Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Ném thùng gỗ vào trong giếng, Lộ Nhi bắt đầu múc nước, sau ba lần kéo lên
đổ vào trong thùng quần áo, xắn ống tay áo lên, tốt rồi, bắt đầu!

“Tiểu oa nhi, ca ca đưa ngươi ra ngoài mua kẹo ăn, có được hay
không?” Đông Công Bằng nhức đầu, đi tới bên cạnh hắn ngồi xổm xuống, vẻ
mặt nịnh nọt.

Lúc đi mua kẹo thuận tiện để ngươi bị lạc, dám cướp đoạt Kim Bảo Nhi với ta, đừng trách bản thiếu gia!

Trong tai đột nhiên nghe được tiếng bước chân quen thuộc đang hướng
về nơi này, Lộ Nhi nheo mắt thành hình bán nguyệt, khuôn mặt nhỏ phấn
nộn hiện lên chút châm chọc.

“Đại thúc, không phải Lộ Nhi nói ngài, nên làm chuyện đứng đắn thì làm đi, muốn mua kẹo lừa gạt trẻ con không được đâu.”

Bị một oa nhi năm tuổi gọi mình là “Đại thúc”, còn bị giáo dục
một phen, sắc mặt Đông Công Bằng nháy mắt chuyển xanh sang hồng, giơ tay trái ra nhéo lỗ tai Lộ Nhi.

“Đừng có mà cho ngươi bột
màu đã muốn mở xưởng nhuộm, nhìn ngươi thế nào cũng giống tiểu
quỷ tâm tư bất chính, còn không chạy về bụng mẹ uống sữa đi, Kim Bảo Nhi là đồ chơi của bản thiếu gia, ngươi dám cướp đoạt thì ta sẽ ném ngươi
vào rừng hoang, cho ngươi bị sói ăn.” Đe dọa ngang ngược như vậy, hắn tự cho rằng tiểu hài tử sẽ sợ tới mức tè ra quần.


Đúng đúng, đúng là chỉ cần như vậy thôi, cũng không lãng phí nước miếng của ta, Lộ Nhi cười thầm trong lòng.

Nhìn qua vẻ mặt đen ngòm của Kim Bảo Nhi đang đi tới sau lưng Đông
Công Bằng, hắn cực kì phối hợp chớp chớp đôi mắt, nháy mắt đã hiện lên
một tầng hơi nước, mím mím môi.

“Oa…Ca ca, hắn bắt nạt Lộ Nhi, lỗ tai Lộ Nhi đau quá!” Hắn bắt đầu cáo trạng.

“Đông Công Bằng!” Kim Bảo Nhi lạnh lùng cười, cúi người xuống, học bộ dạng
nhéo tai của người nào đó nhéo tai hắn, dùng lực hung hăng xoay chuyển.

“Oa!” Người nào đó thất thanh hô lên, “Bảo Nhi, sao ngươi đã trở lại?” Hắn
cuống quýt buông lỏng tay đang kèm chặt Lộ Nhi, dùng ánh mắt vô tội nhìn nàng.

“Đương nhiên ngươi không mong ta trở về, như thế nào, vừa
rồi lén lút trốn ở ngoài cửa chính là để chờ ta đi ra ngoài tới bắt nạt
Lộ Nhi?” Nàng nhìn lỗ tai trắng nõn của Lộ Nhi hồng lên một
mảng, tính mẫu tử trong lòng nhất thời phát huy tràn lan.

Một tay níu chặt lỗ tai của Đông Công Bằng, một tay ôm lấy Lộ Nhi, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt hắn.


“Ha ha, vốn là ta muốn đưa nó đi mua kẹo ăn”, Đông Công Bằng xấu hổ cười,
nhìn thấy Bảo Nhi đối tốt với nó, giận dữ, lặng yên tóm chặt lấy mông
người nào đó, “Cũng không có ác ý, không có ác ý.”

Dám ra tay lén lút với mình? Lộ Nhi đen mặt, đôi mắt lộ ra vẻ âm u, lập tức
dùng tay chế trụ cánh tay của hắn đang nhéo mông mình.

“Ca ca, hắn nhéo mông ta, oa…” Nước mắt tiếp tục tràn lan.

Đông Công Bằng cứng đờ mặt, muốn rút tay về nhưng không nghĩ tới tay nhỏ
đang nắm tay mình có lực hơn mình, tránh không nổi lại không cách nào
rút ra.

Hả? Kim Bảo Nhi thuận tiện nhìn xuống dưới, quả nhiên là thật, lập tức giận dữ.

“Nam nhân đoạn tụ, lăn ra mau, không được đến gần Lộ Nhi một bước!” Một quyền hung hăng vung ra.

“Bốp!” Lần này, Lộ Nhi buông tay, Đông Công Bằng bị Kim Bảo Nhi đánh một quyền ngã ra đất, che một bên mặt gào khóc ngồi dậy.

“Bảo Nhi, ngươi đánh ta? Chúng ta là thanh mai trúc mã, ngươi lại vì một
tiểu quỷ không rõ lai lịch đánh ta?” Buông tay ra, mắt trái có
phần mơ hồ nhìn Lộ Nhi.

Nàng nhất thời cũng không đoán được mình
lại ra tay nặng như vậy, ngày thường tuy nháo một chút cũng chưa từng
thật sự thương tổn hắn. Mới định xin lỗi lại nhìn thấy trên mắt người
nào đó đen một vòng, nín cười, mím môi cười.

“Gấu mèo, gấu mèo!” Lộ Nhi lại vỗ tay cười to, vừa xoa mông, vừa nín khóc mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận