Sau vài ngày sống chung, Hà Nhạc Chi đã lấy một vài bộ quần áo đi làm của Hàn Phương Trì sang bên mình, và cũng mang một ít đồ của mình sang chỗ anh.
Nhờ vậy dù ở bên nào cũng không cần phải quay về lấy đồ nữa.
Có lẽ vì trước đó đã quen sống chung trong hai tuần, hoặc có thể do cả hai đã quá thân thiết từ lâu, nên việc sống chung diễn ra thật tự nhiên mà không cần thời gian để thích nghi.
Cả hai đều cảm thấy rất hài lòng với điều này.
Dù cho quá khứ có thường xuyên ở với nhau, nhưng khi ấy cả hai chưa phải là người yêu, nên dù có ở dưới một mái nhà thì cũng không thể thoải mái quá.
Họ thường chỉ ngồi trong những khu vực chung như sofa hay bàn ăn, mỗi người đều bận rộn với điện thoại hoặc sách của mình.
Giờ đây, khi không còn phải giữ khoảng cách nữa, Hà Nhạc Chi thực sự thích nằm dài ra.
Bởi từ nhỏ, Hà Kỳ luôn cấm hắn ngồi khom lưng và không cho phép thu vai lại, nên hồi bé, hắn cảm thấy ngồi là một việc khá mệt, vì vậy càng thích nằm chơi hơn.
Buổi tối Hàn Phương Trì tắm xong bước ra, anh nhìn thấy Hà Nhạc Chi nằm ngang trên giường chơi điện thoại, quần áo rộng thùng thình của hắn bị vò nhàu lại thành từng nếp.
Chỉ cần nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng ra cảm giác ấm áp, hơi ẩm ướt trên cơ thể hắn, mang theo hương thơm mát của sữa tắm rồi.
Hàn Phương Trì nằm úp xuống người hắn, áp lên nửa người rồi nhẹ nhàng hôn vào phía sau tai và vành tai hắn.
Hà Nhạc Chi rụt vai lại, cười nói: "Nhột quá."
Hàn Phương Trì liền lật người nằm nghiêng sang một bên không đè lên hắn nữa, rồi kéo phẳng những nếp gấp ở phần eo áo của hắn ra.
Hà Nhạc Chi hợp tác nhấc người lên một chút để giúp áo dưới bụng phẳng phiu.
Hắn thở phào một cách dễ chịu, nghiêng đầu tựa nhẹ vào cằm Hàn Phương Trì rồi tiếp tục chơi điện thoại.
Hàn Phương Trì không nghịch điện thoại hay đọc sách mà chỉ nằm nghiêng bên cạnh, tựa cánh tay lên xem Hà Nhạc Chi chơi.
Hà Nhạc Chi đeo kính, đặt điện thoại hơi gần hơn bình thường.
Hàn Phương Trì nhẹ nhàng nâng trán hắn, đẩy đầu hắn lên một chút.
"Em bị cận thế à." Hàn Phương Trì nói.
Hà Nhạc Chi ngoan ngoãn nâng cổ lên cao hơn một chút rồi đáp: "Em cận từ hồi cấp hai rồi."
"Chắc hồi cấp hai em cũng hay nằm vậy nhỉ." Hàn Phương Trì nói: "Từ lúc anh biết em thì em đã nằm thế này rồi."
Hà Nhạc Chi lật người chuyển sang nằm ngửa, giơ điện thoại cao lên chơi tiếp: "Đúng rồi đấy."
Một lát sau, Hàn Phương Trì hỏi: "Em có ảnh không?"
Hà Nhạc Chi thắc mắc: "Ảnh gì?"
Hàn Phương Trì nói: "Ảnh sao ấy."
Cả hai vốn không phải kiểu người thích chụp ảnh, tối hôm đó cũng chẳng ai nghĩ đến việc nên chụp vài bức, chỉ đơn giản ngắm bằng mắt thường thôi.
Hà Nhạc Chi trả lời: "Có nhưng không đẹp lắm đâu, điện thoại không chụp được hết."
Lúc đó hắn có chụp vài tấm gửi cho Hà Kỳ xem sau khi công trình hoàn thành, nhưng chỉ là chụp vội thôi, sao trên trời không thấy nhiều, ánh sáng huỳnh quang dưới đất thì hơi mờ.
Hắn tìm ảnh ra đưa cho Hàn Phương Trì xem rồi nói: "Nếu anh muốn chụp, lần sau mình mang máy ảnh đi nhé."
Hàn Phương Trì đã nhìn qua cảnh thực tế, giờ nhìn ảnh cũng thấy không ưng lắm, nên anh đẩy điện thoại trả lại.
Tuần này Hàn Phương Trì chỉ nghỉ ngày Chủ nhật.
Chiều thứ sáu, Hà Nhạc Chi nhắn tin trong nhóm tìm Tiếu Dao.
Hà Nhạc Chi: Dao Dao có ở đây không?
Tiếu Dao: Đây bạn ơi.
Hà Nhạc Chi: Ngày mai đến nhà tôi ăn cơm nhé? Có rảnh không?
Tiếu Dao: Vậy thì cậu phải gửi thiệp mời, chính thức mời tôi đi.
Nếu là bình thường, Hà Nhạc Chi có thể sẽ nói "Thích thì đến, không thì thôi", nhưng hôm đó hắn thật sự lên mạng tìm mẫu, rồi làm một bức hình thiệp mời "anh Tiếu" đến nhà hắn tận hưởng một ngày thứ bảy vui vẻ.
Tiếu Dao: [ok/] Tôi sẽ đến.
Hà Nhạc Chi: Đợi cậu.
Khi Hàn Phương Trì thấy tin nhắn trong nhóm thì đã là hai tiếng trôi qua, anh nhắn: Cậu thích thì đến, không thích thì thôi.
Tiếu Dao: Đâu có mời cậu, cậu cứ lo làm việc của cậu đi!
Gần đây có vẻ như Tiếu Dao lại đang hẹn hò, cuối tuần cũng ít đến chơi với hai người hơn.
Trang cá nhân của gã thỉnh thoảng lại đăng vài câu văn mơ hồ, rõ ràng là tìm kiếm trên mạng.
Cả tuần này Tiếu Dao không nhắn gì trong nhóm, hẳn là Chu Mộc Nghiêu chưa nói chuyện gì với gã, nếu không, chắc chắn gã sẽ không thể yên tĩnh thế này rồi.
Sáng sớm thứ bảy khi Hàn Phương Trì vừa đi làm chưa lâu, Hà Nhạc Chi đang chuẩn bị bật máy tính làm việc thì chuông cửa reo lên.
Tiếu Dao trông như thiếu ngủ bước ra từ thang máy, vừa ngáp vừa vươn vai.
"Cậu uống rượu hay tăng ca đấy?" Hà Nhạc Chi hỏi gã.
"Tăng ca chứ còn gì." Tiếu Dao đổi giày bước vào: "Sống đủ lâu thì chuyện gì cũng gặp.
Cậu tin được không, mất hai trăm cái xe cơ đấy."
Hà Nhạc Chi nghe mà choáng váng: "Hả?"
"Công ty dưới mất xe, toàn bộ xe đã đến nước ngoài, không biết bị vận chuyển lúc nào." Tiếu Dao nói: "Cả tập đoàn phải tăng ca, dù chuyện này chẳng liên quan lắm đến bọn tôi, nhưng cũng phải theo dõi suốt cả tuần rồi."
Tiếu Dao học chuyên ngành phần mềm ở đại học, hiện đang làm bảo trì hệ thống cho một tập đoàn xe hơi.
Bình thường công việc của gã không bận lắm, nhưng thỉnh thoảng có sự cố bất ngờ.
"Có tìm lại được không?" Hà Nhạc Chi hỏi.
"Chắc không đâu." Tiếu Dao nhún vai.
Từ đêm qua Tiếu Dao đã thấy đói, định gọi đồ ăn ngoài nhưng Hà Nhạc Chi không cho, thay vào đó hắn nấu cho gã một bát mì trộn.
Tiếu Dao ăn xong nhanh chóng rồi đi đánh răng và ngủ luôn.
Hà Nhạc Chi dọn dẹp phòng khách cho gã, kéo rèm kín lại và đóng cửa trước khi ra ngoài.
"Đừng đóng cửa." Tiếu Dao ôm gối nói.
"Tôi sợ làm ồn cậu." Hà Nhạc Chi đáp.
"Mở cửa ra là được rồi, tiếng ồn không đánh thức tôi nổi đâu, nhưng đóng cửa thì tôi không thấy an tâm." Tiếu Dao nói.
Hà Nhạc Chi đẩy cửa ra.
Chưa đầy hai mươi giây sau Tiếu Dao đã chìm vào giấc ngủ.
Tiếu Dao ngủ một mạch cả ngày, chỉ tỉnh dậy giữa chừng để đi vệ sinh rồi ngủ tiếp đến khi mặt trời lặn.
Nếu không có cuộc gọi từ bưu điện chắc gã vẫn còn đang mê ngủ.
Gã lê đối dép rồi lững thững bước ra ngoài, lúc này Hàn Phương Trì cũng vừa mới tan làm về nhà.
Có lẽ anh vừa về chưa lâu nên trên người vẫn còn mặc áo sơ mi, đứng ở cửa mở hộp bưu phẩm.
Hà Nhạc Chi từ bếp đi ra nhỏ giọng nhắc anh rằng Tiếu Dao đang ngủ, dặn anh nhẹ tay hơn.
Hàn Phương Trì chỉ đáp "Ừm."
Tiếu Dao đang định lên tiếng nói mình đã thức rồi, nhưng bỗng trợn tròn mắt, lời vừa đến miệng lại nghẹn lại.
–––Gã nhìn thấy Hàn Phương Trì đang đặt tay lên eo Hà Nhạc Chi, rồi ngay trước mắt gã, hai người họ...!hình như vừa hôn nhau...!một cái.
Toàn bộ hành động diễn ra vô cùng, đặc biệt, cực kỳ tự nhiên, như mây bay nước chảy.
"Khoan đã..." Tiếu Dao đứng ngẩn ngơ ở cửa phòng khách, mắt tròn xoe nhìn họ: "Hai người vừa mới...!hôn nhau...!phải không?"
Cả hai người đồng thời nhìn qua, Tiếu Dao chỉ tay vào họ, rồi chỉ vào môi mình: "...Tôi không nhìn nhầm chứ? Hai người vừa hôn nhau à?"
"Dậy rồi à?" Hàn Phương Trì hỏi.
Hà Nhạc Chi nói: "Cậu tỉnh rồi mà chẳng nói tiếng nào thế?"
"Cũng có ai bảo tôi phải nói đâu..." Tiếu Dao cảm giác mình còn chưa tỉnh ngủ hẳn: "Khoan, hai người đang làm gì vậy?"
"Xin lỗi, bọn tôi không biết cậu dậy rồi." Hà Nhạc Chi nói với giọng áy náy.
"Tôi tỉnh hay không thì hai người vẫn hôn nhau mà!" Tiếu Dao vừa tỉnh dậy, đầu óc còn đang xoay mòng mòng, gã xoa xoa thái dương, rồi nhéo nhéo trán, cảm giác như mình đã tăng ca đến phát điên.
"Ban đầu tôi định nói với cậu từ từ thôi." Hà Nhạc Chi nói.
"Nói gì chứ!" Tiếu Dao sụp đổ hét lên.
"Sao cậu phải hét lên thế?" Hàn Phương Trì vừa đi rửa tay vừa nói: "Cậu đã thấy cả rồi mà."
Tiếu Dao chỉ lo xoa đầu, im lặng không nói gì thêm.
Đến khi Hàn Phương Trì rửa tay xong đi ra, gã liền vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại một cách máy móc.
"Cậu ta cứ giật mình vậy thôi, mình kệ đi." Hàn Phương Trì nói.
Hai người cùng quay lại bếp, khi Tiếu Dao từ nhà vệ sinh bước ra, gã cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn.
Gã chạy ra cửa bếp, hét toáng lên: "Hai người nghiêm túc đấy à!"
Tiếng hét của gã làm cả hai người cùng giật mình.
Hàn Phương Trì nhíu mày hỏi: "Cậu có vấn đề không?"
"Tôi có vấn đề hay là cậu có vấn đề đây?" Tiếu Dao trừng mắt nhìn anh, kinh ngạc hỏi: "Hàn Phương Trì, cậu "cong" rồi hả?"
"Cậu có thể đừng la hét được không?" Hàn Phương Trì nói.
"Hai người bắt đầu khi nào...!quen nhau từ khi nào vậy?" Tiếu Dao hạ thấp giọng một chút.
"Tuần trước thôi, bọn tôi vốn định nói với cậu rồi." Hà Nhạc Chi trả lời.
"Vãi ạ..." Tiếu Dao kéo ghế ngồi xuống đối diện, mắt lia qua lia lại nhìn hai người.
Lúc biết chuyện giữa Hà Nhạc Chi và Chu Mộc Nghiêu, Tiếu Dao tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều so với Hàn Phương Trì, gã còn nhanh chóng chấp nhận nữa.
Sau này chứng kiến nhiều chuyện hơn, theo lý mà nói, gã không còn thấy gì đáng ngạc nhiên nữa.
Nhưng chuyện này xảy ra với Hàn Phương Trì lại giống như chạm sai dây thần kinh ấy, khiến gã khó tin nổi; còn khi người kia là Hà Nhạc Chi, cảm giác hoang mang ấy nhân đôi lên.
Chưa kể còn có Chu Mộc Nghiêu ở giữa.
Là bạn thân mười mấy năm, cảm xúc của Tiếu Dao thật khó diễn tả.
Gã chưa từng nghĩ về chuyện này dù chỉ một chút, vì cả hai quá đỗi thân quen.
Hà Nhạc Chi vẫn rất để ý đến cảm xúc của Tiếu Dao.
Hôm nay hắn đặc biệt mời gã qua để nói chuyện trực tiếp, không định chỉ nhắn tin qua điện thoại.
Trước bữa tối, Hà Nhạc Chi hỏi gã: "Uống chút rượu không?"
Tiếu Dao đáp: "Thôi, thức đêm còn uống rượu thì quá ba mươi chắc tôi không dám nữa, tôi sợ đột quỵ."
Hà Nhạc Chi cười: "Đừng nói mấy chuyện đó nữa."
Tiếu Dao đổi giọng: "Tôi sợ ngủ mà không tỉnh dậy thôi."
Chuyện này thực sự khiến Tiếu Dao bị sốc, gã trông có vẻ chậm chạp hơn bình thường, nói năng lúc ăn cũng có phần chậm hơn.
Khi cơn sốc ban đầu qua đi, cảm giác lo lắng lại trỗi dậy.
Gã nhíu mày, thỉnh thoảng định mở miệng nhưng rồi lại im lặng.
Đến khi ăn xong gã mới thả lỏng, bỗng nói một câu: "Hai người sống tốt vào, còn lại đời thì kệ mệ nó đi!"
Chưa để hai người đáp, gã hỏi tiếp: "Có cần giữ bí mật không?"
Hàn Phương Trì trả lời: "Không cần."
"Không cần giấu giếm gì cả à?" Tiếu Dao hỏi.
Hàn Phương Trì gật đầu: "Ừ."
"Thế cũng được, chẳng có gì phải giấu cả." Tiếu Dao nói, "Mọi người nói gì sau lưng thì tôi không biết, nhưng trước mặt tôi mà dám nói thì tôi không để yên đâu.
Ai nói một câu là tôi chửi chết."
"Cảm ơn Dao Dao." Hà Nhạc Chi mỉm cười với gã, không bảo gã đừng để ý vì hắn biết Tiếu Dao không bao giờ giữ mồm được.
"Đừng cảm ơn, tôi chịu thua thật rồi." Tiếu Dao thở dài, "Hai người từ bé đã như kiểu lập hội riêng, giờ thì nhập luôn vào một hội rồi."
Sau bữa tối, Tiếu Dao không về mà ở lại.
Hà Nhạc Chi nói sáng mai đi cùng về thăm mẹ hắn, nghe nói không có ai khác nên Tiếu Dao cũng đồng ý.
Tối đó gã ngồi trên ghế sofa, vừa ăn trái cây vừa nghĩ đến những lúc còn nhỏ mình từng giận hai người kia, càng nghĩ càng bực.
"Thôi đừng giận nữa mà.
Cậu nghĩ thế này, từ giờ ngoài người yêu ra, với Phương Trì và tôi, cậu luôn là bạn thân nhất, xếp số một." Hà Nhạc Chi nói.
"Thế có bù được không?" Tiếu Dao hỏi.
"Được." Hà Nhạc Chi vỗ vai gã.
Hàn Phương Trì chỉ im lặng ngồi nghe họ trò chuyện.
Buổi tối trước khi ngủ thì ai về phòng nấy.
Tiếu Dao là người đầu tiên đóng cửa trước hai người họ.
Đèn vừa tắt, Hàn Phương Trì bất ngờ áp lên người Hà Nhạc Chi, nắm lấy mặt hắn, hỏi nhỏ: "Ai mới là số một cơ?"
"Cái gì mà số một..." Hà Nhạc Chi ngơ ngác, chưa kịp hiểu.
"Yêu rồi thì anh không còn là số một nữa à?" Hàn Phương Trì nhìn hắn trong bóng tối, hỏi: "Tại sao?"
Hà Nhạc Chi chớp chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu anh đang nói gì.
"Anh là người yêu mà?" Hà Nhạc Chi ghé sát mũi vào anh, trả lời nhỏ nhẹ.
Hàn Phương Trì hỏi tiếp: "Thế không phải là bạn nữa sao?"
Anh rõ ràng rất để ý đến chuyện này, không muốn từ bỏ danh xưng "bạn thân nhất" dù hiện giờ họ là người yêu.
Anh không thích Hà Nhạc Chi lại vì yêu đương mà lấy đi thân phận đó của mình, kể cả khi hiện tại người đang yêu đương với hắn lại là chính anh.
Ban đầu Hà Nhạc Chi không hiểu lý do khiến Hàn Phương Trì tỏ ra cố chấp với chuyện này.
Sau một lúc trầm mặc suy nghĩ, hắn khẽ nói: "Vì trước đây, em luôn nghĩ rằng người yêu là người yêu, bạn bè là bạn bè, em chưa từng gộp chúng vào một cả."
Dù việc nhắc đến người yêu cũ lúc này không phù hợp, nhưng Hà Nhạc Chi vẫn thành thật giải thích: "Mặc dù đã yêu nhau rồi......!nhưng cậu ấy chưa bao giờ là "bạn thân nhất" cả.
Nếu chỉ tính về tình bạn, cậu ấy khi đó vẫn xếp sau cả Dao Dao."
"Sau đó thì sao?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Sau đó cậu ấy cũng chẳng phải là bạn của em nữa." Hà Nhạc Chi đáp.
Những lời mà Hàn Phương Trì của năm hai mươi không thể hỏi, giờ dường như đã được Hàn Phương Trì của tuổi ba mươi hỏi thành lời, dù việc này có chút trẻ con đối với họ bây giờ.
"Vậy nên vẫn luôn là anh sao?" Hàn Phương Trì nhìn hắn, hỏi.
"Đúng vậy." Hà Nhạc Chi nhìn thẳng vào mắt anh, không hề do dự trả lời: "Anh luôn là bạn thân nhất.".