Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Chọc được vài cái, hắn bất mãn nhíu chân mày nho nhỏ lại, đôi tay quấn quít
lấy bộ ngực hở ra từ trong tấm vải mỏng, trong khi đó, Kim Bảo Nhi lúng
túng bảo vệ cái nơ con bướm xinh xắn, vốn là gương mặt tái nhợt hiện tại lại trở nên ửng hồng.

Tại sao hắn lại luôn thích đụng vào nơi
mẫn cảm của nàng... dùng ánh mắt lặng lẽ liếc xéo Lộ Nhi một cái, nuốt
nước miếng, gượng ép khẽ động khóe miệng, cười cười, lại bắt gặp được
cái miệng nhỏ nhắn của hắn đang cong lên, nàng đành giơ một bàn tay lên
sờ sờ cánh mũi khả ái của hắn.

“Ngươi đi tắm rửa đi, đổ nhiều mồ
hôi như vậy, không thể dùng nước lạnh để tắm được, nhất định phải dùng
nước ấm, còn nữa, tắm xong phải nhanh chóng lau khô thân thể rồi mặc
quần áo vào, lúc ra cửa thì kêu một nha đầu ôm người đi.” Tuy nàng rất
ân cần với hắn nhưng cũng là cự tuyệt cái chức trách nương tử mà hắn vừa mới nói.

“Ra cửa? Vì sao lại đi ra ra cửa?” Gương mặt tươi cười
nhất thời chuyển sang không còn gì thú vị nữa, kéo tay nàng xuống, trực
tiếp ngồi bên mép giường, không có ánh sáng bên ngoài chiếu vào, tinh
thần của hắn cũng được hồi phục một chút, hai chân ngắn nhỏ nhắn đung
đưa tới lui bên giường.


“Không ra khỏi cửa thì phải tắm như thế
nào?” Kim Bảo Nhi chỉ nghĩ là do hắn bị bệnh không được tỉnh táo, kéo
lấy cánh tay của hắn, “Không được, xem ra ngươi vẫn không thể đi tắm
được, cũng nóng đến hồ đồ rồi, nếu như sau khi ngươi tắm lại gặp gió
lớn, không chừng sẽ bị bệnh nặng hơn, mau lên đây đắp chăn ngoan ngoãn
ngủ, khí nóng thoát ra ngoài thì sẽ tốt hơn.” Tay kia của nàng sờ sờ
trên giường, mới phát hiện chăn đã rơi xuống dưới đất.

Lộ Nhi dở
khóc dở cười chỉ vào một sợ dây thừng ở bên cạnh giường, dùng ánh mắt
kêu nàng chú ý quan sát, tay nhẹ nhàng kéo một cái, tấm màn che đậy
thùng nước tắm chậm rãi bị vén lên, lại nhìn thấy nàng đang trợn mắt há
hốc mồm, mấy ngày nay hắn không có ra cửa, tự nhiên sẽ có lý do riêng,
cho dù phải giải quyết mọi việc trong phòng này.

“Mới vừa rồi ta
có chút nóng nực trong người, ngươi còn muốn cởi quần áo của ta ra, lần
này lại muốn ta đắp chăn, tỷ tỷ, xem ra ngươi bị cảm nắng không nhẹ, để
ta kiểm tra một chút.” Tay nhỏ lại bắt đầu lục lọi trên người nàng, cảm
xúc mềm mại mơ hồ làm hắn đụng hoài không chán.

Mới vừa rồi là do mình quá lo lắng, mới có thể nói ra những lời không suy nghĩ như vậy,
nàng áy náy cắn môi, xem ra, Lộ Nhi so với mình còn trấn định hơn, hơn
nữa, tựa hồ hắn cũng không hồ đồ, cũng là vì, hắn sống trong rừng quá
lâu, nếu không có bản lĩnh chiếu cố bản thân thì làm sao có thể sống
được.

Nghĩ đến đây, nàng càng thêm áy náy, chính là một đệ đệ như hắn rất muốn được tỷ tỷ chăm sóc, nhìn sắc mặt hắn tái nhợt nhưng lại
cố gắng lộ ra bộ dáng vui vẻ, nàng lại càng đau lòng.

“Lộ Nhi,
mau nhặt chăn lên, đi tắm, sau đó, ngươi muốn làm gì, thì sẽ làm cái đó, được không?” Âm thanh mềm mại của nàng dịu xuống, hắn kinh ngạc ánh mắt lóe ra một tia sáng, mất tự nhiên lại nhìn trái nhìn phải, giả bộ tìm
chăn bông.

“Được, đây là do tỷ tỷ nói.” Hắn nhịn không được nhấc
cao khóe miệng, đứng dậy xoay qua chỗ khác đưa lưng về phía nàng, vụng

trộm kéo áo lên, liếc thấy vảy trên cổ tay, không sao biến mất được, chỉ cần che kín hai mắt của nàng, như vậy khi vảy rắn mọc ra nhiều hơn nàng cũng không cảm giác được.

Tử Huân, hắn đã đợi ngàn năm, rốt cuộc cũng sắp đạt được như ý nguyện!

Mắt to long lanh gấp gáp, trong nháy mắt ánh sáng trong suốt dường như muốn chiếu sáng cả gian phòng u tối, gương mặt tái nhợt đã khôi phục được
một chút nhu thuận, bĩu môi hồng một cái, nhẹ nhàng tiến lên ôm lấy cái
chăn.

“Ken két”

Cửa đột nhiên bị một người đẩy vào lộ ra
một khe hở nho nhỏ, ngay sau đó người bên ngoài lại nhớ đến điều gì, vội vàng khép cửa lại, gõ “Cốc cốc” hai cái.

“Tiểu công tử, đã đến
giờ ăn trưa.” Tiếng của Thôi đại thẩm phụ trách mang cơm truyền đến,
nàng hiển nhiên quên mất, Lộ Nhi đã ra lệnh trước khi đi vào phải gõ
cửa, khi hắn đồng ý thì mới được đưa cơm vào.

“Tiểu công tử?” Đợi nửa buổi cũng không có tiếng động nào, Thôi đại thẩm lại cất giọng gọi.

“Để thức ăn ở trước cửa, lát nữa ta sẽ ra lấy.” Âm thanh của hắn đột nhiên
mang theo sự run rẩy, êm đềm và nho nhỏ giống như tiếng gió mát thổi
qua, phất và vành tai, như có người thì thầm.

“Vâng!”


Bên
ngoài lại truyền đến âm thanh bước chân bước chân nặng nề dày cộm rời đi của Thôi đại thẩm, “Ba ba” vang dội, thế nhưng hắn vẫn cứng đờ đứng ở
rất xa, đôi tay ôm lấy cái chăn thật chặt, bóng lưng nhỏ nhắn có chút
nặng nề.

“Lộ Nhi, trước tiên ngươi đi tắm đi, ta giúp ngươi mang
thức ăn vào.” Cảm giác đầu choáng váng vô lực lúc nãy đã giảm bớt, Kim
Bảo Nhi từ từ ngồi dậy, thân thể lay động đi về phía hắn, “Đừng đứng
ngây ngô như vậy nữa, nhanh lên.” Nàng đốc thúc hắn, đi đến sát bên cạnh hắn, đặt một bàn tay lên trên lưng hắn.

“Đừng đụng ta!” Lộ Nhi nhất thời rống to, giọng nói trẻ thơ mang theo vài phần khàn khàn trầm thấp.

Hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ vừa rồi Thôi đại thẩm mở cửa không cẩn thận để
cho ánh sáng chiếu vào nên hắn lại không thoải mái? Kim Bảo Nhi lo lắng
đi đến phía sau hắn, hai tay nàng nhanh chóng ôm lấy hắn, đụng đến nhiều nơi mềm mại có phần hơi lạnh, nàng cả kinh, cũng không biết hơi sức ở
đâu ra, chợt xoay người Lộ Nhi lại.

“A! Lộ Nhi! Ngươi... trên
người của ngươi... cái này... rốt cuộc là như thế nào?” Nàng cuống quýt
dùng tay che miệng đang muốn kêu to.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận