì đề nghị: "Vậy em đừng lái xe, để lát anh đưa em đi, tối anh đón về."
"Không cần đâu, em không chắc mấy giờ sẽ xong nữa, tan làm anh cứ về trước đi." Hà Nhạc Chi cười: "Sếp em giờ chắc muốn nhốt em luôn trong văn phòng rồi, cả tháng nay em có làm gì đâu."
"Anh muốn đưa em đi." Hàn Phương Trì nói.
Nhìn Hàn Phương Trì trong bộ sơ mi quần tây chỉn chu, Hà Nhạc Chi lập tức đáp: "Vậy nhờ anh đưa em đi làm nhé, bác sĩ."
Nhờ có mối quan hệ tốt với sếp mà Hà Nhạc Chi mới có thể nghỉ dài như vậy, còn đồng nghiệp đều tưởng hắn đang đi công tác thật.

Sáng hôm đó Hà Nhạc Chi lấy hai viên kẹo trong ngăn kéo, kẹo mừng của một đồng nghiệp vừa cưới, rồi đi gõ cửa phòng Giám đốc Vu.
"Có chuyện gấp cần tìm tôi à? Nếu không thì để chiều nói, lát nữa tôi phải đi công ty tỉnh một chuyến rồi." Giám đốc nói.
"Không có gì đâu." Hà Nhạc Chi cười, đặt hai viên kẹo lên bàn: "Kẹo mừng đây, Giám đốc Vu."

Giám đốc Vu bóc một viên kẹo sữa, hỏi: "Kẹo của ai? Ai cưới thế?"
"Của tôi, nhưng không phải cưới." Hà Nhạc Chi đáp: "Cảm ơn sếp đã cho tôi nghỉ, nhờ vậy tôi mới có thể yêu đương được."
"Cậu....." Viên kẹo sữa bị Giám đốc Vu nhai khó khăn như nghẹn lại, "Cậu lại đổi người à?"
"Không không không, vẫn là người đó, chỉ là giờ mới chính thức yêu thôi." Hà Nhạc Chi giải thích.
"Tôi bảo mà, cậu đâu có kiểu ba ngày đổi người một lần đâu." Giám đốc Vu phẩy tay: "Không có chuyện gì gấp thì đi đi, cười tươi thế này chắc chẳng phải việc tốt đâu mà tìm tôi."
Chưa đợi Hà Nhạc Chi kịp nói gì, Giám đốc Vu đã vội bảo: "Nếu cậu xin nghỉ nữa, tôi sẽ từ chức."
Hà Nhạc Chi cười "khì khì", nói: "Không xin nghỉ nữa, chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn với sếp thôi."
"Chỉ với hai viên kẹo, nghĩa tình thật đấy chứ." Cấp trên nói.
Hà Nhạc Chi mỉm cười rời khỏi văn phòng, quay về phòng mình và nghiêm túc làm việc.
Sau khi nghiêm túc làm việc một lúc, Hà Nhạc Chi lấy điện thoại nhắn tin cho Hà Kỳ: Con đang yêu rồi.

[Kính râm/]
Hà Kỳ có lẽ đang bận giảng dạy nên không trả lời.
Đến giờ nghỉ trưa, bà mới nhắn lại: Giỏi lắm.
Hà Nhạc Chi gác bàn phím, đáp lại: Cuối tuần con đưa bạn trai về ra mắt, không cần lì xì đâu, mẹ chỉ cần hấp cho bọn con con cá và nấu ít sườn hầm là được.
Hà Kỳ đáp ngay: Nhất định rồi, mẹ sẽ chuẩn bị chu đáo!
Hà Nhạc Chi: [Kính râm/] [Kính râm/]
Vào buổi tối trước khi tan làm hai mươi phút, Hà Nhạc Chi gọi cho Hàn Phương Trì thì nghe anh nói: "Anh đang ở dưới tòa nhà của em rồi."
"Hả?" Hà Nhạc Chi ngạc nhiên nhìn xuống qua cửa sổ: "Anh đến khi nào vậy?"
"Mới tới thôi." Hàn Phương Trì nói.
Anh bị gọi đi mổ khẩn cấp lúc tối, sau đó ra khỏi bệnh viện lúc 8 giờ rưỡi rồi đi thẳng đến chỗ Hà Nhạc Chi đợi.
"Chờ em chút nhé, em sắp xong rồi." Hà Nhạc Chi nói.
"Không vội đâu," Hàn Phương Trì nhẹ nhàng đáp: "Em cứ làm việc đi, anh ngồi đây thấy vui lắm."
"Chờ người mà vui à?" Hà Nhạc Chi cười hỏi.
"Khó nói lắm, nhưng anh thấy rất hạnh phúc." Hàn Phương Trì mỉm cười nói
Hà Nhạc Chi nhanh chóng gửi xong tài liệu qua email, tắt máy và khóa cửa rồi rời đi.
Khi xuống lầu ngồi vào xe Hàn Phương Trì, hắn chìa ra đưa cho anh một bông hồng tím rất đẹp.
"Gì vậy?" Hàn Phương Trì vừa nhận vừa tưởng là đồ thủ công.
Hà Nhạc Chi cười đáp: "Đây là tình yêu của bạn trai đó."
Hàn Phương Trì nhận lấy bông hồng, ngồi trong xe ngượng ngùng chẳng làm gì mà chỉ nhẹ nhàng dùng mu bàn tay tay cầm hoa lên xoa xoa mặt Hà Nhạc Chi.
Bông hoa đó là Hà Nhạc Chi đổi với đồng nghiệp của mình.


Người đồng nghiệp này đặt hoa tươi hàng tuần, hắn đã chọn ra cành đẹp nhất từ bó hoa được giao vào sáng nay với cái giá là ba ngày cà phê.

Hà Nhạc Chi còn tự tay gói lại bông hoa bằng tờ giấy màu nữa.
Hàn Phương Trì đặt tạm bông hoà vào bảng điều khiển trung tâm, khởi động xe rồi không hiểu sao lại cười nói: "Tình yêu của bạn trai hơi ki bo rồi nhỉ?"
Hà Nhạc Chi quay sang nhìn anh, nói: "Tiểu Hàn à, anh đừng thực dụng thế chứ, một bông hoa không phải cũng là tình yêu sao?"
Hàn Phương Trì vừa cười vừa gật đầu, rồi với tay phải về phía sau.
Hà Nhạc Chi nhìn theo thì thấy ở ghế sau là một bó hoa lớn.

Bao giấy màu tím, nhưng may mà bên trong không phải là hoa tím.
"À, thì bạn trai cũng thừa nhận hôm nay tình yêu hơi mỏng manh chút." Hà Nhạc Chi cười nói.
Giờ khi đã chính thức xác nhận mối quan hệ, việc sống riêng không còn hợp lý nữa.
Với tình trạng hiện tại của họ, gần như không thể tách rời nhau.
Ban ngày thì mỗi người đều có công việc, nhưng sau giờ làm, cả hai đều muốn ở bên nhau, nếu không, ánh mắt sẽ cứ vô thức tìm kiếm đến khi thấy nhau mới an tâm.
Hà Nhạc Chi ôm bó hoa theo Hàn Phương Trì về nhà anh lấy quần áo.

Hắn còn thay nước cho mấy bông hoa mua trước đó vẫn chưa héo, sau đó cả hai lại về nhà của Hà Nhạc Chi.
"Nhà em mua xa quá rồi." Hà Nhạc Chi cảm thán một câu.
Hàn Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Hà Nhạc Chi không nhịn được cười.

Giờ thì bác sĩ Hàn đã bị những vì sao mua chuộc rồi, tất cả tính khí giận dỗi lẫn sáng nắng chiều mưa đều tự động bay biến đi mất.
"Không xa đâu." Cuối cùng anh chỉ nói vậy.
Hà Nhạc Chi cười vài tiếng rồi tự nhận lỗi: "Lúc đó em đâu có ngờ mối quan hệ lại thành thế này đâu.

Nếu biết thì em đã không mua nữa, sống cùng anh thì tốt biết mấy.

Đúng là suy nghĩ chưa thấu đáo mà."
Hàn Phương Trì nhìn hắn như thể anh nhịn không được nữa, vòng tay ôm lấy cổ Hà Nhạc Chi, trách yêu: "Anh đã bảo bao lần là sống với anh mà em cứ từ chối, giờ mới thấy ở với anh tốt hả?"
Hà Nhạc Chi chỉ chờ có thế, nghe được câu đó mới thấy thỏa mãn, bật cười lớn.
Hàn Phương Trì bóp nhẹ cằm hắn, hỏi: "Trước khi Tri Dao đến, em đã sống ở đây một ngày nào chưa?"
"Biết vậy đã chẳng làm rồi." Hà Nhạc Chi cười híp mắt đáp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận