Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Mặt tái nhợt, cả người mơ hồ đều phiếm hồng, nàng khẽ run nhắm mắt lại, nam tử tiêu sái thường ngày dường như bị một nữ tử nhu nhược thay thế, nhìn như một vị cô nương đang đợi người trong lòng hôn mình.

Mỗ xà ngẩn ra, đột nhiên cười nhạo ra tiếng.

“Nhưng mà hấp thu tinh lực cũng là một chuyện vui vẻ, tại sao có thể qua loa
ngồi dưới đất, hơn nữa, ngươi không để ý tới dung mạo của ta, chẳng phải làm ta rất thất vọng sao?” Thân rắn quấn chặt nàng nhẹ nhàng trượt
xuống, đuôi rắn phất một cái, căn phòng đưa tay không thấy mười ngón đột nhiên có chút ánh sáng yếu ớt.

Kim Bảo Nhi từ từ mở mắt ra, nhìn cảnh tượng trước mắt nàng không nhịn được kêu lên.

Nhìn lại “Đây không phải là bố trí ngày đó sao?” trân châu lóe ra ánh sáng
mềm mại, những ánh sáng trắng sữa yếu ớt, ánh sáng yếu ớt này chiếu sáng cả căn phòng tối tăm, mang theo vẻ đẹp mông lung.

Nhìn đến đây,
nàng dùng cả tay lẫn chân đi đến bên giường, run run móc từ trong cổ tay áo nàng ra một viên trân châu trắng bóng, hai mắt ngưng đọng, thì ra
là, hôm đó hoàn toàn không phải là ảo ảnh, là sự thật!

“Ngươi có
nhớ ra chưa? Tỷ tỷ Lộ nhi ta chính là chờ ngươi ở đây rất vất vả.” mỗ xà dịu dàng trườn trên thảm đến bên giường, “Ngươi định báo đáp ta như thế nào?” Dùng tư thái cao ngạo liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quẫn bách của
nàng.

“Ngươi chính là nam tử kia, cũng chính là nam tử đã cứu ta
từ trong đám cháy ở cửa hàng lương thực?” Nàng nương theo ánh sáng yếu
ớt nhìn rõ bạch xà trước mắt, “Rốt cuộc, ngươi bao nhiêu tuổi? Lộ Nhi,
thỉnh thoảng là hài đồng, thỉnh thoảng lại thành thanh niên tuấn tú,
ngươi rốt cuộc có thể biến thành những gì?” vảy rắn của hắn mềm mại, đôi mắt màu lam trên cái đầu hình tam giác đang chớp chớp, cả thân thể
chẳng qua cũng chỉ bằng một cánh tay của mình, nhìn không ra được cái
miệng to như chậu máu kinh khủng trong tưởng tượng.

“Bao nhiêu
tuổi, ngàn năm, rốt cuộc bao nhiêu tuổi ta cũng không nhớ rõ,dân gian
hay gọi ta là Xà yêu ngàn năm, nhưng ở xà giới, ta chính là xà công tử
giàu có đầy danh vọng, trừ hài đồng cùng thanh niên tài tuấn, ta còn có
thể biến thành vô số diện mạo con người khác nhau, bây giờ ngươi nhìn
thấy cũng không phải là vóc dáng thật của ta.” Nói xong hắn cúi đầu đung đưa thân rắn, lại ngẩng mắt nhìn căn phòng nhỏ chật hẹp, mắt lộ ra ý
châm chọc, “Nếu Bản công tử hiện nguyên hình, sợ rằng, căn phòng nho nhỏ này không đủ chỗ cho thân rắn ta, ngay cả ngươi, cũng sẽ bị đè bẹp

thành thịt nát.”

Thịt nát… nàng giật giật khóe môi, khó khăn cười một tiếng.

Nhưng mà, nghe hắn nói như vậy, lại cảm thấy rất thần kỳ, cái gì cũng làm
được, như vậy, mỹ nam hôm đó cũng có thể biến thành nam nhân xấu xí rồi? nhưng trong lòng nàng lại hy vọng biến thành mỹ nam…

“Ngàn năm,
xem ra, về sau ngươi không cần gọi ta là tỷ tỷ rồi.” Nàng châm chọc khóe miệng giương lên, vì không biết gì, hiện tại hẳn là cảm thấy Lộ Nhi có
chút kinh khủng, Xà Yêu, chỉ cần không có lòng hại người, tại sao lại
không thể cùng người khác sống chung?

Hắn liếc mắt nhìn nàng tinh thần có chút mất mác quái dị, hai mắt lại quét xuống dưới, nhìn hai
luồng mềm mại dưới ánh sáng trắng noãn dịu dàng, thật sự rất mềm mại!

“Ngươi quên là ngươi nói với người khác rằng ta là đệ đệ của ngươi sao, là do
ngươi tự mình nhận ta, nhưng mà ta cũng đã nói, ta là tiểu tướng công
của ngươi, mà ngươi là nương tử của ta, cho nên đời này, mặc dù không
gọi ngươi là tỷ tỷ, cũng phải gọi một tiếng nương tử mới phải, lên.
Giường!” Trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, trầm giọng nói.

Nàng nhìn theo ánh mắt của hắn lúc này mới phát hiện ra thân thể mình bị lộ
ra dưới ánh sáng, vừa định với tới lấy y phục, lại bị đuôi rắn phất một
cái, quần áo nàng bay lên nóc giường, cho dù muốn đi lấy, cũng phải toàn thân trần truồng leo lên lấy.

Mà Lộ Nhi, đang dùng ánh mắt không có ý tốt liếc qua quấn nhỏ của mình, nàng đột nhiên ý thức được, một
khi mình leo lên lấy, thì có thể sẽ bị lột luôn cái quần này…

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành miễn cưỡng bò lên giường, nàng cũng không biết
làm sao có thể bò lên giường, nhưng mà, tại sao cảm giác này lại giống
như đang đợi tướng công lâm hạnh?

“Ngươi… ngươi định dùng hình
dạng này để hấp thu tinh lực sao?” Nàng vô cùng lo lắng hỏi, nghĩ tới bị một con rắn áp sát, liền cảm thấy toàn thân không thích hợp.

“Vậy ngươi nghĩ xem ta nên biến thành bộ dáng thế nào?” Hắn thè ra lưỡi rắn, không nhìn ra được vẻ mặt của hắn, chỉ thấy ẩn hiện mỗi tròng mắt xanh

thẳm.

Trong đầu chợt liên tưởng đến mỹ nam, nàng ho khẽ một tiếng, mất tự nhiên cười gượng một cái.

“Biến thành bộ dáng của Lộ Nhi là tốt nhất.”

“Lộ Nhi? Bảo Nhi tiểu nương tử, lấy bộ dáng hài đồng, như thế nào vi phu có thể hưởng thụ niềm vui thú đây?” Cười nhạo, một làn sương trắng bay
lên, trên giường, dĩ nhiên xuất hiện một mỹ nam nằm nghiêng, thân không
mảnh vải, chân trần trụi vừa nhấc đã đặt trên thắt lưng của nàng.

Nhìn nàng kìm nén sự bực bội không dám động đậy, hắn khẽ động môi mọng cười
khẽ, sợi tóc trên trán theo tự nhiên đung đưa, lộ ra đường cong đẹp đẽ
trên trán, nháy tròng mắt xanh thẳm, một tay hắn đặt ở cằm, một tay vuốt ve gương mặt của nàng, da thịt dưới lòng bàn tay lạnh như băng dâng lên từng mảng ửng hồng.

“Ngươi không phải nói chỉ cần hấp thu tinh lực là được rồi hay sao?” Nàng nhíu nhíu mày, mình rốt cuộc có nên tin hắn hay không?

“Không sai.” Ngay sau đó hắn lên tiếng.

“Vậy tại sao ngươi… tại sao ngươi lại trần truồng như vậy?” Nàng mất tự
nhiên xoay mặt, đứng quay lưng về phía hắn, nhinv về phía màn lụa yên
tĩnh trên giường, một màu trắng như tuyết, cũng không khác gì đem giường vây khốn lại.

Lo lắng giật giật cả người, đột nhiên, cảm thấy
chăn đệm động đậy, bắp đùi nhẵn bóng mềm mại tinh tế có cảm giác hơi
lạnh, gương mặt không khỏi đỏ bừng, nàng tức giận quay mặt sang, nhìn
chằm chằm vào gương mặt đang cười tà của hắn.

Cho đến bây giờ,
nàng cũng chưa từng bao giờ nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Lộ Nhi, thì ra
đệ đệ ngây thơ chất phát đó, cũng là do hắn giả bộ.

“Nương tử tự
mình cởi bỏ y phục, làm tướng công, như thế nào lại không chấp nhận lời
mời của ngươi, tự nhiên cũng cần phải cởi bỏ quần áo rồi bò lên, không

phải như vậy càng thân mật sao?” Liếc nhìn tóc nàng như cũ vẫn búi cao,
không vui nhíu nhíu chân mày, đưa cánh tay thon dài xé ra, hài lòng nhìn những sợi tóc mềm mại thẳng tắp rơi xuống, tựa như thác nước lóe lên
màu đen như mực đầy lộng lẫy.

“Cũng chỉ là hấp thu tinh lực, cần
gì phải thả tóc xuống.” Lo lắng nhìn cử động của hắn, nàng che ngực lại, kỳ quái, tâm nàng càng loạn hơn.

“Ngươi có thể yêu cầu Bản công
tử biến thành người, Bản công tử lại không có bản lĩnh để thả tóc ngươi
xuống được sao?” Hắn nheo tròng mắt xanh thẳm lại, có vẻ như hỏa khí cao ngạo lại nổi lên.

Được rồi, vậy tùy hắn, chỉ cần xà công tử vui
vẻ, nàng làm sao mà không dám làm, ít nhất có có thể cười vì có thể bảo
vệ được mạng mình!

Cảm giác trên đùi không ngừng cọ xát, nàng dời đùi mình đi một cái, không ngờ hắn lại lấn người thêm mọt cái, thậm
chí, còn có thể cảm nhận được bên hông có cảm giác cái gì đó cứng ngắc
nóng bỏng dán chặt vào.

Nhất thời, nàng cuống quít đem thân thể dựa vào trong giường, cho đến sống lưng dán thật chặt vào màn lụa trên vách tường.

Không có bị hành động của nàng chọc giận, ngược lại hắn dùng lưỡi liếm láp
môi mỏng, tùy tiện cười đầy tà mị cười, Kim Bảo Nhi vậy mà mất đi khí
khái nam tử ngày thường, giống như con cừu nhỏ điềm đạm đáng yêu đang
đợi làm thịt vậy, quả thật là rất thú vị.

“Nương tử, nhất định là phải miệng đối miệng cùng ta hấp thu tinh lực?” Cùng với sự di chuyển
của nàng, thân thể hắn cũng lấn lên phiến mềm mại, rất mập mờ đặt nàng
sát vào bức tường, lần này, đem nàng bao bọc lại.

“Còn có phướng pháp hấp thu tinh lực khác?” Nàng ngạc nhiên.

“Dĩ nhiên, còn có, chỉ cần hấp thu hơi thở đối phương là được, mỗi ngày
ngủ cùng giường với ngươi, cũng chính là lúc hấp thu tinh lực của ngươi, nhưng mà thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ…” Hắn mập mờ trừng mắt nhìn.

Ngoại lệ… Nàng đột nhiên nhớ tới lần bị Đông Công Doãn hạ độc, chính mình còn cho rằng hình ảnh mỹ nam đó là ảo giác, lại còn, không thiếu những màn
mặt đỏ tía tai.

“Vậy thì giống như trước đây, cứ hấp thu tinh lực như vậy là được rồi, khụ.” Nàng lúng túng vươn tay ngọc đẩy thân hình
ngày càng dán chặt vào nàng, “Ta không thở nổi nữa.”

Nhất là trước ngực của mình, hắn như vô tình như cố tình lấn đến gần đè xuống.


“Lộ Nhi giúp ngươi điều hòa khí tức, cũng thuận tiện hấp thu tinh lực, như
vậy một công đôi việc.” Tóc hắn thật dài hai màu lam hồng kết hợp rủ
xuống xương quai xanh, mặt hắn cười đầy mê hoặc.

“Không cần, nhanh lên một chút, xong rồi thì để ta trở về.” Sắc mặt nàng biến đổi, rất là nghiêm túc cự tuyệt.

Hả? xem ra nàng hoàn toàn không bị hình dáng của hắn hấp dẫn, chẳng lẽ, lần này bị hình dáng của mình dọa đến phát sợ rồi sao? Hắn có chút do dự,
nhưng cũng hếch môi lên tiếp lời nàng một câu.

“Thả ngươi trở về, lại đi tìm đạo sĩ đến bắt yêu? Bảo Nhi tỷ tỷ, dù Lộ Nhi muốn thả ngươi, chỉ là , ngươi lấy cái gì bảo đảm an toàn cho bản công tử đây? Tuy nói
khả năng tự vệ của ta rất tốt, nhưng mà, Lộ Nhi cũng có điểm yếu…” Nói
đến đây, hắn biểu hiện ra mổ bộ dáng vô cùng yếu đuối, mắt nhỏ dài nhất
thời chứa đầy nhu tình, rưng rưng nhìn nàng.

“Là cái gì?” Nàng
vừa mới hỏi xong, nhìn đến sự chế nhạo trong mắt hắn, có nghĩa là nàng
có hỏi cũng vô ích, nếu là điểm yếu, hắn sẽ dễ dàng nói với mình như vậy sao?

Chẳng biết tại sao, chỉ cần đối mặt với hắn, đầu óc buôn
bán đầy thuận lợi của nàng chỉ còn là bột nhão, chẳng lẽ hắn lại giở trò yêu thuật với mình? Nàng có chút hoài nghi.

“Ngươi!” Ngón trỏ
của hắn trực tiếp điểm trúng vào mũi ngọc của nàng, sau đó nhún vai một
cái, “Cho nên, trừ phi ngươi định lấy sự sống chết của mình ra uy hiếp,
nếu không, ai cũng không làm gì được ta.”

Há miệng thở dốc, nàng
im lặng nhắm mắt lại, nhìn thấy bộ dáng cười như gió xuân của hắn, trong lòng nàng càng thêm bế tắc, phải như thế nào mới có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn? Không có cửa, không có đường, có chắp cánh cũng không thể
bay, huống chi, ngẩng đầu không thấy trời, cúi đầu không thấy khe nứt,
nàng muốn tìm một khe hở để chui cũng khó khăn.

“Thả ngươi đi ra ngoài cũng không phải là không thể.” Lộ Nhi suy nghĩ một chút, hắn mới trả lời.

Trên mặt nàng chân mày cau lại, tất nhiên là nàng hiểu được trong lời này
còn có điều kiện, cũng không biết bản thân có thể làm được hay không,
chuyện phóng hỏa giết người, nàng chắc chắn sẽ không làm được.

“Mỗi ngày ngoài việc cho ta hấp thu tinh lực, những việc còn lại cứ như bình thường, ngươi không được nói với bất cứ kẻ nào, còn nữa, ngươi nên sinh cho ta một đứa con, nếu không…” Môi đỏ mọng cong lên, hắn tiến tới bên
tai nàng, cực kỳ dịu dàng nói, “Ta liền khiến cho Kim gia của ngươi nhà
tan cửa nát, toàn bộ không được chết tử tế…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận