Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ đã mở từ lúc nào, bao trùm lấy hai thân hình một
lớn một nhỏ, nhẹ nhàng vương lên giống như tấm đệm, giống như
đánh thức người đang ngủ say.

Khẽ ư hử một tiếng, Lộ Nhi giơ chân nhỏ vuốt vuốt lên đùi Kim Bảo Nhi, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn ngây ngô.

Sao sáng hôm nay lại cảm giác mát mẻ như vậy?

Kim Bảo Nhi mơ hồ mở mắt ra, nhìn ánh sáng rực rỡ ngoài cửa, tâm
tình rất tốt, nàng quay đầu nhìn Lộ Nhi đang ngủ say, cuốn cuốn lọn tóc
che đậy đôi má non nớt của hắn, đôi môi phấn nộn hé mở, thở ta hơi thở
tinh tế, một đôi tay đặt trên ngực nàng, đột nhiên giống như giật mình
động một chút.

“Lộ Nhi, nên rời giường rồi.” Mặt nàng đỏ lên, đẩy đẩy bả vai nhỏ của hắn, người này nếu không quá nhỏ thì người
khác chắc sẽ co rằng hắn là tiểu sắc quỷ, lúc nào cũng cố ý đụng chạm

tới chỗ tư mật của nàng.

“Ưm…” Hắn nhỏ giọng đáp lại một tiếng,
mặt hắn cọ cọ nơi mềm mại của nàng, khuôn mặt phấn nộn để trên một khối
thịt, nhưng mí mắt cũng không nhấc lên.

“Rời giường, để tỷ tỷ mang đệ đi ăn ngon.” Nàng buồn cười nhéo nhéo mặt hắn, vén
chăn lên, chỉ cảm thấy trên đùi mình có một chút ẩm thấp ướt át, không
khỏi run rẩy bả vai.

Chẳng lẽ, là cái kia đến?

Ngồi dậy
thật cẩn thận, nàng nhấc chân của Lộ Nhi đang gác trên người xuống, đột
nhiên hình ảnh ẩm ướt trên đùi đập vào mắt nàng, nàng có chút dở khóc dở cười lấy tay đẩy đẩy Lộ Nhi.

“Tè dầm, Lộ Nhi, ta còn tưởng sao hôm nay có chút lạnh, hóa ra tiểu gia hỏa nhà ngươi tè dầm rồi.”

“Làm sao vậy tỷ tỷ?” Hắn dùng tay nhỏ dụi dụi mắt, ngồi dậy, nhìn
thấy ẩm ướt trên người nàng, đột nhiên có chút không phản ứng kịp, “Tỷ
tỷ, người tè dầm rồi…”

“Cái gì mà ta tè dầm, là đệ!” Nàng giơ tay nhéo mặt hắn, “Đệ xem đũng quần của đệ cũng ẩm ướt như vậy kìa.”

Người nào đó vừa thấy, quả thực…Có điều, hắn không tè dầm!

Sắc mặt đột nhiên đỏ lên, hắn hận mộng xuân chết tiệt đêm qua! Càng tức giận nàng cứ như vậy mà ngất đi!


“Đây không phải là tè dầm…” Hắn nhỏ giọng than thở, hay tay nhỏ ôm ôm quần nhỏ.

“Không phải tè dầm vậy kia là cái gì?” Vốn không hiểu rõ chuyện của
nam tử nên Kim Bảo Nhi cho rằng hắn đang tự biện hộ, “Lộ Nhi, khăn trải
giường hôm nay và những thứ này, đệ đều phải giặt sạch nhé.”

Không thể sủng như đệ đệ trước đây, kết quả đều sủng hai tên đó thành người ngu ngốc.

“Vâng, Lộ Nhi biết rõ.” Của mình đương nhiên muốn tự mình giải quyết, Lộ Nhi
đáng thương tội nghiệp gật đầu, “Tỷ tỷ, người còn y phục khác
không, không bằng Lộ Nhi giúp người giặt sạch nhé?”

“Ngươi thật
sự muốn giặt sao?” Nàng chỉ muốn hắn học được cách tự lập, “Thôi, trước
tiên giặt những thứ này, ngươi còn nhỏ không có nhiều sức như vậy.”

“Sẽ không, Lộ Nhi thường xuyên giúp ca ca giặt đồ, một lần có thể giặt hơn
mười bộ mà!” Hai tay nhỏ nhỏ ôm chặt lấy cổ nàng, đôi mắt ngập
nước lấp lánh ánh sáng.


Cho ta giặt đi, nếu đều giặt hết rồi nàng sẽ không được mặc nữa. Đêm nay, hừ, còn không ngoan ngoãn trần truồng đi ngủ sao?

“Không được, giặt những thứ này thôi, những thứ khác đã có Phượng nhi xử lý.
Tỷ tỷ cho đệ giặt những thứ này vì đệ làm bẩn, cũng không phải muốn đệ
làm việc. Lộ Nhi vào Kim gia, tỷ tỷ sẽ yêu thương đệ, cũng sẽ
dạy ngươi một chút đạo lý, có lúc sẽ khó tránh khỏi hơi nghiêm khắc,
nhưng đệ phải biết rằng cũng là vì tốt cho đệ.” Nàng nghĩ rằng hắn sợ
hãi mình đuổi hắn đi nên mới muốn giặt nhiều y phục một chút, trong lòng Kim Bảo Nhi có chút chua xót, hài tử nhỏ như vậy đã hiểu chuyện rồi.

Lại không biết trong lòng hắn lại hoàn toàn không nghĩ tới việc như vậy.

“Vâng, Lộ Nhi hiểu rồi.” Hắn nghe lời gật đầu.

Hai người ăn xong bữa sáng, nàng chân trước vừa rời đi, hắn ở sau lưng đã
vui vẻ lục tung phòng, đem tất cả y phục của Kim Bảo Nhi ôm vào đi ra
ngoài, vứt vào trong thùng, giặt y phục nào…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận