Từ nhỏ đến lớn, Hàn Phương Trì chưa từng gây ra mâu thuẫn nào trong nhà.
Khác với Hàn Tri Dao, cô nhóc thường xuyên chiến tranh lạnh với gia đình, cả tháng không nói một câu cũng là chuyện bình thường.
Đây là lần đầu tiên Hàn Phương Trì khiến gia đình mình tức giận đến thế, và lần này lại cực kỳ nghiêm trọng.
Trước đây khi tụ tập gia đình, mọi người hay nói về Chu Mộc Nghiêu và an ủi dì Khúc, nhưng từ giờ trở đi, tất cả lời bàn tán sẽ đổ lên gia đình họ, lên vai Bàng nữ sĩ.
Một đứa trẻ vốn luôn ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc bỗng dưng làm chuyện này, thì những lời chỉ trích chắc chắn sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Thế nhưng trong chuyện này, Hàn Phương Trì không thể nhượng bộ.
Vì thế, mâu thuẫn giữa anh và bố mẹ trở nên khó có thể hòa giải.
Những lời mà bố Hàn nói đã phơi bày tất cả, thực tế bẽ bàng và khó xử, xé toạc đi bầu không khí hòa thuận bấy lâu nay.
Hàn Phương Trì không giống Hàn Tri Dao, dù cô nhóc có gây chuyện đến đâu thì cuối cùng vẫn sẽ được tha thứ.
Anh không có cái quyền được tùy ý hành xử như vậy.
Tuy nhiên, việc cắt đứt quan hệ với gia đình là điều không thể, nhưng hiện tại cũng không có cách nào tốt hơn để giải quyết, nên chỉ đành tạm gác lại mà thôi.
Lý do Hàn Tri Dao nhạy cảm nhận ra không khí gia đình có vấn đề là vì cô nhóc bất ngờ nhận thấy, không biết từ khi nào gia đình rất ít nhắc đến anh trai mình.
Nếu có nhắc thì giọng điệu cũng chẳng mấy vui vẻ, hoặc chẳng ai buồn đáp lại.
Cảm giác này cô nhóc quen thuộc vô cùng, giống như trạng thái sau mỗi lần cô nhóc cãi nhau với gia đình vậy.
Điều này xảy ra với cô nhóc thì là bình thường, nhưng với anh trai và chị gái ưu tú của mình thì lại vô cùng bất thường.
Chuyện cụ thể thế nào còn phải quan sát thêm, nhưng chắc chắn là chẳng có gì tốt hết.
Đây là phần mà Hà Nhạc Chi hoàn toàn không thể giúp gì được.
Hắn chỉ có thể ở bên cạnh Hàn Phương Trì giống như hồi trung học mà thôi, chia sẻ mọi thứ mình có với anh.
Cũng giống như hắn không có cha nên Hà Kỳ đã dùng tình yêu thương để lấp đầy khoảng trống đó.
Hà Nhạc Chi cũng sẵn lòng dùng tình yêu của mình để bù đắp những thiếu hụt cho Hàn Phương Trì.
Mặc dù cả hai đã qua cái tuổi mà những chuyện gia đình có thể khiến cảm xúc dao động nhiều, nhưng Hà Nhạc Chi luôn coi Hàn Phương Trì như một đứa trẻ.
Nhìn lại khoảng thời gian họ quen nhau, từ góc nhìn hiện tại, đúng là cả hai vẫn còn là trẻ con.
Ninh Cẩn đi nước ngoài một thời gian dài chưa về, bọn họ cũng lâu rồi không cùng nhau chơi cầu lông.
Lần này vừa gặp lại, hắn ta đã chào hỏi hai người bằng giọng điệu ỏn à ỏn ẻn.
"Lâu rồi không gặp, anh Ninh." Hà Nhạc Chi cười chào.
"Ừ, lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp," Ninh Cẩn đáp.
Hắn ta dùng ống đựng cầu đập nhẹ vào cánh tay Hàn Phương Trì, hỏi với vẻ không mấy tử tế: "Giới thiệu người yêu cho cậu nha?"
Hàn Phương Trì nói: "Để dành giới thiệu cho người khác đi, tôi có rồi."
"Ồ, ai thế?" Ninh Cẩn giả vờ ngạc nhiên, "Chẳng nghe thấy gì cả!"
Hà Nhạc Chi ngồi bên ghế uống nước, Hàn Phương Trì tiến lại, hất nhẹ cằm về phía Hà Nhạc Chi, rồi bảo Ninh Cẩn: "Đây."
Ninh Cẩn bật cười lớn: "Ra là thế này à.
Lần trước Tiểu Thượng nói làm tôi giật cả mình.
Tôi bảo hai đứa bọn cậu đùa cậu ấy chứ gì, cậu ấy nói thật, bảo lừa tôi thì không phải người."
Lần trước đánh cầu, Ninh Cẩn không có mặt, Hàn Phương Trì đã nói một lần rồi.
Bác sĩ Thượng bình thường trông ít nói, ai ngờ lại buôn chuyện đến mức về còn gọi cho Ninh Cẩn kể lại nữa.
"Tôi bảo sao hai đứa dính nhau như keo vậy, hóa ra là chuyện này." Ninh Cẩn ngồi xuống cạnh Hàn Phương Trì, nói: "Thế trước giờ sao phải giấu làm gì?"
"Trước đây không phải vậy." Hàn Phương Trì trả lời, "Không có giấu."
"Trước kia đúng là không có." Hà Nhạc Chi cũng khẳng định.
"Vậy là gần đây mới thay đổi quan hệ à?" Ninh Cẩn tiếp tục tò mò.
Hàn Phương Trì chỉ "Ừm" nhẹ một tiếng.
"Thế phải mời bọn tôi đi ăn một bữa chứ?" Ninh Cẩn hào hứng đề nghị, "Ăn mừng cái nhỉ."
"Ăn thôi." Hàn Phương Trì đồng ý không chút do dự.
Lần đầu gặp Ninh Cẩn và mấy người kia, Hà Nhạc Chi còn phải tỏ ra như không có chuyện gì.
Hàn Phương Trì biết rõ mọi thứ nhưng không bao giờ vạch trần, chỉ dẫn hắn đi gặp những người mới, tham gia vào những vòng kết nối mà hắn có thể hòa nhập, lấp đầy khoảng thời gian rảnh rỗi của hắn.
Giờ nghĩ lại, những khoảnh khắc lặng lẽ đồng hành ấy thực sự quý giá.
Trong nhiều lúc Hà Nhạc Chi lặng lẽ cúi đầu, hắn luôn nằm trong tầm mắt của Hàn Phương Trì.
Năm ngoái Hàn Phương Trì đã dành một khoảng thời gian không ngắn để kéo Hà Nhạc Chi ra khỏi trạng thái đó.
Anh không chỉ giúp hắn trở lại như trước khi chia tay, mà còn phá vỡ cả lớp vỏ xa cách đã hình thành quanh hắn trong vài năm gần đây, đưa hắn quay về thời gian trước đó nữa.
Bây giờ Hà Nhạc Chi đã khác trước rất nhiều, không còn sợ giao tiếp xã hội hay ngại phiền phức nữa, trông như thể lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.
Bất cứ lúc nào gặp hắn cũng sẽ khiến người ta cảm thấy hắn luôn vui vẻ, khỏe mạnh và đầy sức sống.
Giống như hồi trung học, khi mọi người đều chìm trong áp lực học hành, Hà Nhạc Chi vẫn có thể đi tập luyện ở cự ly 5.000 hay 10.000 mét mỗi đêm mà chẳng bao giờ thấy mệt mỏi.
Tiếu Dao thường đùa rằng, dường như Hà Nhạc Chi có một sức lực không bao giờ cạn.
Vào kỳ nghỉ Quốc Khánh, hiếm hoi lắm Hàn Phương Trì mới được nghỉ ba ngày liên tiếp.
Hà Nhạc Chi cùng anh lên Tây Bắc, họ đã ngắm sao hai đêm liền.
Lần này họ mang theo lều trại, chăn bông, khi mệt thì ngủ ngay tại chỗ.
Lều và chăn bông đều do Hà Nhạc Chi chuẩn bị trước, gửi đến bộ phận dự án và để sẵn ở đó, vì tương lai có thể họ sẽ quay lại nhiều lần nữa.
Hàn Phương Trì mê đắm bầu trời sao của riêng mình.
Đêm muộn ngày nghỉ thứ ba họ mới về, sáng hôm sau Hàn Phương Trì lại đi làm, còn Hà Nhạc Chi thì theo Hà Kỳ ra ngoài từ sớm.
Ngày áp chót của kỳ nghỉ, Hà Nhạc Chi còn chạy một cuộc marathon ở tỉnh lân cận nữa.
Trước khi ra khỏi nhà, hắn chuẩn bị đầy đủ quần áo thể thao, mũ che nắng, kính bảo hộ, băng thấm mồ hôi, băng đầu gối và cả vòng tay, tất cả đều được đặt sẵn trên giường, chỉ đợi xếp vào túi.
Mỗi lần mặc đồ thể thao, Hà Nhạc Chi luôn trông rất cuốn hút.
Hàn Phương Trì dựa vào tường gần đó, nói: "Ra ngoài cấm nhận kết bạn qua WeChat."
"Vâng, vâng." Hà Nhạc Chi ngoan ngoãn trả lời.
Trước đây hắn từng chạy marathon dưới ba tiếng và kết bạn qua WeChat với vài người cùng đam mê.
Trong số đó có một người cùng thành phố, sau này mới biết là gay, và người đó có ý định tán tỉnh nên Hà Nhạc Chi đã xóa ngay.
Hắn từng kể chuyện này khi nói chuyện phiếm, giờ nhìn đống đồ trên giường, Hàn Phương Trì lại nhớ đến chuyện đó.
Hà Nhạc Chi đùa: "Nếu là mấy anh lớn cỡ bốn, năm chục tuổi thêm bạn em thì sao?"
"Thế thì được." Hàn Phương Trì đáp nhẹ nhàng.
"Ừm, em sẽ biết chừng mực." Hà Nhạc Chi gật đầu.
Ở đây Hàn Phương Trì hay nói mấy lời trẻ con, nhưng Hà Nhạc Chi không chỉ không cười mà còn rất phối hợp, khiến Hàn Phương Trì lại muốn véo cằm hắn.
Giờ mối quan hệ đã khác, muốn véo thì cứ véo thôi.
Khi Hà Nhạc Chi đang cúi người thu dọn đồ đạc thì bị anh véo cằm.
"Hửm?" Hà Nhạc Chi quay lại nhìn anh.
Hàn Phương Trì cắn nhẹ vào mặt hắn.
Lần này chạy marathon, Hà Nhạc Chi hoàn thành trong ba tiếng rưỡi, tốn thêm hơn mười phút nữa mới xong.
Dù không đặt nặng tốc độ, chỉ định giữ nhịp tim ổn định mà chạy, nhưng đến mười cây số cuối cùng, hắn vẫn cảm thấy hơi kiệt sức, tốc độ giảm xuống rõ rệt.
Sau khi kết thúc, hắn nhắn tin cho Hàn Phương Trì, anh hỏi hắn thế nào.
Hà Nhạc Chi vừa ăn bánh vừa trả lời: Phần cuối chạy không nổi nữa...
Phương Trì: Tại sao thế? Bình thường chạy không đủ à?
Nhạc Chi: Khó nói lắm...
Phương Trì: Sao thế?
Nhạc Chi: Đợi anh đến rồi nói đi......
Hàn Phương Trì lái xe đến, khi anh tới nơi, Hà Nhạc Chi đang nằm dài trên giường khách sạn trong chiếc quần đùi lớn.
"Ngủ rồi à?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Em chưa." Hà Nhạc Chi mở cửa rồi quay lại nằm dài, tay chân duỗi thẳng, nhìn lên trần nhà.
Nhìn dáng vẻ thả trôi của hắn, Hàn Phương Trì bật cười, hỏi: "Mệt rồi à?"
"Cũng tạm thôi." Hà Nhạc Chi vẫn nằm đó đáp.
Hàn Phương Trì rửa tay xong, cúi người hỏi: "Sao lại không chạy nổi nữa?"
Hà Nhạc Chi nhìn anh, nói: "Đau."
"Đau ở đâu?" Hàn Phương Trì lướt mắt qua khắp người hắn, giọng trở nên nghiêm trọng: "Bị thương à?"
"Cũng không hẳn..." Hà Nhạc Chi uể oải chỉ xuống dưới.
Bình thường chạy thì mồ hôi ra không nhiều nên mặc đồ gì cũng được.
Nhưng khi chạy marathon hoặc việt dã đường dài, hắn phải mặc những loại quần lót thể thao chuyên dụng, và nếu cần thì phải bôi vaseline để tránh mài mòn da, nếu không thì khi chạy hàng vạn bước có thể khiến da ở phần đùi bị trầy xước, thậm chí chảy máu.
Mấy loại quần lót mà hắn hay mặc đã được thử nghiệm qua vài năm nay, trước đó khi chạy đường núi 100km cũng chẳng sao.
Nhưng lần này, không biết là do thay đổi chất liệu hay nhầm kích cỡ mà từ cây số thứ 28 bắt đầu cọ xát, khiến tốc độ giảm hẳn, hai cây số cuối cùng gần như phải đi bộ.
Đùi trong đỏ ửng lên, có chỗ thậm chí bị rách da, sưng lên một lớp nhỏ, nhìn thôi cũng thấy đau.
Hàn Phương Trì nhíu mày sau khi xem, hỏi: "Không bôi vaseline à? Chẳng phải có mang theo rồi sao?"
"Sáng thấy ổn nên lười không bôi, lần trước không bôi cũng chẳng sao mà." Hà Nhạc Chi giải thích.
"Bôi thuốc gì chưa?" Hàn Phương Trì tiếp tục hỏi.
"Em bôi mỡ kháng sinh* rồi." Hà Nhạc Chi đáp, vẫn nằm dài trên giường.
*红霉素软膏【Hóng méi sù ruǎngāo】Erythromycin dạng thuốc mỡ bôi ngoài da là một loại kháng sinh được sử dụng để điều trị nhiễm trùng da ở mức độ từ vừa đến nặng.
Hàn Phương Trì hơi giận khi biết Hà Nhạc Chi mang theo vaseline mà không dùng.
Chạy lâu năm rồi mà còn để chuyện này xảy ra, anh vừa giận vừa thương.
Cuối cùng chỉ nói: "Thế thì đừng mặc nữa, cứ để trống thôi."
Hà Nhạc Chi trông ngóng nhìn anh: "Nhưng em muốn ra ngoài ăn với anh mà.
Hôm qua em tìm được một nhà hàng, định đi với anh."
"Em nghỉ ngơi đi." Hàn Phương Trì cau mày nói, "Nhà hàng nào? Để anh mua mang về."
"Nhà hàng có dịch vụ giao hàng mà." Hà Nhạc Chi trả lời, "Nhưng em muốn đi ăn cùng anh, không muốn ăn ở đây."
Hàn Phương Trì định bắt hắn ở nhà nghỉ ngơi, nhưng thấy ánh mắt của hắn, anh không nỡ từ chối nên cuối cùng vẫn để hắn dậy.
Tối về lại phải bôi thuốc một lần nữa.
Dù vết thương này không lớn, nhưng cũng khiến Hà Nhạc Chi không thể chạy trong suốt một tuần.
Mỗi ngày hắn chỉ mặc quần rộng rãi đi làm, dù thực ra chỉ đau hai, ba ngày đầu.
Vì chuyện không hài lòng với cuộc marathon, Hà Nhạc Chi đã đăng ký thêm hai cuộc vào cuối tháng và đầu tháng sau.
Trước khi đi, Hàn Phương Trì nhắc nhở kỹ càng rằng đừng mang đồ lót mới và nhớ bôi vaseline trước khi chạy.
Hà Nhạc Chi không dám cãi, chỉ gật đầu: "Vâng, vâng."
Cuối cùng hắn hoàn thành một lần trong 3 giờ 8 phút và một lần trong 3 giờ 15 phút, thì mới hài lòng với kết quả.
Khi thời tiết bắt đầu lạnh hơn, cường độ vận động ngoài trời của hắn cũng giảm đi, thời gian rảnh rỗi bắt đầu nhiều hơn và hắn "trở về" dành nhiều thời gian hơn ở nhà.
Hàn Phương Trì đùa rằng mức độ chăm lo cho gia đình của Hà Nhạc Chi phân theo mùa, mùa đông xuân làm bạn trai tốt, còn hè thu thì làm bạn trai tồi.
Sau khi tắm xong, Hà Nhạc Chi cười nhào lên người Hàn Phương Trì, nói: "Giờ thì bắt đầu làm bạn trai tốt rồi đây."
"Ừm, chắc được khoảng bốn, năm tháng," Hàn Phương Trì đáp.
Thực ra hai người không có nhiều sở thích chung về thể thao.
Do công việc của Hàn Phương Trì thường phải cúi đầu nhiều nên anh thường tập trung vào rèn luyện sức mạnh để điều chỉnh cơ và xương.
Năm ngoái, vì để đồng hành cùng Hà Nhạc Chi, anh đã tham gia nhiều hoạt động ngoài trời với hắn.
Giờ quan hệ hai người đã hài hoà ổn định rồi, Hà Nhạc Chi cũng không cần anh đi cùng nữa.
Thỉnh thoảng họ cùng chạy bộ hoặc leo núi, còn lại Hà Nhạc Chi chủ yếu tự chơi một mình thôi.
Nằm một lúc, hắn bất ngờ ngẩng đầu hỏi: "Phương Trì, anh có thấy em ra ngoài nhiều quá không?"
"Không đâu." Hàn Phương Trì trả lời ngay.
"Dạo này em ra ngoài suốt," Hà Nhạc Chi nói, "Trước đây em không thế này.
Em cảm giác mình chạy đi hoang rồi."
"Hoang thì không biết," Hàn Phương Trì cười, liếc nhìn hắn, "Nhưng chắc chắn cơ bắp cứng hơn rồi."
Chạy nhiều đến nỗi cơ mông và chân của hắn đã thay đổi, điều này Hàn Phương Trì có thể dễ dàng nhận ra.
Hà Nhạc Chi cười, rồi nói tiếp: "Nếu anh muốn em ở nhà nhiều hơn, anh phải nói với em đấy."
Hàn Phương Trì "Ừm" một tiếng.
Cả hai đều rất thích khoảng thời gian trước khi đi ngủ.
Thường thì chẳng ai đọc sách hay xem điện thoại, chỉ nằm cùng nhau và trò chuyện vu vơ.
Hà Nhạc Chi nằm lên người Hàn Phương Trì, buồn ngủ dần.
Hàn Phương Trì xoa nhẹ lưng hắn, một lúc sau nói: "Chỉ cần em không thấy ở với anh nhàm chán là được."
Hà Nhạc Chi ngẩng đầu: "Hửm?"
Tình hình thực tế của Hàn Phương Trì là anh có ít thời gian.
Anh không thể nói nghỉ là nghỉ, vì việc xin nghỉ phép phải sắp xếp trước, và lịch khám bệnh cũng cần điều chỉnh cẩn thận.
Còn các ca phẫu thuật đã được lên lịch thì lại càng khó thay đổi.
Điều này quyết định rằng phần lớn thời gian, anh sẽ là một người bạn trai ổn định, ở nhà nhiều và có thể sẽ như thế mãi mãi.
Nếu Hà Nhạc Chi muốn đi đâu, đa phần hắn phải đi một mình mà không có người yêu đồng hành.
Nhìn từ một góc độ nào đó, đó là một cuộc sống đơn điệu và dễ đoán trước.
Hà Nhạc Chi nhìn thẳng vào mắt anh, đối diện trong giây lát rồi khẳng định: "Không thấy nhàm chán đâu." Hà Nhạc Chi nói, "Thấy rất yên tâm."
"Vậy thì tốt rồi." Hàn Phương Trì cười nhẹ.
"Anh khiến em cảm thấy...," Hà Nhạc Chi nghiêm túc suy nghĩ rồi nói tiếp, "Cảm thấy dù em có làm thêm muộn đến đâu, đi công tác lâu hay đi chơi xa đến mấy, trong lòng vẫn luôn có điểm tựa.
Không phải lo lắng về bất cứ điều gì."
Hắn nói xong lại bổ sung: "Anh làm em cảm thấy rất an toàn, không hiểu sao lại thế nữa.".