Xà Đại Nhân


Mấy câu nói này của Mặc Dạ có lượng thông tin tương đối lớn.

Một là thừa nhận tà quan kia chính là cha mẹ tôi đã chế ra.

Hai là cho thấy họ cố ý giữ lại quan tài rắn.

Ba là muốn nói vật này tôi có thể tác động vào sao?
“Cha mẹ tôi ngoại trừ muốn dùng tà quan để giữ quan tài rắn, còn có thể làm gì?” Tôi đưa mắt nhìn về phía Mặc Dạ: “Đối với tôi có hữu dụng không?”
Ngón tay của Mặc Dạ vuốt ve vảy văn: “Gần đây ta đang tìm công dụng khác của nó, tạm thời còn chưa biết rõ ràng, đợi tới khi ta tìm ra thì biết thôi.
Nhưng tà quan nhỏ bé này đã có thể vây hãm Phù Ngàn, chứng tỏ nó rất lợi hại”
Tôi không ngừng vuốt ve vảy văn của xương quai xanh, cho nên Mâu Tổng nói, cha tôi đã vì tôi làm rất nhiều việc, chẳng lẽ là ám chỉ tà quan sao?
Có điều lúc này, trời cũng đã bắt đầu tối.

Tiêu Tinh Diệp lại bắt đầu gọi điện thoại đến.

Tôi lái chiếc xe đạp điện kia, lần nữa chở Mặc Dạ đến nhà Lưu Thi Di ”

Gió đêm của mùa hè mang theo mùi thơm của hương lúa, phả lên mặt những hơi nóng còn dư lại trong ngày.

Thường thường còn xuất hiện tiếng kêu của con ếch, hay con nhái, tựa hồ còn có thể làm lòng người yên tĩnh lại.

Hai tay Mặc Dạ ôm chặt lấy eo của tôi, khẽ nói: “Ngày mai để ta lái đi” Lần này hắn không tựa đầu lên vai tôi nữa, eo thẳng tắp, nhưng cằm lại đặt lên đỉnh đầu của tôi.
Thân thể chênh lệch nhau quá lớn, nửa thân trên của anh ấy còn cao hơn tôi cả một cái đầu, đôi chân dài miên man, tựa hồ không có chỗ để đặt.
Theo chân của tôi đặt về phía trước cũng được đi, còn có thể vòng lên trước chân của tôi nữa.
Đợi tới khi đến nhà của Lưu Thi Di rồi, Tiêu Tinh Diệp lập tức ra đón: “Cuối cùng hai người đã tới, tôi còn lo lắng sợ hãi mất một ngày đây!”
“Hai người có biết không? Hôm nay có rắn bò vào trong nhà cô ta, không phải một trăm thì cũng phải tám mươi con đó!” Tiêu Tinh Diệp gấp gáp lấy điện thoại ra đưa cho tôi: “Tôi còn đặc biệt quay lại đây”
Đêm hôm qua tôi nhìn thấy rắn bò vào, nhưng không biết bởi vì sao, cho tới khi trời sáng, sau khi ăn sáng xong, tất cả bọn chúng lại bò ra ngoài.
Video ghi lại nhìn không ra cái gì, nhưng tôi lại phát hiện ra một vài điều rất rõ ràng, đó không phải là những con rắn đêm qua bò vào trong.
Tiêu Tinh Diệp vẫn đang ghi lại cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, vô số con rắn đang bò ra ngoài từ cửa sổ nhà Lưu Thi Di.
Chi chít chằng chịt, xem như tôi đã được chứng kiến sự việc những con rắn xuất hiện ở thôn Hồi Long, nhìn thêm một cái, da đầu cũng thấy hơi tê dần.
Có điều, lại giống như không phải tốp đã bò vào tối hôm qua.
Rắn có rất nhiều loại, từ nhỏ tôi được cha dạy, chỉ vào rượu rắn để phân biệt rắn, cho nên mỗi lần chỉ cần nhìn thấy rắn tôi có thể nhìn ra được đó là loại rắn nào.
Vì vậy, những con rắn đêm qua bò vào gầm giường của Lưu Thi Di , vì sao hôm nay lại là loại khác bò ra ngoài? Dưới gầm giường của cô ta, rốt cuộc có bao nhiêu loại rắn? “Lưu Đông đâu?” Hiện tại tôi luôn cảm giác thái độ của Lưu Đông có vấn đề rất lớn, bình tĩnh thái quá, giống như ông ta đang che giấu điều gì.

Tiêu Tinh Diệp vội ra hiệu cho chúng tôi lên xe, hướng chúng tôi vẫy vẫy tay nói: “Tôi nghe ngóng được tin tức rồi!” Sau khi lên xe, anh ta dường như sợ Lưu Đông nghe trộm, còn cố ý mở nhạc.

Ở giữa tiếng nhạc, mới nói với chúng tôi: “Lưu Đông ly hôn rồi, hơn nữa bị người trong trận đuổi đi rồi” Tôi nghe thấy lập tức sửng sốt, Tiêu Tinh Diệp lại nhìn chúng tôi nói: “Nguyên nhân cụ thể là gì thì tôi lại không hỏi ra được, nhưng chắc chắn có liên quan tới Lưu Thị Di”
Nghĩ lại những thiếp mời đó, nhất thời chúng tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì dẫn đến Lưu Thi Di lại thay đổi thành như vậy.
Buộc lòng phải nhìn về phía Mặc Dạ, nhưng hắn lại nhìn chúng tôi nói: “Trước vào trong gầm cầu gầm cầu nhìn xem” “Tôi cũng có thể đi chứ?” Trong nháy máy Tiêu Tinh Diệp trở nên hưng phấn, chỉ chỉ mình.

Mặc Dạ bất đắc dĩ gật đầu, ánh mắt nhìn ra bên ngoài: “Thời gian không còn nhiều nữa”
Quả nhiên, khi hắn vừa nói xong, Lưu Thi Di cùng con trăn vàng kia từ cửa sổ bò ra theo, lần này Mặc Dạ vẫn như trước vẩy lên người chúng tôi một loại rượu gì đó, từ từ theo ở phía sau.
Một lần nữa, Lưu Thi Di lại giống như đêm qua, cùng với con trăn vàng kia bò vào trong gầm cầu .
Mặc Dạ muốn nói cái gì, một tay ôm tôi, một tay xách Tiêu Tinh Diệp lên, trực tiếp đạp nước mà đi, mang theo chúng tôi tiến thẳng vào trong gầm cầu .
Mới vừa đi vào, bên trong có thanh âm phát ra vang dội, tựa như có vô số loại rắn đang muốn trốn thoát.

Còn có thanh âm thét chói tai, giống như muốn dùng tiếng gào thét đó để dọa cho chúng tôi lui ra.

Ngay lập tức Tiêu Tinh Diệp lấy đèn pin ra soi, trong nháy mắt bị giật mình! Nhìn thấy trong gầm cầu , có một vài người đang bò lổm ngổm dưới đất đang lè lưỡi nhìn về phía chúng tôi, gầm lên! Hai chân của họ mềm nhũn nhoài người về phía trước, trên người không mặc quần áo, trên cơ thể con giống như đang xuất

hiện một tầng vảy dài.
Trông thấy cảnh tượng này rất giống với Lưu Thi Di, từ từ sẽ biến thành rắn! Khi bị đèn pin chiếu vào, tất cả những người này đều né tránh ánh sáng lùi về phía sau.

Lưu Thi Di mắt nhìn thấy tôi, gầm gừ nói: “Mau tắt đèn pin! Mau tắt!”
Con trăn vàng bò theo cô ta ra ngoài nhìn thấy Mặc Dạ sợ tới mức ngay cả đuôi rắn đều run rẩy.

Nhưng lại như cũ chậm rãi trườn lên phía trước bảo vệ Lưu Thi Di còn khàn khàn nói cái gì.
Tiêu Tinh Diệp lập tức tắt đèn, sợ chọc giận Lưu Thi Di và những người đã bị biến thành rắn.

Nhưng trong gầm cầu , một khi anh ta tắt đèn pin thì không gian trở thành một mảnh tối đen như mực.
Cũng vào lúc này, cơ thể đột nhiên có gì đó hét lên một tiếng, trong nháy mắt có thứ gì đang bổ nhào đánh về phía chúng tôi.
Mặc Dạ chặn ngang ôm lấy tôi xoay người sang một bên.

Sau đó chợt nghe thấy có thứ gì rơi vào trong nước, rồi chìm xuống đáy.

Tiêu Tinh Diệp lại nhanh chóng bật đèn pin lên, nhìn thấy ở trong nước là những nửa người nửa rắn đã bơi nhanh ra xa rồi!
Mà trong gầm cầu, ngoại trừ Lưu Thi Di và con trăn vàng kia, những người con gái đang bắt đầu mọc vảy khác đã không nhìn thấy đâu nữa.
Có vẻ như Lưu Thi Di hoàn toàn không sợ chúng tôi, cô ta nhìn chúng tôi, đôi mắt dao động láo liên, tiếp theo lập tức bơi xuống nước sau đó lại chậm rãi bơi trở về.
Ba người chúng tôi đứng trong gầm cầu , nhìn Lưu Thi Di và con trăn vàng kia đang bơi lên bờ.

Cũng may Mặc Dạ tựa hồ đã biết ngọn nguồn đầu đuôi sự việc, không giống như tôi và Tiêu Tinh Diệp hoàn toàn chỉ như hai kẻ ngốc.
Tôi chỉ đành đảo mắt nhìn sang Mặc Dạ: “Có chuyện gì vậy?”
Mặc Dạ dẫn chúng tôi vào bên trong gầm cầu , gầm cầu không sâu lắm, nhưng bên trong có vẻ như còn có thứ gì đó giấu ở trong này.
Tôi cúi đầu nhìn, nhìn thấy bên trong có thứ gì đó đang từ từ giãy dụa.
Nhìn qua rất giống như mấy con cún hay con mèo nhỏ, nhưng rõ ràng không phải, bởi vì trông thấy bọn chúng đang chậm rãi lớn dần và tứ chi thì bắt đầu co rụt lại.
Ngay khi bọn chúng bắt đầu ngẩng đầu lên nhìn phía trước, đồng tử rất giống mắt rắn đang chậm rãi híp lại.

Trong những con chó này, dĩ nhiên sẽ không có lông, cả cơ thể đang từ từ mọc ra vảy.
Lúc này ở phía trước cầu vòm hình như cũng có âm thanh nào đó đang truyền đến, tôi ngẩng đầu nhìn xem, chợt thấy có thứ gì đó đang vội vàng trườn đi rất nhanh.
“Anh màu dừng lại! Dừng lại mau!” Sắc mặt bình tĩnh của Lưu Đông cũng rốt cuộc không duy trì nổi nữa, nhấc chân lên muốn bước vào trong phòng.
Nhưng khi chân vừa bước, lại sợ hại rụt trở về.

Nhìn thấy Mặc Dạ nói: “Cô dừng lại đi, bà ấy sắp đau chết rồi” Tựa như Lưu Thi Di cũng không biết lời này là có ý gì, ngược lại bò đến trước máy tính, muốn mở nó lên.
Mà trăn màu vàng lúc trước luôn đi theo cô ta, lúc này lại trườn thẳng về phía dưới gầm giường cùng những loại rắn kia ở cùng một chỗ.
Mà con trăn vàng đang ở trước chân Mặc Dạ vẫn đang giãy dụa càng lợi hại, nó ra sức quằn quại, giữa tấm da vàng của mình đang từ từ nứt ra, từ đó dần dần lộ ra phần mảng da trắng như tuyết.
Cùng một ít chất nhầy trên tầng da rắn chậm rãi bóc ra, một người đàn bà không có bất kỳ một sợi tóc nào từ trong da của con rắn lộ ra ngoài.
Tựa hồ đã trải qua cực độ đau khổ, bà ta giương mắt nhìn Mặc Dạ, khẩn cầu nói: “Cứu tôi, cứu tôi, cứu tôi với!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận