Nếu bọn anh có ý định từ trước, thì đã không có những chuyện với cậu như hôm nay rồi
- --
Do không có máy ảnh riêng nên Hà Nhạc Chi mượn máy của Hà Kỳ, hồi trước hắn từng mua một cái nhưng mà cho Chu Mộc Nghiêu vì hắn chụp hình không giỏi cho lắm.
Nghĩ đến lần tới đi ngắm sao sẽ cần phải chụp ảnh, hắn liền gửi tin nhắn WeChat cho Hà Kỳ: Thưa quý cô, lần tới con về có thể mang máy ảnh của mẹ đi không?
Hà Kỳ hỏi: Được thôi, con biết dùng không?
Hà Nhạc Chi đáp: Con có thể học mà, tìm hướng dẫn trên mạng thôi.
Hà Kỳ: Có cần ống kính không?
Hà Nhạc Chi: Chắc con phải học trước, con cũng không biết nên dùng loại nào, hahaha.
Mới đầu Hà Nhạc Chi tính mua riêng một chiếc, nhưng với điều kiện kinh tế hiện tại thì loại này đối với hắn là điều xa xỉ.
Năm ngoái vì để mua nhà mà đã làm hắn cạn kiệt khoản tiết kiệm.
Sau khi nhận được vài khoản thưởng, hắn lại có dư chút ít nhưng tháng trước đã chi hết lần nữa.
Đây là giai đoạn khó khăn nhất kể từ khi Hà Nhạc Chi đi làm.
Trước đó Hà Kỳ đề nghị chuyển tiền cho hắn nhưng Hà Nhạc Chi đã từ chối.
Khi ấy Hà Kỳ nói qua điện thoại: "Coi như mẹ cho con mượn."
Hà Nhạc Chi cười lớn: "Con không thể hơn ba mươi tuổi rồi còn phải vay tiền để tỏ tình đâu mẹ ơi!"
Hà Kỳ cũng đùa: "Nếu là mẹ chắc mẹ cũng không nhận lời con, nghèo rớt mồng tơi."
"Đừng làm con đau lòng thế, giám đốc Hà." Hà Nhạc Chi khiêm tốn nói: "Sau này con sẽ làm việc chăm chỉ, kiếm nhiều tiền hơn."
"Thế mẹ nghĩ con phải hỏi xem Phương Trì có đồng ý không, với tình hình hiện tại của con, nếu là mẹ, mẹ sẽ không chọn con đâu." Hà Kỳ cười đáp.
Không đợi đến lần tiếp theo về nhà, khi cả nhà đến nhà dì nhỏ ăn cơm, Hà Kỳ đã chuẩn bị sẵn máy ảnh cho hắn.
"Anh lấy máy ảnh làm gì vậy?" Tiểu An hỏi khi đang mở túi máy ảnh và nghịch ngợm nó.
Hà Nhạc Chi trả lời: "Để anh học chụp ảnh."
Tiểu Anh tiếp tục: "Chẳng phải anh đã có rồi sao?"
"Anh làm gì có." Hà Nhạc Chi nói.
Dì nhỏ nhai cam và nói xen vào: "Lần trước đi chơi, chẳng phải con còn chụp hình cho mọi người đó sao? Cái máy màu trắng đó?"
"Hai người đủ rồi," Hà Nhạc Chi mếu dở: "Đó có phải con chụp cho mọi người đâu mà?"
"À, haha, nhớ nhầm rồi, xin lỗi anh," Tiểu An cười ngượng, trả lại máy ảnh cho hắn: "Xin lỗi ạ!"
Hôm nay là sinh nhật của dì nhỏ, nhà đông người, ngoài hai gia đình của họ còn có hai gia đình chị em họ nữa.
Hàn Phương Trì đến muộn nhất vì phải làm việc xong mới có thể tới.
Khi anh gần đến nơi, Hà Nhạc Chi đã ra ngoài đón anh.
Hội của Hà Kỳ thường xuyên tụ tập, biết sớm muộn gì cũng sẽ gặp Hàn Phương Trì nên nhân dịp sinh nhật dì nhỏ thì giới thiệu luôn.
Hàn Phương Trì không ngại các buổi giao tiếp, bảo đến là đến ngay, mang theo quà cho dì nhỏ và rượu cho dượng, tất cả đều do Hà Nhạc Chi chuẩn bị trước giùm anh.
Điểm đặc trưng của chị em nhà Hà Kỳ là nói nhiều, lại thẳng thắn.
Khi Hà Nhạc Chi đi đón Hàn Phương Trì, dượng là người đàn ông duy nhất còn lại trong nhà, Hà Kỳ nhắc nhở mọi người: "Nói chuyện chú ý chút, đừng nhắc chuyện cũ đó."
Ai nấy đều đáp: "Bọn em đâu có nhắc đến chuyện đó làm gì!"
"Chị chỉ sợ mọi người nhanh mồm nhanh miệng thôi." Hà Kỳ nói.
"Nhanh mồm chứ không phải ngu ngốc đâu, thế thì phiền lắm." Dì nhỏ nói.
Chu Mộc Nghiêu thích nói chuyện cười đùa, tính tình như đứa trẻ to xác, trước đây khi tụ tập còn chơi đùa cùng lũ nhỏ.
Hàn Phương Trì thì ngược lại, nhìn là thấy điềm tĩnh trưởng thành không phải kiểu người cười đùa nhiều.
Hà Nhạc Chi ngồi khoanh chân bên cạnh anh, bóc cho anh một quả cam.
Đối với Hàn Phương Trì, không khí gia đình này khiến anh cảm thấy thư thái khó tả, không ai ngồi xung quanh để hỏi han anh quá nhiều, chỉ chào hỏi rồi ai vào việc nấy, ai rảnh thì đến trò chuyện đôi chút.
Hà Nhạc Chi giải thích: "Bà ngoại và bà dì của em đều vậy, bà cố nhà em từng là tiểu thư nhà địa chủ, tính cách phóng khoáng nóng nảy thành ra các thế hệ đều thế cả."
Kiểu không khí gia đình này với Hàn Phương Trì có chút lạ lẫm, nó chẳng giống như một buổi tụ tập gia đình mà giống một buổi họp mặt bạn bè hơn.
Trong bữa ăn, dượng hỏi Hàn Phương Trì có uống được không, anh nói bình thường không uống mấy.
Dượng "À" một tiếng, hỏi: "Cháu không uống à?"
Vốn dĩ câu hỏi nghe ra khá bình thường, nhưng ông lại nhấn mạnh hoàn toàn vào từ "cháu".
Đã xoáy vào từ "cháu" sẽ khiến mọi người liên tưởng đến việc so sánh, tức là có người uống được rượu.
Trong nhà này ngoài dượng chỉ có Hà Nhạc Chi và Hàn Phương Trì là đàn ông, nhưng cả hai đều không uống rượu.
Vậy ai uống đây? Còn ai có thể đối lập với Hàn Phương Trì được?
Nhưng dượng thực sự chẳng có ý gì khác, chỉ nói ra mà không suy nghĩ nhiều, hoặc nghĩ tới thì cũng chỉ nói ra thôi.
Không biết Hàn Phương Trì có nhận ra không nhưng Hà Kỳ bưng đĩa cua đi tới, ném một con vào bát của dượng rồi nói: "Cậu bị chị bỏ quên rồi phải không?"
Tiểu An ngồi đối diện bật cười "khúc khích".
"Cháu không uống nhiều, tửu lượng cũng kém ạ." Hàn Phương Trì cũng cười gật đầu đáp.
Hà Nhạc Chi đá nhẹ vào đầu gối anh dưới bàn, Hàn Phương Trì đáp lại bằng một cái chạm nhẹ.
Cả hai dường như đều hiểu ý, cùng nhìn nhau rồi cúi đầu cười khi thấy ánh mắt lo lắng của dượng hướng về phía Hà Kỳ.
Hà Nhạc Chi thầm nghĩ, may mà bạn trai hắn không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này, nếu không thì gia đình này sẽ thật sự thêm mắm dặm muối với hắn mất thôi.
"Phương Trì lái xe đến, thằng bé không uống rượu đâu." Hà Kỳ lên tiếng.
"Em không có ý bảo cậu ấy uống mà..."Dượng vội nói, "Chị đừng lườm nữa, em sợ rồi đây."
Trước đây mỗi lần đến chơi, Chu Mộc Nghiêu đều có thể cùng dượng uống rượu.
Đã có hai lần sau khi ăn cơm và uống rượu ở nhà dì nhỏ, cậu lại đến gặp Hàn Phương Trì bọn họ.
Mọi chuyện Hàn Phương Trì đều nhớ rõ, nhưng anh không quá bận tâm về chúng nữa.
Sau lần đó, anh và Chu Mộc Nghiêu không còn liên lạc nữa, có lẽ Chu Mộc Nghiêu đã chặn anh rồi.
Hàn Phương Trì cũng không tìm cách kết nối lại với cậu, vì tình hình giữa hai người hiện giờ đã đến mức không thể hòa giải.
Hàn phương Trì không bận tâm đến tám năm giữa Hà Nhạc Chi và Chu Mộc Nghiêu, nhưng Chu Mộc Nghiêu thì chắc chắn không thể không để ý đến chuyện giữa anh và Hà Nhạc Chi.
Một người thuộc về quá khứ, người kia là tương lai.
Chỉ cần Chu Mộc Nghiêu còn chưa buông được, hai người họ mãi mãi sẽ không thể hòa hợp lại.
Theo những gì họ biết về Chu Mộc Nghiêu, có lẽ cậu sẽ phải mất một thời gian rất dài mới có thể buông bỏ.
Việc Hàn Phương Trì và Hà Nhạc Chi đến với nhau, ở một mức độ nào đó thì đây là cú sốc hủy diệt đối với cậu.
Chỉ cần cậu không nổi giận mà giữ được bình tĩnh như bây giờ thì đã là một điều đáng ngạc nhiên rồi.
Có lẽ khi nào Chu Mộc Nghiêu có người yêu mới thì cậu sẽ hoàn toàn buông bỏ quá khứ, và có thể thỉnh thoảng liên lạc lại được.
Nhưng quay lại mức độ thân thiết như trước đây là điều không thể, mà đây là sự lựa chọn mà Hàn Phương Trì đã quyết định trước khi đến với Hà Nhạc Chi.
Thật ra sự yên lặng của Chu Mộc Nghiêu trong thời gian gần đây cũng khiến người ta bất ngờ.
Không ai biết liệu có phải cậu đã thực sự trưởng thành hay chưa.
Thậm chí Tiếu Dao còn nhắn tin riêng cho Hàn Phương Trì, hỏi về phản ứng của Tiểu Hắc và cố tình không nói điều đó trong nhóm chat chung nữa.
Hàn Phương Trì chỉ trả lời: Phản ứng gì thì cậu cũng đoán được mà.
Tiếu Dao: Hai người coi như không còn gì nữa đúng không?
Hàn Phương Trì: Coi như vậy.
Tiếu Dao: Không quậy hả?
Hàn Phương Trì: Không.
Tiếu Dao: Chưa chắc đâu, cậu cứ chờ mà xem.
Thực tế đã chứng minh rằng họ rất hiểu rõ Chu Mộc Nghiêu.
Cậu chưa nuốt trôi được chuyện này.
Khi tỉnh táo cậu có thể kìm nén, nhưng lúc không tỉnh táo thì khó lòng kiểm soát được cảm xúc.
Trước đây cậu càng quan tâm đến hai người kia thì cậu càng khó mà vượt qua được.
Chu Mộc Nghiêu xuất hiện vào một buổi tối trong tuần.
Hàn Phương Trì và Hà Nhạc Chi vừa đi chơi cầu lông về.
Vì đi xe của Hàn Phương Trì nên họ quay lại căn hộ bên này.
Trong thang máy, hai người nắm tay nhau.
Dù chẳng nói lời nào, nhưng từ khi xuống xe trong bãi đỗ cho đến lúc bước vào thang máy thì vẫn không rời tay nhau.
Kể cả khi mỗi người cầm một vài thứ trong tay, thì vẫn cố để một tay rảnh rỗi nắm lấy nhau.
Khi ra khỏi thang máy, theo lý thì lúc này hai người nên buông tay vì cần phải mở khóa.
Nhưng họ vẫn không muốn thả tay, cứ như đôi thiếu niên mới yêu lần đầu vậy.
"Hay là trước cứ..." Hà Nhạc Chi định nói gì đó, nhưng khi thấy Chu Mộc Nghiêu đang dựa vào cửa, hắn lập tức ngừng lời.
Họ vội buông tay nhau ra, Hàn Phương Trì bước tới mở cửa.
"Sao cậu lại đến đây?" Hàn Phương Trì hỏi.
Chu Mộc Nghiêu né sang một bên, động tác chậm chạp, không trả lời mà chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào tay của Hà Nhạc Chi rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn.
Hàn Phương Trì mở cửa nhưng Chu Mộc Nghiêu không có ý định bước vào.
Nếu cậu không vào thì Hà Nhạc Chi cũng phải đứng ngoài, không thể để mọi chuyện ồn ào ngay tại hành lang.
"Vào đi." Hàn Phương Trì nói.
Chu Mộc Nghiêu dựa đầu vào tường rồi quay người lại, cúi đầu bước vào.
Đôi mắt cậu đỏ ngầu, dựa vào cửa, khẽ cười một tiếng: "Tôi chỉ muốn tận mắt nhìn thấy thôi."
Thật ra Chu Mộc Nghiêu gần đây ít khi uống rượu hơn, nhưng lần này lại uống.
Đây là lần thứ hai trong suốt thời gian dài, và mỗi lần uống xong cậu đều cảm thấy đau khổ.
"Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu, làm sao hai người có thể đến với nhau cơ chứ?" Ánh mắt Chu Mộc Nghiêu lướt qua gương mặt của cả hai, cậu cười chua chát, giọng nói nghẹn ngào: "Nếu hai người đã ở bên nhau...!thì tất cả những năm qua, tôi chẳng khác gì một tên ngốc cả, phải không?"
Cậu cau mày, bối rối nhìn hai người: "Vậy những năm qua của tôi là gì hả?"
Cậu nhắm đến Hàn Phương Trì mà hỏi, nhưng Hà Nhạc Chi lại mở lời: "Cậu nghĩ cậu là gì?"
Chu Mộc Nghiêu quay đầu, nhìn thẳng vào hắn.
"Lúc trước tôi theo đuổi anh lâu như vậy—" Chu Mộc Nghiêu nhớ lại bản thân mình khi đó, lại cười tự giễu, khàn giọng hỏi: "Nhạc Chi, anh đã từng yêu tôi thật lòng chưa?"
Hà Nhạc Chi nhìn cậu, ánh mắt đầy bối rối.
Hắn thậm chí cười lên vì quá ngạc nhiên, hỏi lại: "Cậu nghĩ sao?"
Một người say rượu, đáng lý ra không nên tính toán gì với họ.
Nhưng những câu hỏi của Chu Mộc Nghiêu lúc này như nghiền nát toàn bộ tám năm qua của Hà Nhạc Chi, khiến mọi thứ trở nên vô nghĩa.
Dù cho lý do chia tay là lỗi của Chu Mộc Nghiêu, dù cho cái kết đổ vỡ của mối tình tám năm này là vì Chu Mộc Nghiêu có ý định phản bội, nhưng thật bất ngờ cho đến bây giờ, Hà Nhạc Chi chưa bao giờ vì cái kết tồi tệ mà phủ nhận tất cả những gì tốt đẹp đã có trong tám năm đó.
Đó là những năm tháng mà Hà Nhạc Chi đã dành trọn chính mình, những năm tháng tuổi trẻ, sự trọn vẹn và cháy bỏng của mình.
Ngón tay Hà Nhạc Chi run rẩy, hắn lặp lại câu hỏi: "Tôi có từng yêu cậu không...!cậu nói xem?"
Hà Nhạc Chi đã từng yêu thật lòng chưa?
Đó là điều mà Chu Mộc Nghiêu đã suy nghĩ mãi kể từ đêm hôm đó.
Hà Nhạc Chi là người rất rõ ràng, tình cảm của hắn cũng rõ ràng như vậy.
Chu Mộc Nghiêu có thực sự không hiểu điều đó sao?
Những ngày gần đây, cậu tự dằn vặt bản thân khi nghĩ về tình yêu của Hà Nhạc Chi, những điều tốt đẹp mà hắn đã dành cho cậu, tình cảm ấy từng khiến trái tim cậu rung động.
Liệu Chu Mộc Nghiêu chưa từng cảm nhận được điều đó sao?
Những khoảnh khắc đó tựa như một thước phim cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu, như ánh mắt dịu dàng của Hà Nhạc Chi khi đứng dưới nhà cậu vào đêm khuya, Chu Mộc Nghiêu liệu có quên không?
Cậu chỉ đơn giản là không thể chấp nhận được mà thôi.
Không thể chấp nhận việc mình đã đánh mất Hà Nhạc Chi rồi, cũng không thể chấp nhận người ở bên Hà Nhạc Chi bây giờ lại là Hàn Phương Trì.
Điều đó khiến Chu Mộc Nghiêu đau đớn vô cùng.
Bất cứ khi nào họ nói về quá khứ, đó luôn là một chủ đề mà Hàn Phương Trì không thể tham gia.
Bởi khoảng thời gian đó thuộc về riêng Chu Mộc Nghiêu và Hà Nhạc Chi, không liên quan gì đến anh cả.
Hàn Phương Trì tựa lưng vào tường, lặng lẽ nhìn hai người đối diện nhau, trò chuyện về "tình yêu".
Chu Mộc Nghiêu dường như muốn nghe câu trả lời trực tiếp từ Hà Nhạc Chi.
Đôi mắt cậu đỏ ngầu, nhìn thẳng vào hắn và hỏi: "Vậy thì? Có từng yêu không?"
Hà Nhạc Chi hít sâu vài hơi, quay mặt đi không còn nhìn cậu nữa.
"Đủ rồi." Hàn Phương Trì trầm giọng nói, "Chuyện đã qua rồi, yêu hay không yêu còn quan trọng gì nữa?"
Hà Nhạc Chi nhìn anh, nhưng Hàn Phương Trì vẫn chăm chú nhìn Chu Mộc Nghiêu và tiếp tục: "Vì sao hai người lại chia tay, quên rồi sao?"
Chu Mộc Nghiêu quay sang nhìn anh, Hàn Phương Trì vẫn giữ ánh mắt lạnh lùng, nói: "Đừng nói mấy lời vô nghĩa. Nếu bọn anh có ý định từ trước, thì đã không có những chuyện với cậu như hôm nay rồi.
Cậu quên rồi à, chính cậu quen em ấy qua anh mà?"
Chu Mộc Nghiêu dường như định nói gì đó nhưng Hàn Phương Trì đã chặn lại, ánh mắt anh tối đen đi: "Cậu nghĩ ai cũng như cậu, trong lòng giữ một người, bên ngoài lại có một người khác à? Bọn anh không bẩn thỉu như vậy."
Từ nhỏ Hàn Phương Trì đã luôn chăm sóc Chu Mộc Nghiêu như một người anh.
Anh vốn dĩ không phải người cay nghiệt như vậy.
Nhưng lần này hẳn là những lời nói nặng nề nhất mà Hàn Phương Trì từng nói với Chu Mộc Nghiêu từ trước đến nay.
Chu Mộc Nghiêu há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng im lặng rất lâu.
Ánh mắt cậu tràn đầy sự xa lạ, trong đầu hiện lên biết bao kỷ niệm của cậu và Hàn Phương Trì từ khi còn bé đến lúc trưởng thành.
Hàn Phương Trì là người cậu có thể hoàn toàn tin tưởng và dựa vào.
Mặc dù Chu Mộc Nghiêu có rất nhiều bạn, nhưng Hàn Phương Trì luôn đặc biệt hơn hẳn.
Thế mà giờ đây, chính Hàn Phương Trì lại là người khiến cậu căm hận mà nhìn anh.
Khi muốn làm tổn thương một đôi tình nhân, tức phải càng yêu sâu đậm thì vết đâm càng đau, vết thương sẽ khiến họ rỉ máu.
Mà mũi tên nhanh nhất, dễ dàng nhất và thâm độc nhất là nhắc lại những chuyện tình cảm thân mật trong quá khứ.
Những điều riêng tư của hai người yêu cũ, khi được nhắc lại trước mặt người yêu hiện tại, dù chỉ là một chi tiết nhỏ, cũng sẽ khắc một vết dao vào mối quan hệ của họ.
Dù có bao dung và không để tâm đến đâu, thì để xoa dịu được vết thương đó, cũng sẽ cần rất nhiều thời gian.
Chu Mộc Nghiêu không còn nhìn Hà Nhạc Chi nữa, cậu chỉ chăm chăm nhìn Hàn Phương Trì.
Sự oán hận xen lẫn với nỗi đau đớn, bao nhiêu lời nói đầy sát thương dường như đã đến bên môi.
Cuối cùng, Chu Mộc Nghiêu khẽ cười, đứng thẳng người dậy, nhìn Hàn Phương Trì chằm chằm, cắn răng thốt ra ba chữ—— "Đồ mồ côi."
Hà Nhạc Chi lập tức trừng lớn mắt, Hàn Phương Trì cũng theo phản xạ mà quay sang nhìn hắn.
Ba chữ đầy bất ngờ ấy ném thẳng vào họ, khiến Hàn Phương Trì tròn mắt nhìn Hà Nhạc Chi, trong ánh mắt anh lộ rõ sự ngơ ngác.
"Anh thực sự nghĩ chỉ có mỗi anh ấy biết thôi sao?" Chu Mộc Nghiêu châm biếm: "Cứ tưởng là bí mật của hai người chứ gì?"
Chu Mộc Nghiêu gật đầu đầy mỉa mai: "Đúng là chỉ có kẻ mồ côi mới làm được những chuyện như thế."
"—— Chu Mộc Nghiêu." Giọng Hà Nhạc Chi lạnh hẳn, hắn gọi tên cậu.
Chu Mộc Nghiêu quay đầu lại.
"Cút." Hà Nhạc Chi không nhìn cậu, chỉ tay về phía cửa, nói: "Cút ngay bây giờ."
Chu Mộc Nghiêu lại bật cười, mở cửa và nói: "Hai người cứ mà bên nhau dài lâu nhé."
Cánh cửa đóng lại khi lời nói của cậu vừa dứt, tiếng cửa vang lên không nặng không nhẹ nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy khó chịu, như thể âm thanh ấy đâm vào màng tai một cách đau đớn và chói tai..